Lần đầu tiên Lâu Doanh có cảm giác có tật giật mình.
Tô Yên và Lục Cận Phong cũng không nghĩ tới Vạn Nhất sẽ trở về lúc này, lại còn trùng hợp nghe được lời nói kia của Lâu Doanh nữa.
Vạn Nhất đứng ở cửa ra vào khoảng chừng ba phút, lúc này mới đi tới, mắt cũng không thèm liếc nhìn Lâu Doanh, trực tiếp đi về phía Tô Yên và Lục Cận Phong.
“Chị dâu, đại ca, chúc mừng hai người, lại có thêm hai đứa nhóc, đây là bao lì xì em tặng bọn nhỏ.”
Vạn Nhất lấy ra hai bao lì xì, Tô Yên thực sự xấu hổ có chút không muốn nhận.
“Khách khí quá.”
Bình thường Vạn Nhất đều cười đùa tí tửng, đột nhiên trở lên nghiêm túc, Tô Yên có chút không quen.
Vạn Nhất nhìn hài đứa trẻ, hỏi: “Đã đặt tên chưa vậy?”
“Đã đặt nhũ danh rồi.” Tô Yên nói: “Nhóc này gọi là bé ba, còn nhóc này gọi là bé tư.”
“Tên này được, rất dễ nhớ.” Vạn Nhất nhìn về phía Lục Cận Phong nói: “Đại ca, em còn có chút việc, em về nhà họ Vạn một chuyến.”
Lục Cận Phong gật đầu: “Ừ.”
Vạn Nhất cứ như vậy rời đi, từ đầu tới cuối căn bản không thèm liếc nhìn Lâu Doanh, hoàn toàn xem cô ấy thành không khí.
Bạch Phi Minh đưa tay đụng Lâu Doanh một cái: “Lần này hình như đùa hơi quá rồi, tức giận kìa.”
Lâu Doanh mạnh miệng nói: “Anh ta tức giận có liên quan gì đến tớ chứ, chị, em và Phi Minh đi trước đây, chị nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đi rồi, Tô Yên hỏi: “Lục Cận Phong, Vạn Nhất cậu ấy chắc không có việc gì đâu nhỉ?”
Lúc trước Lâu Doanh tỏ tình, Vạn Nhất tựa như một con chim công xòe đuôi vậy, vô cùng đắc ý, sau khi biết là đánh cuộc, thoáng cái trở nên yên tĩnh hẳn.
“Khúc mắc giữa hai người bọn họ cũng không phải một sớm một chiều, đừng lăn lộn theo bọn họ.” Lục Cận Phong nói: “Yên Yên, em nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được.” Tô Yên bị tổn thương nguyên khí rất nặng, cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Bầu trời bắt đầu sầm xuống.
Tập đoàn Lục thị tuyên bố phá sản, trong giới kinh doanh lại trải qua một cuộc thanh trừ lớn.
Sau khi Lý Mộc Sinh thăm Tô Yên, cũng lập tức trở về, tập đoàn Lý thị cũng bị tổn thất ít nhiều, ông ta cũng phải trở về ổn định tình hình.
Chuyện nhà họ Lục phá sản, khiến cho người ta cảm thán không thôi, đầu rồng trong giới kinh doanh cũng đã bị lật ngã.
Đương nhiên, trong chuyện này cũng có người âm thầm vui sướng.
Nhà họ Lục rớt đài, Tô Yên cũng không còn là mợ Lục cao cao tại thượng nữa, lúc này đã biến thành một kẻ nghèo hèn rồi.
Tô Yên cũng không thể giẫm lên đầu cô ta được nữa rồi, lúc này cô ta đã được Chu Hoàng Long nhận về, là tiểu thư đường đường chính chính nhà họ Chu rồi.
Tô Vân ôm con gái, vui vẻ nói: “Phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng đến lượt Tô Yên gặp xui xẻo rồi, con gái ngoan, con đúng là ngôi sao may mắn của mẹ mà.”
Chu Kiệt đẩy xe lăn đi ngang qua phòng Tô Vân, nghe thấy lời nói này thì ngừng lại.
Tô Vân nhìn thoáng qua Chu Kiệt ở cửa ra vào, ôm con gái đi ra: “Anh cả, anh vừa từ bên ngoài về sao? Nghe Nói Tô Yên vừa sinh hai đứa con trai, con của cô ta đúng thật là quỷ đòi nở, vừa ra đời thì nhà họ Lục đã bị phá sản, đâu có như con gái của em là ngôi sao may mắn.”
Chu Kiệt không quen nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Tô Vân, lạnh giọng nhắc nhở: “Nếu như không có Tô Yên giúp đỡ, thì bây giờ cô còn ở trong tù đấy.”
Chuyện cô ta ngồi trong tù là một lịch sử đen tối, sắc mặt Tô Vân đen đi mấy phần: “Nếu như không phải vì Tô Yên, em cũng sẽ không ngồi tù, bây giờ cô ta bị sa sút, trở thành hai bàn tay trắng, em rất vui sướng, anh cả, anh cũng nên vui vẻ mới đúng chứ, Lục Cận Phong ngã xuống, anh mới có cơ hội.”
Chu Kiệt nhướng mày: “Cô có ý gì?”
“Tâm tư của anh cả, toàn bộ nhà họ Chu từ trên xuống dưới, có người nào không biết chứ? Trước kia anh vì Tô Yên mà bị dao đâm một nhát vào lưng, anh có tình có nghĩa như vậy, đó là may mắn của Tô Yên.”
Tô Vân lại xúi giục nói: “Anh cả, em có thể đi ra đều là do anh giúp đỡ, em rất biết ơn, cũng muốn báo đáp anh, chỉ cần anh không chê Tô Yên đã sinh bốn đứa con trai thì em có cách giúp anh cưới được Tô Yên.”
Tô Vân thật đúng là hi vong Chu Kiệt có thể cưới Tô Yên về, chỉ cần Tô Yên tiến vào nhà họ Chu, cô ta sẽ có nhiều cơ hội tìm Tô Yên tính sổ.
Trước đó bởi vì có Lục Cận Phong nên cô ta chỉ có thể nuốt hận vào trong, nhưng bây giờ đã không giống trước nữa rồi, chỗ dựa của Tô Yên đã bị gục ngã.
Ánh mắt Chu Kiệt lạnh lùng nhìn Tô Vân nói: “Cô nên ở trong này vài năm nữa để tỉnh táo lại đi.”
Vứt lại những lời này, Chu Kiệt trượt xe lăn về phía căn phòng của mình.
Tô Vân hướng về phía bóng lưng của Chu Kiệt nói to: “Em không tin anh không muốn cưới Tô Yên, người đẹp như Tô Yên muốn có được cũng không phải dễ đâu.”
Bang một tiếng.
Cửa phòng đóng lại, chặn giọng nói của Tô Vân ở bên ngoài.
Chu Kiệt ngồi trên xe lăn, im lặng một lúc, lúc này mới chậm rãi trượt xe lăn về phía ban công.
Trong đầu Chu Kiệt tràn ngập hình ảnh của Tô Yên, Tô Yên bình tĩnh khi bị anh ta bắt cóc, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân và cả điệu nhảy hai người làm kinh động khắp toàn hội trường trong bữa tiệc mừng thọ.
Tô Yên giống như một kho bảo tàng vậy, luôn mang đến cho mọi người những điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.
Chu Kiệt lấy ra một bức hình ở trong ngực, nói đúng ra đây là một bức ảnh được cắt ra từ một tờ báo.
Trong ảnh là hình ảnh Tô Yên đang nhảy ở trong bữa tiệc mừng thọ.
Vốn là ảnh chụp chung với Lục Cận Phong, nhưng Chu Kiệt chỉ cắt phần có hình ảnh của Tô Yên mà thôi.
Chu Kiệt nhìn bức ảnh đến ngẩn người, tay vô thức nắm chặt chân trái đã bị gãy của mình.
Giọng nói của Tô Vân từ sân thượng truyền đến: “Anh biết chân của anh là bị ai chặt đứt không? Là Lục Cận Phong, là anh ta tìm người đòi lại công bằng cho Tô Yên, lúc đó mới tìm anh trả thù đấy.”
Nghe thấy vậy, trong mắt Chu Kiệt tràn ngập kinh ngạc: “Cô lặp lại những gì vừa nói.”
“Khi đó chúng em cũng không biết tên bạn trai nghèo nàn của Tô Yên là cậu cả nhà họ Lục, Tô Yên thật đúng là không biết điều, cô ta biết rõ mẹ của em và cha anh có tư tình, ba của anh vì giữ kín chuyện này nên đã cho người đi dạy dỗ Tô Yên, không bao lâu sau anh đã bị trả thù, mà người làm chuyện này chính là Lục Cận Phong.”
Tô Vân nói: “Anh cả, Lục Cận Phong đánh gãy chân của anh, lại cướp người phụ nữ mà anh thích, chẳng lẽ anh cứ mặc kệ như vậy sao?”
Mối thù gãy chân, không đội trời chung.
Chu Kiệt bỗng nhiên nắm chặt chân bị gãy, trong mặt hiện lên ngọn lửa hận cháy hừng hực, nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một: “Lục – Cận – Phong.”
Chu Kiệt đột nhiên nhớ ra mỗi lần Tô Yên nhìn đến chân bị gãy của anh ta, trong mắt đều toát ra vẻ áy náy, hóa ra, Tô Yên đã sớm biết người đánh gãy chân của anh ta chính là Lục Cận Phong.
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây.
Khóe miệng Tô Vân nhếch lên nụ cười thành công, tiếp theo cô ta chỉ chờ xem kịch vui mà thôi.
Gió bắt đầu nổi rồi.
Mưa cũng sắp tới.
Khách sạn lớn Châu Tế.
Lâu Doanh tắm rửa xong mặc áo tắm đang cắt móng chân, nhìn thấy ngoài cửa đang mưa, cảm thán nói: “Thời tiết đúng là thay đổi thất thường, vừa rồi còn trăng sáng sao thưa, bây giờ đã mưa rồi.”
Bạch Phi Minh pha trà nói: “Lần này cậu định ở lại Đế Đô bao lâu?”
“Chị của tớ vừa mới sinh con, nhà họ Lục lại gặp biến cố, dù sao cũng không có việc gì, tớ sẽ ở Đế Đô thêm vài ngày nữa.”
Lâu Doanh vẫn rất nghĩa khí.
Bạch Phi Minh uống một ngụm trà nói: “Cái tên Vạn Nhất kia, cậu không định giải thích cho anh ta sao?”
“Có cái gì cần giải thích chứ, cũng đã qua mấy tháng rồi, chỉ là một câu nói đùa thôi mà, nếu hôm nay không nhắc tới, tớ cũng đã quên rồi, chắc anh ta cũng không để trong lòng đâu.” Lâu Doanh tùy tiện nói: “Hơn nữa, anh ta bao nhiêu tuổi rồi, chỉ đùa một chút mà đã không chịu được rồi hả?”
Vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên.
Hai người liếc nhìn nhau, đã muộn thế này rồi, ai lại đến vào giờ này?
Lâu Doanh nháy mắt: “Phi Minh, cậu đi mở cửa đi.”
Bạch Phi Minh đặt cốc trà xuống rồi ra mở cửa, nhìn thấy người đến, sửng sốt một chút.
Lâu Doanh ở trong phòng chờ mãi không thấy động tĩnh gì, hỏi: “Phi Minh, ai vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...