Sau khi Ngân Nghi ăn xong, liền ghé vào trên bàn không nói một tiếng âm thầm giận dỗi.
Cố Tiễn đứng trong góc, lẳng lặng nhìn nàng.
Ngân Nghi nghiêng đầu, nhìn Cố Tiễn, hỏi: “Cố Tiễn, ngươi là sợ ta ném đồ vật, cho nên đổi hết tất cả đồ bằng sứ đi rồi sao?”
Nàng quơ quơ ly gỗ trên bàn, cười nhạo một tiếng, nói: “Ngay cả cái ly cũng đổi thành gỗ!”
“Lần trước nàng ném bình hoa tựa hồ không cẩn thận bị xước tay.” Cố Tiễn trầm mặc trong chốc lát, mới trầm giọng nói.
Ngân Nghi cứng người, cả giận nói: “Chẳng lẽ lần trước ta ăn cơm mắc nghẹn, lần này ăn cơm cũng sẽ nghẹn sao? Chẳng lẽ lần trước ta đi tới cửa té ngã, lần này đi tới cửa cũng sẽ ngã sao?”
Ngân Nghi ném ly gỗ xuống đất, thanh âm ly gỗ nặng nề rơi xuống lăn hai vòng đến trong một góc.
“Cố Tiễn!” Ngân Nghi đứng lên, đi về phía Cố Tiễn. Đam Mỹ Hiện Đại
Cố Tiễn cung kính nói: “Công chúa có việc thỉnh phân phó.”
“Ta cầu xin ngươi, thả ta ra được không?” Ngân Nghi nói, “Chẳng lẽ ngươi muốn nhốt ta cả đời sao?”
Cố Tiễn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Ngân Nghi.
Ngân Nghi cúi đầu nhìn mũi chân mình, qua một hồi lâu, nàng mới giương mắt nhìn về phía Cố Tiễn. Vành mắt nàng hồng hồng, hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Cố Tiễn lập tức luống cuống.
Ngân Nghi nghẹn ngào nói: “Ta biết, ta biết phụ hoàng ghét bỏ ta không có bộ dáng của một cô nương. Mẫu hậu ghét bỏ ta luôn gây hoạ. Ca ca cũng luôn chê ta ồn chê ta phiền. Hiện tại ngay cả ngươi cũng bắt đầu ghét bỏ ta luôn mang phiền toái đến cho ngươi có phải không?”
“Ta….ta không có.…” Cố Tiễn nhìn Ngân Nghi như vậy căn bản không làm ra được phản ứng khác, chỉ còn hoảng loạn.
Trong đầu Ngân Nghi nháy mắt hiện lên bộ dáng Thẩm Khước làm nũng với Thích Giác. Ngân Nghi học theo, nàng hít hít mũi, kéo đầu ngón tay của Cố Tiễn, lắc nhẹ từng cái một.
Nàng ngẩng mặt, dùng con ngươi còn chứa đầy nước mắt nhìn Cố Tiễn, dùng loại thanh âm lấy lòng nói: “Cố Tiễn, trên đời này chỉ có ngươi đối tốt với ta nhất, chỉ có ngươi sẽ không ghét ta chỗ này, ghét ta chỗ kia. Ta chỉ là muốn đi gặp mẫu hậu, nói vài câu với mẫu hậu là được. Có được không, ngươi đi cùng ta, chờ sau khi ta nói xong với mẫu hậu, ta sẽ trở về cùng với ngươi được không?”
Cố Tiễn có chút gian nan gật đầu. Hắn thậm chí còn dời mắt, không dám nhìn Ngân Nghi. Ngân Nghi như vậy khiến hắn cảm thấy vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Thân phận Cố Tiễn rất đặc thù, có thể tùy ý ra vào hoàng cung Ô Hòa, hoặc là nói hắn có thể tùy ý ra vào bất cứ nơi nào ở Ô Hoà, cho dù hắn không có bất cứ chức quan gì trong người.
Hắn là nghĩa tử của đệ nhất tướng quân Cố tướng quân Cố Tư Hàn của Ô Hòa.
Trong tay Cố tướng quân cầm đại bộ phận binh quyền của Ô Hòa, vô luận là ở dân gian hay là trong triều đều rất có thân phận. Nhưng Cố tướng quân vẫn luôn sống một mình, không có thê thiếp con nối dõi, chỉ có một nghĩa tử là Cố Tiễn. Cố Tiễn là hài tử được ông ôm trở về từ một thôn nào đó khi ông chinh chiến sa thành, từ đó nhận làm nghĩa tử nuôi ở bên người.
Đệ nhất đại tướng quân quyền cao chức trọng không có con nối dõi, chỉ có một nghĩa tử. Như vậy tiền đồ của Cố Tiễn nhất định không thể giới hạn. Trong triều, dân gian, không biết có bao nhiêu người chờ xem vị nghĩa tử của Cố tướng quân này làm thế nào để đại triển hoành đồ, khí phách hăng hái. Lại có bao nhiêu người chờ để nịnh bợ hắn.
Nhưng,vào năm Cố Tiễn tám tuổi kia bị Cố Tư Hàn đưa vào trong cung, trở thành thị vệ của Ô Hoà Ngân Nghi tiểu công chúa.
Năm đó việc này có thể nói là chấn kinh toàn bộ Ô Hòa.
Tâm bát quái của mọi người bị kí.ch thích, nhưng tin tức ít ỏi, cũng không có manh mối. Cuối cùng lê dân bá tánh chỉ có thể nói nghĩa tử chung quy là nghĩa tử, là hài tử được ôm về từ trong đám xác chết của thôn dã. Cố Tư Hàn Cố đại tướng quân căn bản không xem hắn là nhi tử chân chính của mình.
Cố Tư Hàn còn có một thân phận, chính là huynh trưởng của Tiêu Tiêu.
Lúc trước Ô Khởi vì nạp Tiêu Tiêu vào hậu cung, lại dự định phong nàng làm hậu, chỉ có thể sắp xếp cho nàng một thân phận khác. Thân phận được sắp xếp chính là muội muội của Cố Tư Hàn. Ở Ô Hòa, Tiêu Tiêu đã sớm thay tên thành Cố Tiêu, hiện giờ cũng sắp được xưng một tiếng Cố Hoàng Hậu.
Khi Ngân Nghi ba tuổi gặp được Cố Tiễn, lúc ấy mẫu hậu nàng kéo tay nàng, nói với nàng người này là hộ vệ sau này của nàng, là người trừ mẫu thân ra có thể tín nhiệm nhất.
Lúc ấy Ngân Nghi ngây thơ hồn nhiên, ngọt ngào nói: “Cố Tiễn ca ca khoẻ, ta tên là Ô Ngân Nghi, ngươi gọi ta Ngân Nghi là được!”
Cố Tiễn tám tuổi nhìn tiểu cô nương trước mắt, động tác có chút trúc trắc kéo kéo khóe miệng. Vốn hắn muốn thân thiện cười một cái với tiểu chủ tử sau này, nhưng hắn xưa nay đều chưa từng cười qua. Cho nên bộ dáng ngay lúc đó của hắn thật sự là không đẹp chút nào, thậm chí còn có chút buồn cười và cổ quái.
Ngân Nghi ôm bụng cười rộ lên, nàng vừa kéo Cố Tiễn chạy về hoa viên ở phía sau, vừa nói: “Cố Tiễn ca ca, về sau chúng ta sẽ chơi cùng với nhau!”
Nếu không phải sau này đã xảy ra chuyện kia, có lẽ Ngân Nghi sẽ luôn cười với Cố Tiễn.
Ngân Nghi cảm thấy mẫu hậu nàng phái Cố Tiễn trông coi nàng là một chuyện thập phần ngu xuẩn.
Rõ ràng ở trên đời này, nghe theo Ngân Nghi nhất chính là Cố Tiễn.
“Mẫu hậu, con muốn trở về Đại Thích.”
Sau khi Cố Tiễn dẫn Ngân Nghi vào Khôn Đức Điện, đây là câu nói đầu tiên Ngân Nghi nói với Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu có chút rèn sắt không thành thép nhìn Cố Tiễn, Cố Tiễn cúi đầu, lẳng lặng đứng phía sau Ngân Nghi.
“Ngân Nghi, con là người Ô Hòa!” Tiêu Tiêu trầm giọng nói.
Ngân Nghi không cam lòng cãi lại: “Nhưng mẫu hậu cũng là người Đại Thích a! Ca ca cũng là người Đại Thích!”
“Con….” Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua Cố Tiễn, Cố Tiễn vội vàng đi đóng cửa lại.
Ngân Nghi dùng khóe mắt nhìn thoáng qua sắc mặt không vui của Tiêu Tiêu, nói: “Mẫu hậu, dù sao Khôn Đức Điện cũng không có người ngoài tới. Con ra ngoài cũng sẽ không nói bậy.”
“Ngân Nghi! Rốt cuộc đến khi nào con mới có thể trưởng thành!” Tiêu Tiêu thở dài một tiếng.
Khí thế của Ngân Nghi nháy mắt xẹp xuống, nàng đi qua, tựa làm nũng cầm tay Tiêu Tiêu, nói: “Mẫu hậu, vô luận thế nào con phải trở về xin lỗi với ca ca.”
Trên mặt Tiêu Tiêu có một tia khác thường, bà có chút nghi hoặc nhìn Ngân Nghi, hỏi: “Xin lỗi?”
“Ân,” Ngân Nghi gật gật đầu, “Lúc trước con vội vã chạy về Ô Hòa, đã nổi cáu với ca ca. Hơn nữa mẫu hậu người cũng biết ca ca hiện tại là Thái Tử Đại Thích, con là….là Thái Tử Phi, cứ như vậy không nói một tiếng mà đi mất. Không biết Thích vương kia sẽ trách phạt ca ca như thế nào! Nói không chừng sẽ nhân cơ hội này phế đi vị trí Thái Tử của ca ca! Ngân Nghi không thể liên lụy đến ca ca a!”
Tiêu Tiêu gắt gao cau mày, qua hơn nửa ngày, mới nói: “Thích….Thích vương đối xử với ca ca con rất không tốt sao?”
Ngân Nghi sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói tiếp thế nào. Nàng tựa như cầu giúp đỡ nhìn về phía Cố Tiễn, Cố Tiễn nhẹ nhàng lắc lắc đầu với nàng.
“Mẫu hậu, thực xin lỗi….sau này Ngân Nghi sẽ không bao giờ nhắc tới Thích vương trước mặt người nữa, cũng sẽ không nhắc đến ca ca.” Ngân Nghi cúi đầu, giống một tiểu cô nương đang nhận sai.
Cửa cung điện bị đẩy ra, Ô Khởi lạnh lùng đứng ở ngoài cửa cung.
Ba người trong Khôn Đức Điện đồng thời kinh sợ.
“Lúc này không phải ông nên thượng triều sao?” Sắc mặt Tiêu Tiêu có chút trắng bệch.
Ô Khởi đi vào, ông không nhìn Tiêu Tiêu, mà là trực tiếp đi đến trước mặt Ngân Nghi, trầm giọng hỏi: “Ngân Nghi, lặp lại lần nữa những lời vừa nãy.”
“Con.…” Ngân Nghi sợ hãi lùi về phía sau.
Nếu không phải Cố Tiễn đỡ phía sau lưng nàng, Ngân Nghi không chừng sắp té ngã.
Ô Khởi như tự giễu cười cười, ông xoay người, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Tiêu, nói: “Chả trách ngươi vẫn luôn không quên được nam nhân kia, hoá ra ngươi và hắn còn có một nhi tử.”
Ô Khởi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ngân Nghi đang kinh sợ, cười nói: “Hoá ra ngay cả Ngân Nghi cũng biết. Có phải trừ ta ra người trong thiên hạ này đều đã biết không?”
“Phụ hoàng bớt giận.…” Ngân Nghi run giọng bước đến, từ nhỏ nàng đã rất sợ Ô Khởi.
Trên thực tế, ở Ô Hòa quốc, Ô Khởi trị nước từ trước đến nay nổi danh tàn bạo. Tất cả nhu tình của ông cũng chỉ cho một mình Tiêu Tiêu, ngay cả đối với Ngân Nghi cũng không có sắc mặt tốt.
Ô Khởi trong cơn bạo nộ liền rống giận: “Đừng gọi ta là phụ hoàng! Ai biết ngươi là dã chủng của nam nhân nào!”
Ngân Nghi cả kinh, trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt.
Tiêu Tiêu đột nhiên đứng lên, nàng kéo cánh tay Ngân Nghi, túm cả người nàng đẩy về phía Ô Khởi. Tiêu Tiêu rống giận: “Đúng vậy! Nàng quả thực là dã chủng! Đứa trẻ bị cườ.ng bạo mà sinh ra đương nhiên là dã chủng! Có giỏi thì ngươi giết nàng đi!”
“Mẫu hậu?” Ngân Nghi khiếp sợ nhìn Tiêu Tiêu, nàng dần dần trượt xuống, ngã ngồi trên mặt đất. Nước mắt một viên lại một viên, từ hốc mắt nàng lăn xuống.
Chả trách.
Chả trách toàn bộ Ô Hòa đều biết mẫu hậu nàng được sủng ái nhất hậu cung, nhưng từ trước đến nay chưa từng có sắc mặt tốt với phụ hoàng nàng.
Chả trách.
Chả trách khi còn nhỏ, ánh mắt mẫu hậu nhìn nàng luôn phức tạp khiến nàng hoang mang.
“Ngân Nghi!” Cố Tiễn có chút hoảng loạn đi đến bên người Ngân Nghi, nâng nàng dậy. Cố Tiễn phát hiện cả người Ngân Nghi đều mềm nhũn, ánh mắt nàng trống rỗng, khiến Cố Tiễn đau lòng. Giờ khắc này, Cố Tiễn thập phần hối hận, hắn không nên mang Ngân Nghi tiến cung. Hắn rất muốn che kín lỗ tai Ngân Nghi lại, rất muốn lấy đi ký ức của nàng, rất muốn nàng cái gì cũng không biết.
“Có phải ngươi điên rồi không!” Ô Khởi mạnh mẽ bắt lấy tay Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu nháy mắt thanh tỉnh, bà quay mặt đi, trầm giọng nói: “Cố Tiễn, đưa Ngân Nghi đi!”
“Vâng.” Cố Tiễn trầm giọng đáp ứng, hắn vội vàng bế Ngân Nghi lên, đi nhanh ra khỏi Khôn Đức Điện.
Trong Khôn Đức Điện sau lưng không ngừng truyền ra tiếng tranh cãi và tiếng vứt đồ vật.
“Con của ngươi hiện giờ là Thái Tử Đại Thích?” Ánh mắt của Ô Khởi khẽ trầm xuống, cơ hồ sắp nhảy ra ánh lửa.
Tiêu Tiêu gắt gao mím môi, vòng eo thẳng tắp.
“Rất tốt!” Ô Khởi nhìn sâu vào Tiêu Tiêu, xoay người đi ra ngoài.
“Ô Khởi!” Tiêu Tiêu đuổi theo.
Ô Khởi dừng lại, nhưng vốn không xoay người.
“Ta cầu ngươi, đừng động đến hắn.” Tiêu Tiêu cơ hồ như tuyệt vọng quỳ xuống, trong con ngươi đen nhánh vĩnh viễn sáng ngời của bà đã sụp đổ một mảnh.
Ô Khởi xoay người, ông cười ha hả. Chờ ông cười đủ, liền trào phúng nói: “Đời này ngươi tổng cộng quỳ xuống cầu ta hai lần, một lần là vì nam nhân kia, một lần là vì nhi tử với nam nhân kia.”
Ô Khởi cơ hồ như điên tiết túm lấy cổ áo của Tiêu Tiêu, hô to: “Hai mươi năm này trong mắt ngươi rốt cuộc được xem là cái gì?!”
Tiêu Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt bà rơi xuống, dọc theo gương mặt lăn vào xương quai xanh của bà, sau đó chậm rãi chảy xuống ngực, ngực giống như từ từ cháy bỏng không còn thứ gì.
“Ngươi buông tha ta, coi như ta đã chết đi.” Tiêu Tiêu cơ hồ là dùng hết sức lực cuối cùng mới nói ra được.
Giờ khắc này, tuyệt vọng chính là hai người.
Hai người giày vò lẫn nhau hai mươi năm cuối cùng đều mệt mỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...