Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Tô Yên đứng bên cạnh nghe thấy vậy, lời nói của Ngô Lan Ngọc giống như viên đá ném xuống hồ, gây nên từng đợt gợn sóng.

Cũng không biết có phải liên quan đến lời nói của Ngô Lan Ngọc không mà lúc Tô Yên nhìn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng cảm thấy hai đứa bé quả thực có chút giống Lục Cận Phong.

Nhưng ngay sau đó, Tô Yên lại xóa bỏ ý nghĩ trong đầu, điều này sao có thể được chứ.

Cô và Lục Cận Phong quen biết nhau chưa được nửa năm, sao có thể có một cặp song sinh lớn như vậy chứ.

Ngô Lan Ngọc mỉm cười khen hai đứa bé đẹp trai, thông minh, sau đó cầm hai túi hồng bao làm quà gặp mặt: “Cầm đi, đây là một chút tấm lòng của bà nội Ngô.”

“Lan Ngọc, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.” Trần Tố Anh vội vàng nói: “Hai đứa bé này không phải là con trai của Lục Cận Phong, bà hiểu lầm rồi, nhưng mà Tiểu Yên rất nhanh sẽ trở thành con dâu của tôi thôi.”

“Hả?” Ngô Lan Ngọc có chút xấu hổ, mỉm cười: “Không sao, hai đứa bé thật khiến người ta yêu thích, hồng bao này nhất định phải tặng chúng.”

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đều không nhận lấy, đồ của người lạ không thể nhận được.

“Hai đứa bé này, còn khách khí với bà nội Ngô nữa sao.”

Trần Tố Anh nói: “Hạ Phi, Tiểu Vũ, hai con nhận đi.”

Lúc này Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mới nhận lấy, còn ngọt ngào nói một câu: “Cảm ơn bà nội Ngô.”

“Trông giống thật đấy.” Ngô Lan Ngọc nhìn hai đứa bé, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống Lục Cận Phong lúc còn nhỏ: “Đúng rồi Tố Anh, tôi còn có chuyện, gặp lại ở đại thọ tám mươi của ông cụ nhé.”

“Được, bà cứ bận việc của mình đi.”

Sau khi Ngô Lan Ngọc rời đi, Trần Tố Anh lại quan sát Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, mỉm cười nói với Tô Yên: “Tiểu Yên, đồ ăn và rượu cũng thử tương đối rồi, hay là chúng ta đưa Hạ Phi và Tiểu Vũ đi mua mấy bộ quần áo đi.”

Trong bữa tiệc đại thọ của ông cụ Lục, hai đứa bé phải mặc đẹp một chút.

“Vâng.” Tô Yên cũng muốn mai cho hai đứa bé mấy bộ quần áo.

Trong hai đứa bé, Tô Yên cảm thấy Hạ Phi là người thua thiệt nhất, cô dẫn Hạ Vũ Mặc đi mua mấy bộ quần áo, cũng mua cả đồ chơi nhưng chưa bao giờ mua gì cho Hạ Phi cả.


Mấy người thu dọn xong thì rời đi, một bóng người cao lớn từ phía cột đá cẩm thạch bước ra.

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Thừa Mẫn nhìn chằm chằm hướng mấy người Tô Yên rời đi.

Hai tên nhóc Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai của Lục Cận Phong sao?

Nếu như vậy thì thực sự là ông trời đang giúp anh ta rồi.

Lòng Lục Thừa Mẫn trầm xuống, gọi một cuộc điện thoại nói: “Việc làm ăn giao đến cửa đây rồi, có nhận hay không?”

Mấy người Tô Yên đi dạo hơn hai tiếng trong trung tâm thương mại, mua được không ít đồ cho Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc bất luận là đi đến chỗ nào cũng đều được hoan nghênh, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Lúc mua quần áo, nhân viên bán hàng theo bản năng cho rằng Tô Yên là mẹ của hai đứa bé, mà Trần Tố Anh chính là bà nội của chúng.

Những nhân viên bán hàng kia khen ngợi hai đứa bé lớn lên rất đẹp trai.

Đặc biệt là đôi mắt, rất câu dẫn người khác, lớn lên nhất định là tai họa, khiến cho các cô gái yêu thích.

Hạ Phi trưởng thành bình tĩnh, mặc bộ tây trang nhỏ, trông vô cùng đẹp trai, mang kiểu mẫu quốc tế.

Hạ Vũ Mặc đẹp trai dễ thương khiến người ta yêu thương, ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn, so với mấy ngôi sao nhí quốc tế trên tạp chí còn xinh đẹp hơn.

Tô Yên nhìn hai đứa bé, trong lòng mềm mại.

Lúc này Lục Cận Phong gửi tin nhắn tới: “Yên Yên, đang ở đâu vậy?”

Đã qua hơn nửa ngày rồi, lúc này Lục Cận Phong mới nhớ liên lạc với cô.

Trong lòng Tô Yên còn hơi tức giận, nhưng nghĩ đến việc Lục Cận Phong vì cô mà đào hồ nước cho cô trồng hoa súng, trong lòng cũng dễ chịu hơn.


Tô Yên nhắn tin đáp lại: “Em đang đi cùng cô, Hạ Phi và Tiểu Vũ.”

Sau khi gửi tin nhắn đi, đợi rất lâu, Lục Cận Phong mới đáp lại một từ: “Ừm.”

Ừm?

Có ý gì đây?

Tô Yên bĩu môi, đang định cất điện thoại đi thì Lưu Hạo gửi tin nhắn đến, bảo cô đến công ty một chuyến, có một tài liệu cần dịch gấp.

Là tiếng Bồ Đào Nha, công ty không ai biết ngoại ngữ này, Lưu Hạo nhớ là Tô Yên biết nên tạm thời bảo Tô Yên trở về công ty.

Tô Yên giao hai đứa bé cho Trần Tố Anh, lập tức lái xe đến tập đoàn Lục Thị.

Ở bãi đỗ xe, Tô Yên nhìn thấy xe của Lục Cận Phong đang chạy ra ngoài, cô muốn kêu một tiếng nhưng xe đã đi xa rồi, cũng đành thôi.

Tô Yên trở lại công ty, Lưu Hạo thở phào nhẹ nhõm: “Tô Yên, cuối cùng cô cũng tới rồi, cô nhanh chóng dịch phần tài liệu này ra đi, giám đốc Vương đang chờ để xem đấy.”

“Được.” Tô Yên lật xem nói: “Cho tôi một tiếng đi.”

Tài liệu hơi nhiều, cần chút thời gian.

Lưu Hạo nhíu mày: “Nhiều nhất là bốn mươi phút thôi, Tô Yên, vất vả cho cô rồi.”

“Để tôi thử xem.” Tô Yên cũng không nói lời vô ích nữa, bắt đầu làm việc.

Lưu Hạo đứng bên cạnh làm trợ thủ cho cô.

Đã mấy ngày rồi Tô Yên chưa đến công ty, trong giới có không ít người biết chuyện của Tô Yên và Lục Cận Phong, nhưng ở trong công ty, vẫn còn có nhiều đồng nghiệp không biết.


Hai tay Tô Yên gõ bàn phím, tập trung tinh thần, tốc độ rất nhanh, đọc lướt xem qua tài liệu.

Sau khi Trần Tố Anh dẫn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đi dạo quanh trung tâm thương mại xong thì đi ăn cái gì đó, đến cổng trung tâm thương mại thì gặp phải Lý Văn.

Lý Văn đi xe mô tô, vô cùng thu hút, nhìn Hạ Vũ Mặc huýt sáo: “Thấy xe mô tô của cậu có đẹp không, có muốn cậu dẫn con đi hóng gió không nào.”

Hạ Phi nhìn Hạ Vũ Mặc nói: “Người này là ai thế?”

“Là em kết nghĩa của dì Tô.” Đây là lần đầu tiên Hạ Vũ Mặc gọi Tô Yên là gì. Đây cũng là sợ Hạ Phi không hiểu rõ, thật là bất đắc dĩ mà.

“Dì Trần.” Lý Văn cũng lên tiếng chào hỏi Trần Tố Anh: “Khí sắc hôm nay của dì Trần thật tốt, trông như cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi vậy.”

“Cái miệng này của cậu, đúng là biết dỗ người mà.” Trần Tố Anh bị Lý Văn dỗ đến vui vẻ.

Lý Văn vỗ vỗ vào xe mô tô: “Tiểu Vũ, lên xe, cậu dẫn con đi dạo một vòng?”

Cũng vào lúc này, Hạ Phi đột nhiên nheo mắt lại, từ trong gương chiếu của xe Lý Văn cậu bé nhìn thấy cách đó không xa có mấy người mặc đồ đen, áo đen quần đen, đeo kính râm.

Hạ Phi lập tức cảnh giác, lẽ nào người của tổ chức Thiên Lang biết cậu bé là người của Ám Dạ nên đến bắt cậu sao?

Lúc rời đảo, ông Tiết đã nhiều lần nhắc nhở cậu, tổ chức Ám Dạ có không ít kẻ thù, cách hai ba ngày lại gặp phải ám sát là chuyện rất bình thường.

Hạ Phi luôn rất cẩn thận, chỉ có một lần cùng Hạ Vũ ngoài làm nhiệm vụ mà thôi.

Hạ Phi không hề hoảng sợ, đi đến bên cạnh Lý Văn, mở miệng ra lệnh cho anh ta nói: “Chú dẫn em trai tôi đi dạo một vòng, sau đó đưa nó trở về nhé.”

Vừa dứt lời, mấy người kia nhanh chóng bước đến, hung hăng nói: “Giao hai đứa trẻ này cho chúng tôi, đừng xen vào chuyện của người khác.”

Lý Văn và Trần Tố Anh lờ mờ khó hiểu.

“Các người làm cái gì đấy, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám bắt cóc trẻ con hả.” Trần Tố Anh che chở: “Có biết tôi là ai không, nhà họ Lục ở Đế Kinh, các người có đắc tội nổi không?”

“Cút sang một bên đi.” Một người mặc đồ đen đẩy Trần Tố Anh ra.

“Làm cái gì làm cái gì đấy, muốn tạo phản hả, ông nội Lý của mày đang ở đây nè, dám kiêu ngạo như vậy hả.” Lý Văn nhìn thấy vậy, từ trên xe mô tô bước xuống: “Bọn mày cứ đợi đấy, tao lập tức gọi mười mấy anh em đến đánh chết chúng mày, dám bắt cóc người hả.”

Lý Văn đang định gọi điện thoại thì một người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng đánh rơi điện thoại, một quyền đánh Lý Văn lùi về sau mấy bước.


“Con bà nó, dám động vào ông đây à, chúng mày chán sống rồi.” Lý Văn xắn tay áo chuẩn bị lao vào đánh nhau với bọn chúng.

Hạ Phi thấy tình thế không ổn lắm, phía sau còn có mấy chiếc xe bình dân, người của đối phương rất đông, còn có súng, cậu bé lập tức kéo Lý Văn: “Đánh cái gì mà đánh, nhanh chạy thôi, lên xe.”

Lý Văn cũng nhìn thấy đối phương có súng, anh hùng không chịu thua thiệt trước mắt, xoay người lên xe mô tô, Hạ Phi cũng trèo lên xe, vươn tay kéo Hạ Vũ Mặc: “Em trai, nhanh lên đây.”

Hạ Phi để cho Hạ Vũ Mặc ngồi giữa.

Tốc độ của ba người rất nhanh, mới có mấy giây đã ngồi trên xe rồi.

“Lái xe đi, còn chần chừ gì nữa.” Hạ Phi hét lên một tiếng.

Lý Văn nhanh chóng rời đi từ lối ra phía trước.

Tiếng súng dày đặc phía sau lưng lập tức vang lên.

Lý Văn không dám quay đầu, tức giận nói: “Bọn buôn người bây giờ quả là càn rỡ.”

“Chú thấy bọn buôn người cầm súng cướp người bao giờ chưa?” Hạ Phi vô cùng khinh bỉ nói.

Đám người áo đen lái xe đuổi theo.

Vừa nói chuyện, Hạ Phi vừa rút một khẩu súng lục trong ba lô phía sau ra, khẩu súng này đã được ông Tiết cải tiến rồi, khá nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng uy lực không hề sụt giảm, rất phù hợp với Hạ Phi.

Hạ Phi nhanh chóng lên đạn, Lý Văn nhìn thấy động tác lưu loát của Hạ Phi, kinh hồn bạt vía hỏi: “Đây là súng thật hả? Mẹ ơi, Tiểu Vũ, người này rốt cuộc là ai vậy, tuổi còn nhỏ mà đã biết chơi súng, cháu sẽ nổ súng thật ư?”

Hạ Vũ Mặc suy nghĩ, vô cùng tự hào nói: “Đây là anh hai con.”

Hạ Phi bình tĩnh trả lời một câu: “Lần đầu tiên, chắc là có thể được.”

Hạ Phi đã từng luyện tập ở trong phòng huấn luyện rồi, nhưng đao thật súng thật thì đây là lần đầu tiên.

Lý Văn thiếu chút nữa hộc máu.

Lần đầu tiên?

Một đứa bé năm tuổi chơi súng thực sự khiến người ta kinh sợ rồi, phía sau có nhiều người đuổi theo như vậy, tiếng súng dày đặc, sống chết trước mắt, làm ơn, đừng chỉ nói hẳn là chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui