Tuy là gợi ý của Vạn Nhất có chút độc địa, nhưng Lục Cận Phong không thể không thừa nhận, thật sự cũng hơi có lý.
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng trễ rồi.
Tính cách của Tô Yên quá cứng ngắt.
Ngay cả cơ hội được hưởng án treo anh còn không có, đã trực tiếp bị phán tội tử hình.
Lục Cận Phong vốn nghĩ rằng cứ chiều theo tính cách của Tô Yên trước, dùng thái động thẳng thắng từ từ giải thích cầu mong tha thứ.
Nhưng sự thật là Tô Yên cho anh cơ hội giải thích rồi, nhưng lại không cho anh cơ hội được tha thứ.
Tô Yên hoàn toàn bốc hơi, ngay cả thế lực Ám Dạ mà Lục Cận Phong sở hữu cũng không tìm ra cô.
Anh đã lục tung mỗi một ngóc ngách ở Đế Đô cũng không nhìn thấy bóng dáng Tô Yên đâu.
Mọi chuyến bay ở sân bay đều đã được kiểm tra, cũng không thấy người.
Thông tin về các chuyến tàu ra biển cũng đã điều tra qua, vẫn không có người.
Không biết lên trời, không biết độn thổ. Tô Yên cứ như vậy mà tan biến trong hư không.
Chiếc xe mà Tô Yên lái đêm qua cuối cùng được tìm thấy ở ngoại thành, xe và điện thoại của Tô Yên đều ở đó, chỉ có một mình cô là không thấy đâu.
Vạn Nhất nói: "Đại ca, chắc cô Tô sẽ không..."
"Sẽ không cái gì chứ?" Lục Cận Phong đã hoàn toàn không còn chủ kiến.
"Biến thành bươm bướm bay đi mất."
Lục Cận Phong nổi điên lên: "Vạn Nhất, có phải da của cậu lại ngứa rồi không."
"Đại cà à, em không có đùa đâu. Máy bay, xe, thuyền, phương tiện giao thông nào có thể điều tra được đều đã điều tra cả rồi cũng không tìm thấy người. Như vậy chẳng phải là biến thành bươm bướm bay đi rồi sao."
Lục Cận Phong cắn răng, anh thật sự muốn tán cho Vạn Nhất một bạt tay chết đi cho rồi.
Không đáng tin cậy gì hết.
Biến thành bươm bướm bay đi mất, bộ tưởng là Hàm Hương chắc?
"Tiếp tục tìm cho tôi."
Tin tức Lục Cận Phong tìm kiếm Tô Yên truyền đến tai Tần Nhã Đan.
Sau khi Tần Nhã Hân biết được cũng vô cùng ngạc nhiên: "Chị à, anh Cận Phong thật sự chia tay với Tô Yên rồi sao? Đây là chuyện tốt đó."
Tần Nhã Đan không nghĩ vậy.
"Tô Yên mất tích rồi, anh ấy lo lắng như vậy thì có thể thấy, không ai có thể thay thế được vị trí của Tô Yên trong lòng anh ấy."
"Chị à, chuyện mà chị cần làm không phải là thay thế Tô Yên. Anh Cận Phong vốn là của chị mà, Tô Yên thì có là gì đâu chứ, cô ta không có gì bằng chị cả. Nếu như không phải do mấy năm nay chị mãi không quay về thì làm gì tới phiên Tô Yên được. Nếu là em thì em sẽ nói, Tô Yên chỉ là vật thế thân."
Tần Nhã Hân nói một cách nham hiểm: "Bây giờ Tô Yên mất tích rồi. Chị à, sao chị không tranh thủ cơ hội này khiến cho cô ta mãi mãi không quay về nữa?"
"Không được, đến lúc đó Cận Phong chắc chắn biết được là do chị làm." Tần Nhã Đan nhớ đến dáng vẻ lúc Lục Cận Phong kêu cô cút khỏi biệt thự Nam Sơn mà lòng vẫn còn sợ hãi.
"Lần này là do cô ta tự mình chạy ra ngoài, hơn nữa chẳng phải chị đã kêu người giả mạo mình đi giết Tô Yên sao, người đã bị bắt rồi. Bọn họ còn có ai mà ngờ rằng chị mới là hồ ly hung thần chứ."
Tần Nhã Hân cười lạnh, nói: "Thái độ của anh Cận Phong chị cũng thấy cả rồi. Nếu như Tô Yên quay về, chỉ sợ chị không còn cơ hội nữa đâu. Chị à, thời gian còn lại của chị chưa được hai năm, chị thật sự muốn khiến bản thân hối tiếc đến cuối đời hay sao?"
Trong lòng Tần Nhã Đan có chút lung lay.
Vừa nghĩ đến thái độ dứt khoát của Lục Cận Phong và sinh mạng của mình không còn được bao lâu, cô ta thật sự không cam tâm.
Tần Nhã Đan nắm chặt tay thành nắm đấm: "Thứ mà chị không có được thì ai cũng đừng mong có được."
"Đúng rồi đó chị, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Tô Yên cả, vậy thì nên để cô ta bị trừng phạt." Tần Nhã Hân khuyến khích.
...
Lục Cận Phong chọc cho Tô Yên tức giận bỏ đi, Hạ Vũ Mặc cũng vô cùng bất mãn với Lục Cận Phong.
"Tiểu Vũ, con liên hệ với mẹ con nữa đi." Lục Cận Phong hết cách, chỉ dành tìm Hạ Vũ Mặc nhờ giúp đỡ.
Hạ Vũ Mặc hất đầu sang một bên: "Hứ, chú tự mình gây họa thì tự mình đi thu dọn tàn cuộc đi, con không thèm giúp đâu."
Lục Cận Phong: "..."
"Tiểu Vũ, mẹ của con mang thai em gái, không lẽ con không muốn có em gái sao? Lần này mẹ của con bỏ đi, ngay cả con cũng không thèm dẫn theo, đến cả con mà mẹ con cũng không cần, không lẽ con không lo lắng cho mẹ sao chứ?"
"Mẹ không thể không cần con, mẹ không cần chú Lục thì có." Hạ Vũ Mặc bực tức, buột miệng nói: "Mẹ gọi điện thoại cho con, mẹ nói sắp xếp ổn thỏa xong xuôi mẹ sẽ đến đón con..."
Nhận ra mình lỡ miệng, Hạ Vũ Mặc hấp tấp ngậm chặt miệng lại.
Lục Cận Phong nở nụ cười, giống như một con cáo già lắm mưu nhiều kế: "Tiểu Vũ, nói cho chú biết, mẹ con đi đâu rồi?"
Anh biết rõ, Tô Yên nhất định không buông bỏ Hạ Vũ Mặc được, thế nào cũng sẽ liên hệ nó.
Tô Yên đã từng liên hệ Tiểu Vũ, vậy chứng tỏ Tô Yên đang an toàn.
Lục Cận Phong thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Không biết." Hạ Vũ Mặc nghiêm mặt nói: "Chú Lục, chú đừng có cạy miệng con, con đã hứa với mẹ là không nói rồi, con sẽ không bán đứng mẹ đâu."
"Tiểu Vũ, chú không có kêu con bán đứng mẹ, bây giờ mẹ con đang trong cơn tức giận. Sức khỏe của cô ấy không tốt, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?" Lục Cận Phong thành khẩn khuyên lơn: "Chú Lục có lỗi với mẹ con, nhưng cũng không thể kết án tử hình như vậy được, có phải là nên cho chú cơ hội sửa sai không?"
Hạ Vũ Mặc không nói không rằng, bất luận Lục Cận Phong nói gì đi nữa, cậu bé cũng không chịu nói ra tông tích của Tô Yên.
Lục Cận Phong bất lực nói: "Tiểu Vũ à, chú đảm bảo với con. Chú chỉ muốn biết mẹ của con có bình an hay không, tuyệt đối sẽ không đến tìm mẹ con, làm phiền cô ấy, cũng sẽ không bán đứng con đâu."
"Chú Lục, con thật sự không biết mẹ đang ở đâu. Mẹ chỉ gọi điện thoại, không hề nói đang ở đâu." Hạ Vũ Mặc than thở, nói với giọng điệu như một ông cụ non: "Chuyện của người lớn các người, thật phức tạp."
Coi bộ dáng này, Hạ Vũ Mặc thật sự không biết rồi.
Đôi mày lưỡi mác của Lục Cận Phong cau lại: "Thật ra chú thì không sao cả, chỉ thương cho mẹ con. Mẹ con nổi giận đùng đùng bỏ đi, trong người cũng không mang theo tiền, ăn cái gì? Sống ở đâu? Đang mang thai, lỡ như bị lạnh bị đói biết phải làm sao? Lỡ như ngất xỉu ở đâu đó, không ai lo..."
"Dì út sẽ chăm sóc cho mẹ mà."
Hạ Vũ Mặc lại một lần nữa lỡ miệng, nhận ra mình đã bị lừa thêm lần nữa, nó đứng dậy đi vào phòng: "Con không nói chuyện với chú nữa."
Lục Cận Phong mỉm cười.
Người mà Hạ Vũ Mặc có thể gọi là dì út chỉ có Lâu Doanh thôi.
Anh phải nên nghĩ ra từ sớm, Tô Yên đi Thiên Lang rồi.
Hạ Vũ Mặc ậm ừ bỏ đi. Bước vào phòng rồi lại ghé ra cửa sổ nhìn trộm, trông thấy Lục Cận Phong hấp tấp đi rồi, cậu bé mới yên tâm.
Mấy lời nói lúc nãy thật ra đều do Hạ Vũ Mặc cố ý nói ra.
Nó cũng lo lắng cho mẹ.
...
Ở ngoài hàng ngàn cây số.
Ở một cửa hàng sang trọng trong khu đô thị nào đó, Tô Yên đang hăng say mua sắm.
"Cái này, cái này, còn có cái này, gói lại hết cho tôi."
Hiếm khi mới gặp được một khách hàng lớn, nhân viên bán hàng vui mừng không kể xiết.
"Cô Tô, tôi sẽ đóng gói lại hết cho cô. Cô xem xem còn cần món gì nữa không? Cửa hàng của tôi vừa mới về mấy mẫu túi xách Hermes mới."
Tô Yên vô cùng hào phóng: "Không cần xem, gói tất cả lại cho tôi đi, quẹt thẻ."
"Dạ vâng."
Lâu Doanh đứng bên cạnh mà mắt chữ o miệng chữ a: "Chị à, chị đang lấy tiền xả giận hả?"
Chỉ tính trước mắt thôi là Tô Yên đã tiêu hết mấy triệu mua quần áo, giờ lại mua thêm mấy chiếc túi xách, hơn trăm triệu lại đi toi rồi.
"Phụ nữ có bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi chính mình." Tô Yên phóng khoáng quẹt thẻ: "Đi thôi, đi spa nữa."
"Chị à, chị một mình vượt ngàn cây số chạy đến đây tìm em, ngay cả Tiểu Vũ cũng không dẫn theo. Bây giờ lại kéo em đi ra ngoài mua sắm, có phải chị xảy ra chuyện gì rồi không?"
Lâu Doanh thấy rất khó hiểu. Hơn nửa đêm hôm qua, Tô Yên gọi điện thoại cho cô ta, kêu cô ta bay đến đón mình bằng trực thăng.
Bây giờ cô ta mệt mỏi rã rời, mà Tô Yên vẫn còn tinh thần.
Tô Yên mỉm cười: "Chị thì có thể có chuyện gì chứ. Lâu Doanh, mau chúc mừng chị trở về với độc thân đi, tự do vạn tuế."
Lâu Doanh ngạc nhiên hỏi: "Lục Cận Phong đá chị rồi à?"
"Chú ý cách dùng từ của em." Tô Yên chỉnh đốn lại: "Là chị đá anh ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...