Vừa nghe thấy không phải con gái, Lục Cận Phong đã lập tức chán nản.
"Bác sĩ, ông khám lại thử đi, khám chính xác chưa?" Lục Cận Phong trừng to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào máy siêu âm: "Tôi nhìn thế nào cũng thấy giống con gái."
Bác sĩ lại di chuyển thiết bị một chút, bây giờ lại càng rõ ràng hơn: "Anh Lục, nhìn thấy chưa, là hai bé trai, chúc mừng nhé."
Đặc trưng giới tính nam của hai đứa trẻ rất rõ ràng.
Bây giờ anh không còn ôm hy vọng nữa.
Hai đứa con gái biến thành hai đứa con trai, bây giờ đã có bốn đứa con trai rồi.
Tuy trong lòng Tô Yên vẫn mong là con gái để nhà có trai có gái, nhưng nếu là con trai thật thì đương nhiên cô cũng rất thích, làm gì có ai không thích con của mình chứ.
Lục Cận Phong: "..."
Giấc mơ có con gái đã tan tành.
Vẻ mặt Lục Cận Phong đờ đẫn, trong thời gian ngắn cậu cả Lục vẫn rất khó chấp nhận chuyện con gái biến thành con trai này.
Sau khi kiểm tra xong, hai người rời khỏi phòng khám, Tô Yên cầm kết quả siêu âm nghiên cứu: "Sao em lại không nhìn ra nhỉ? Một cục đen xì, Lục Cận Phong, anh nhìn thử xem."
"Không xem." Vẻ mặt Lục Cận Phong khinh thường, quay ngoắt sang một bên.
Tô Yên dở khóc dở cười nói: "Làm gì có ai như anh chứ, con trai không phải là con anh sao?"
"Anh muốn có con gái." Lục Cận Phong kéo cánh tay Tô Yên nói: "Yên Yên, sau này chúng ta lại sinh con gái đi."
Tô Yên lạnh lùng lườm anh một cái: "Bớt đi, bây giờ em còn chưa sinh nữa, anh lại muốn có thêm đứa nữa rồi, anh tưởng em là heo sao."
"Lẽ nào em không muốn có con gái sao?"
"Được rồi, cuối cùng em cũng nhận ra rồi, nhà họ Lục của anh không có số có con gái, Lục Cận Phong, anh chấp nhận số phận đi, bốn đứa con trai cũng phải nhận hết cho em, cố gắng kiếm tiền mua sữa cho con đi." Tô Yên trừng mắt nhìn anh nói: "Gieo nhân nào gặt quả đó, chuyện này không trách em được."
Lục Cận Phong xoa xoa bụng Tô Yên, chấp nhận số phận thở dài một hơi nói: "Con trai thì con trai vậy."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lục Cận Phong vẫn rất buồn bực, giống như quả bóng xì hơi, không có sức làm gì cả.
Lục Cận Phong bảo Tô Yên sinh thêm lần ba cũng chỉ là nói đùa, sinh xong lần này anh cũng không định để Tô Yên sinh thêm lần nữa.
Không có con gái thì thôi.
Hai người về đến biệt thự Nam Sơn, tình cờ gặp Lâu Doanh và Bạch Phi Minh bước ra từ phòng huấn luyện, hai người này rất có kỷ luật, bình thường cũng không lười biếng, hơn nữa các thiết bị tập luyện ở chỗ Lục Cận Phong cũng rất đầy đủ, hai người rất thích vùi đầu luyện tập ở đây.
"Anh rể, sao mặt lại bí xị vậy?" Lâu Doanh cắn quả táo, thuận miệng hỏi: "Hôm nay không phải là ngày lành tháng tốt để Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nhận tổ tiên sao, sao mặt mày anh lại trông chán nản vậy?"
Lục Cận Phong không chịu thừa nhận, đáp: "Cô nhìn nhầm rồi, tôi rất vui."
Trong lòng Tô Yên không nhịn cười được, nói: "Hai người bọn chị vừa đến bệnh viện khám thai, anh rể em đang vui quá thôi."
"Hả? Mang thai con gái thật sao?" Lâu Doanh bỗng chốc thấy quả táo đang ăn không còn ngon nữa.
"Ừm, con gái." Vẻ mặt Lục Cận Phong thay đổi rất nhanh, mặt mày hớn hở nói: "Hai đứa con gái, trên đường về nhà bọn tôi còn đặt cả tên luôn rồi, Yên Yên, thật sự vất vả cho em quá."
Tô Yên lập tức hiểu ý của Lục Cận Phong, như thế là đang muốn quỵt nợ đây.
Quả nhiên, Lục Cận Phong cười như không cười nhìn Lâu Doanh nói: "Dì út à, tôi nghe nói cô đã cược với chị cô, có chơi có chịu, chúng tôi rất mong chờ cô tỏ tình với Vạn Nhất đó."
Lâu Doanh cũng muốn quỵt nợ, bảo cô ta đi tỏ tình với Vạn Nhất, vậy chi bằng... cô ta độc thân cả đời cho xong.
"Tôi không tin, vợ chồng hai người chơi ăn gian lắm, tôi muốn xem kết quả khám thai."
Bạch Phi Minh bên cạnh cảm thấy rất vui sướng, Lâu Doanh cuối cùng cũng thông minh hơn rồi.
"Cầm xem đi, để khỏi phải nói bọn tôi làm giả." Lục Cận Phong rất thoải mái đưa kết quả siêu âm cho Lâu Doanh.
Tô Yên vẫn hơi bất ngờ, nếu như để Lâu Doanh xem rồi, vậy không phải sẽ bị lộ tẩy sao?
Lục Cận Phong âm thầm nháy mắt ra hiệu với Tô Yên, anh nghĩ rằng Lâu Doanh xem không hiểu.
Trên kết quả siêu âm lại không ghi rõ giới tính, không phải người trong nghề, cho dù có đưa ảnh bốn chiều cũng nhìn không hiểu.
||||| Truyện đề cử: Dưới Bóng Cây Sồi |||||
Người không có chuyên môn vừa nhìn cũng chỉ thấy một cục đen xì, ngay cả đứa bé nằm ở đâu cũng chưa chắc nhìn ra được.
Thấy Lục Cận Phong thoải mái như vậy, Lâu Doanh vẫn hơi tin thật, cô ta nhận lấy kết quả siêu âm, thật sự cô ta xem không hiểu, nhưng cũng làm ra vẻ đang xem thử.
Lục Cận Phong nói: "Nhìn thấy chưa, đây, quá rõ ràng, chính là hai đứa con gái, có chơi có chịu."
Lâu Doanh thật sự không nhìn ra gì cả, Lục Cận Phong cứ để cô ta xem một lát rồi lấy kết quả siêu âm lại.
"Tôi là loại người chơi xấu vậy sao, chuyện này không phải do tôi không giữ lời hứa, nhưng không có người ở đây thì tôi tìm ai để tỏ tình đây, hôm khác, hôm khác nhé."
Vào lúc Lâu Doanh còn đang kiếm cớ để trì hoãn, giọng nói của Vạn Nhất từ bên ngoài vang lên.
"Đại ca, chị dâu." Vạn Nhất mặc một bộ vest trắng, mặt mày sáng láng: "Vừa nãy em nghe thấy ai nói muốn tỏ tình, tỏ tình với ai vậy?"
Trải qua một đêm, mắt của Vạn Nhất cũng đã bớt sưng, nếu không phải do thuốc của Xa Thành Nghị tốt, bây giờ với con mắt gấu trúc như thế Vạn Nhất cũng không dám bước ra khỏi nhà.
Vạn Nhất vừa xuất hiện, hai mắt Tô Yên và Lục Cận Phong sáng bừng, đến đúng lúc lắm.
Hai người nhìn nhau cười, Tô Yên nháy mắt với Lâu Doanh nói: "Lâu Doanh, bọn chị đều đang rất mong chờ đó."
Lâu Doanh bịt mắt muốn bỏ chạy, Vạn Nhất không đến lúc nào lại đến ngay lúc này.
Vạn Nhất cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm của Lâu Doanh, không hiểu gì hỏi: "Cô muốn tỏ tình sao? Không biết là ai xui xẻo bị lọt vào tầm mắt của cô."
Vạn Nhất cũng rất tò mò.
Vạn Nhất không nói ra câu này còn đỡ, nói ra như vậy chẳng phải đang nói khích Lâu Doanh sao?
Lâu Doanh cũng không thèm đếm xỉa đến câu nói đó của Vạn Nhất, cô ta híp mắt cười nói: "Anh sẽ nhanh chóng biết được người xui xẻo đó là ai thôi."
Lâu Doanh hung hăng cắn quả táo, sau đó khí thế hùng hồn lau khóe miệng, bước về phía Vạn Nhất.
Vạn Nhất chợt cảm thấy không ổn: "Mẫu dạ xoa, cô muốn làm gì vậy? Đừng qua đây, hai chúng ta hết nợ rồi."
"Ân oán đã xong, nhưng tình cảm giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu!" Lâu Doanh thô bạo kéo cà vạt của Vạn Nhất, lôi anh ta nghiêng về phía mình, một chân nhấc lên đạp trên ghế, làm ra dáng vẻ của nữ tướng cướp nói: "Vạn Nhất, anh nghe cho rõ đây, tôi... tôi thích anh."
Muốn Lâu Doanh tỏ tình thật, quả thật đang làm khó cô ta.
Vừa dứt lời, cả phòng khách đều im lặng.
Hạ Huy và Hạ Vũ mới bước vào cũng đúng lúc nghe thấy lời tỏ tình của Lâu Doanh, hai người như bừng tỉnh ra, cuối cùng cũng hiểu tại sao mấy năm nay Lâu Doanh đeo bám Vạn Nhất không buông như vậy, hóa ra là yêu thầm Vạn Nhất.
Thế nhưng lời tỏ tình này lọt vào tai Vạn Nhất lại vô cùng đáng sợ.
Nhưng câu nói "tôi thích anh" đó lại giống như cục đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến nước hồ yên tĩnh hơn ba mươi năm nay bị xáo động.
Tô Yên và Lục Cận Phong cũng sửng sốt trước cách tỏ tình thô bạo này của Lâu Doanh.
Dáng vẻ một tay nắm cổ áo Vạn Nhất thật sự rất ngầu, Vạn Nhất cao một mét tám bỗng chốc giống như cái túi trút giận, khuất phục dưới chân của nữ tướng cướp.
Bạch Phi Minh thầm giơ ngón cái lên với Lâu Doanh, ngầu lắm.
Vạn Nhất một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Mẫu dạ xoa, cô có uống lộn thuốc không?"
Như thế cũng quá... hoang đường rồi.
Lâu Doanh vậy mà lại đi tỏ tình với anh ta.
Một câu nói của Vạn Nhất đã phá vỡ bầu không khí nghiêm túc vừa rồi.
Không từ chối, nhưng cũng không chấp nhận.
Lâu Doanh buông tay, thản nhiên nói: "Không tin thì thôi, Phi Minh, mình đói rồi, đi, chúng ta đi ăn mì thịt bò."
Nói xong Lâu Doanh cứ như vậy đi với Bạch Phi Minh, trước khi bước đến cửa Lâu Doanh vẫn rất bình tĩnh, nhưng vừa ra khỏi cửa đã vội chạy nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...