Lúc Tô Yên đến cục cảnh sát thì đã là rạng sáng.
Cô vẫn đến chậm một bước, Tần Nhã Hân đã đưa di thể của Tần Chấn Lâm đi trước rồi.
Phía cảnh sát chỉ giao cho cô một bức di thư của Tần Chấn Lâm.
Trong đó chỉ có một câu ngắn gọn: Con gái, cha đi cùng mẹ con đây, cuộc đời này, cha đã sống đủ rồi!
Tô Yên đọc đi đọc lại mấy lần, đầu mũi chua xót, một giọt nước mắt thấm ướt bức thư.
“Đồng chí Tần, ông là đồ lừa đảo.”
Tô Yên rất tức giận, lại cảm thấy khó tin, rõ ràng người ban ngày vẫn còn nói chuyện với mình, thế mà mấy tiếng đồng hồ sau đã không còn nữa.
Tội còn chưa định mà, sao lại tự sát để thoát tội chứ.
Sau khi xem xong di thư, ánh mắt của Tô Yên lạnh lẽo nhìn về phía Lục Cận Phong: “Anh đã nói gì với ông ấy? Có phải anh đã nói gì với ông ấy không?”
“Yên Yên, em bình tĩnh một chút!” Lục Cận Phong đưa tay muốn chạm vào Tô Yên, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cô, cuối cùng anh cũng không đưa tay ra.
“Lục Cận Phong, rốt cuộc ông ấy cũng là cha em!” Trong lòng Tô Yên rất loạn, rất phức tạp: “Anh đừng đi theo em, em muốn một mình bình tĩnh một lúc.”
Tô Yên xoay người lảo đảo chạy ra ngoài, giây phút đó, cô đột nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Lục Cận Phong.
Lúc đầu khi anh biết giữa hai người có một khe hở lớn như vậy, có phải trong lòng anh cũng như cô bây giờ, bất lực, buồn lòng? Mâu thuẫn?
Dù có không muốn truy cứu thế nào, nhưng dù sao đó cũng là cha anh.
Giống như bây giờ vậy, cô cũng nói ra những lời tương tự như thế.
Tô Yên đột nhiên không biết phải đi về đâu, Lục Cận Phong sợ kích thích Tô Yên, cũng không dám đi theo cô, âm thầm phái Vệ Long và Vệ Hải đi theo bảo vệ cô.
Thấy Tô Yên mất tích trong màn đêm, Lục Cận Phong gọi một cú điện thoại: “Tìm nơi nào trốn trước đi, cá rất nhanh sẽ cắn câu thôi.”
Tin tức Tần Chấn Lâm tự sát để thoát tội trong tù rất nhanh đã được truyền đi rộng rãi, chuyện Lục Nguyên Thành gặp tai nạn xe không biết bị ai nhắc lại lần nữa.
Khi người qua đường bất giác phát hiện ra, thì đã không biết bắt đầu từ lúc nào, gần như ai ai cũng đều nói là Tần Chấn Lâm hại chết Lục Nguyên Thành nên mới bị Ám dạ trả thù.
Lục Cận Phong ở sau bức màn đi đến trước mặt mọi người, để lộ thân phận.
Trong lúc mọi người xôn xao thì không thể không kính nể.
Quả nhiên là hậu sinh khả uý.
Bây giờ Ám dạ đã dẹp luôn Địa Sát rồi, Thiên Lang lại đang thoi thóp, vậy không phải là một mình Ám dạ độc chiếm sao?
Thật quá khủng khiếp, quá khủng khiếp rồi!
Trong một quán ăn vỉa hè ở khu chợ đêm.
Một đám lưu manh tụ tập cùng nhau uống rượu, la hét trò chuyện.
“Tụi bây có ai muốn cùng tao gia nhập Ám dạ không?”
“Bây giờ cũng chỉ có Ám dạ là có tương lai thôi.”
“Ám dạ người ta sẽ không cần tụi bây đâu, ngoại trừ thu phí bảo kê, chúng ta không biết gì cả.”
“Dù sao đại ca Lục của Ám dạ là thần tượng của tao, mục tiêu cả đời này của tao chính là vào Ám dạ, đi theo đại ca Lục làm chuyện lớn.”
“Đến đại ca Tần cũng bị đại ca Lục xử lý, sự lợi hại của anh ấy, ai ai chúng ta cũng đều biết rõ.”
“Mối thù giết cha, không đội trời chung, đại ca Lục cũng đâu có làm sai, thắng làm vua thua làm giặc thôi.”
“Đúng rồi, tụi mày có nghe nói tin này không, thực ra năm đó còn có người khác xúi giục đại ca Tần đối phó với Lục Nguyên Thành, đại ca Tần cũng là bị gài bẫy thôi.”
“Còn có chuyện này sao? Tin này từ lúc nào thế, sao tụi tao không nghe nói?”
“Tao cứ tưởng là đang lan truyền khắp nơi chứ.”
Cuộc trò chuyện của đám lưu manh lọt vào trong tai của ông chủ đang ở bàn thu ngân, sắc mặt của ông chủ trở nên vô cùng ngạc nhiên.
Ông chủ quán vỉa hè là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, họ Ngô, tên là Ngô Đức.
Ngô Đức mặc tây trang giày da, trông rất có văn hoá, còn đeo mắt kính, rất chỉn chu.
Ngô Đức cầm theo một chai rượu đi qua chỗ đám lưu manh, cười nói: “Mọi người cảm thấy mùi vị của quán tôi thế nào?”
“Không tệ, chỉ là món tôm này không tươi lắm.”
Ngô Đức rất biết cách đối nhân xử thế: “Vậy để tôi bảo nhà bếp đổi một phần mới cho các cậu, Đúng rồi, chai rượu này là tôi tặng cho các cậu uống, là loại mới, các cậu cứ xem như là thử mùi vị giúp tôi nhé.”
“Ông chủ thật biết làm ăn, rất lịch sự.” Tên lưu manh cầm đầu không khách sáo khui chai rượu ra, chia cho mọi người thử một chút: “Mùi vị không tệ.”
“Vậy tôi tặng hai chai cho các cậu nữa.” Ngô Đức cười, hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy tôi có nghe thấy các cậu nói chuyện, đã xảy ra chuyện lớn gì sao?”
“Đại ca Tần hại chết cha của đại ca Lục, mấy hôm trước đã tự sát để thoát tội ở trong tù rồi.”
“Nhưng tôi nghe nói là có người xúi giục đại ca Tần, đại ca Tần chỉ là muốn đánh Lục Nguyên Thành một trận, muốn dạy dỗ ông ta mà thôi, không ngờ lại gây ra chết người.”
Trong lòng Ngô Đức lộp bộp một tiếng, thản nhiên cười nói: “Vậy sao, chuyện trên giang hồ thật là phức tạp, chuyện này xem như là kết thúc rồi chứ nhỉ?”
“Người cũng đã chết rồi, chắc chắn là kết thúc rồi.”
Ngô Đức âm thầm thở phào một hơi, nói: “Tôi đi lấy rượu cho các cậu.”
Sau khi Ngô Đức đi rồi, trong đám lưu manh có người nói: “Ông chủ Ngô này rất được đấy, rất biết cách làm ăn.”
“Tôi thấy ông ta ăn mặc gọn gàng, dáng vẻ chỉn chu, không giống như người bán hàng vỉa hè.”
“Tôi nghe nói trước kia ông ta làm về mảng tài chính đấy.”
“Vợ ông ta chạy theo người khác, con trai cũng bị tai nạn mà chết, hình như vợ ông ta chạy theo ông chủ lớn nào đó, con trai trên đường đuổi theo mẹ đã bị xe tông trúng.”
“Thì ra là vậy.”
Quán vỉa hè ồn ào nhộn nhịp, cho đến rạng sáng, khách khứa mới dần rời đi.
Trong khách sạn nào đó.
Tô Yên vừa lau mái tóc ướt đẫm, vừa nói với Lâu Doanh ở bên kia điện thoại: “Đã tìm được manh mối chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa có.” Bên Lâu Doanh có tiếng gió thổi vù vù: “Chị, trên mạng đã đồn ầm lên rồi, chị yên tâm, người đó chạy không thoát đâu.”
“Ừm, vậy hai người về trước đi.”
Điện thoại bật loa ngoài, Tô Yên ngồi bên mép giường: “Mang theo một phần đồ ăn khuya về.”
Lâu Doanh ở bên kia điện thoại đau khổ than khóc: “Chị, chị sai vặt em ngày càng thuận tay rồi đấy nhỉ.”
Tô Yên cười nói: “Học thuật phải chuyên về một môn chứ.”
Lâu Doanh phỉ nhổ: “Vậy môn chuyên ngành của chị là dựa cả vào cái miệng đấy à?”
Tô Yên khẽ ho hai tiếng: “Trong thời cổ đại, chị chính là quân sư, cố vấn chiến lược, là người dưới một người nhưng trên vạn người đấy.”
“Vậy còn em thì sao?”
“Giữa cố vấn chiến lược và các vị tướng quyền lực, em đương nhiên là tướng rồi. Nếu trong thời hiện đại, em chính là một tay sai chuyên nghiệp, không phải trước kia em nói em là tay sai cấp quan trọng sao? Việc có thành hay không đều nhờ vào cách làm của em, thế nên em vô cùng vô cùng quan trọng, nếu không chỉ nhờ vào cái miệng của chị thì làm sao có thể tìm ra được hung thủ thật sự đã hại chết Lục Nguyên Thành chứ.”
“Bớt nói những lời vô nghĩa đi, muốn lợi dụng em thì cứ nói thẳng.” Ở bên kia điện thoại, Lâu Doanh liếc một cái, đúng lúc nhìn thấy quán ăn vỉa hè ở đối diện đường, hỏi: “Chị, chị muốn ăn cái gì, ở đây vừa hay có một quán vỉa hè.”
“Mua đại cái gì cũng được, thanh đạm là được.”
Sau khi cúp điện thoại, tóc của Tô Yên cũng đã lau gần khô rồi.
Hôm đó sau khi cô tách ra với Lục Cận Phong ở đồn cảnh sát, thì đã vào khách sạn ở.
Dù Tần Chấn Lâm đã tự sát để thoát tội, cô cũng không cam lòng, vẫn muốn điều tra sự thật tai nạn xe năm đó, cô muốn trả lại sự trong sạch cho Tần Chấn Lâm.
Không tìm được cố vấn tài chính kia, không thể rửa sạch tội danh cho Tần Chấn Lâm, cô sẽ không trở về, cũng không có mặt mũi để trở về.
Tô Yên và Lục Cận Phong ngầm ăn ý không ai tìm ai, và đều đang đi tìm cố vấn tài chính kia.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cộng thêm việc cố vấn tài chính kia đã cố ý che giấu thân phận khi làm việc cho Tần Chấn Lâm, trong một lúc cũng không dễ tìm ra.
Ở quán ăn vỉa hè.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đi vào quán ăn vỉa hè, đã là rạng sáng rồi, tiệm cũng sắp đóng rồi.
“Ông chủ, lấy mấy phần đồ ăn, thêm một phần cháo hải sản, mang đi.”
Ngô Đức ngẩng đầu khỏi sổ sách, cười nói: “Được, hai người ngồi đợi một chút nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...