Thẩm Khước cứng người, vội vàng đẩy Thích Giác ra, trên mặt đã đỏ bừng một mảnh. Nàng không bình tĩnh như Thích Giác, trên xe ngựa dù gì cũng có Ngân Nghi, Thích Giác như thế quả thực khiến cả người nàng không được tự nhiên, mãi đến chặng đường sau đó nàng đều cúi đầu không dám nhìn vào mắt Ngân Nghi.
Xe ngựa một đường đi về phía Trầm Tiêu phủ, cửa Trầm Tiêu phủ mở rộng, xe ngựa không dừng ở cửa viện, mà là trực tiếp vào trong phủ.
Xe ngựa dừng lại ở trong phủ, Thích Giác xuống xe, sau đó mới thật cẩn thận ôm Thẩm Khước xuống.
Nhẫn từ phía xa đi tới, phía sau có một nam tử bạch y. Vóc người nam tử kia và Thích Giác thập phần tương tự, ngay cả diện mạo cũng có ba phần tương tự.
“Hắn tên là Ảnh, sẽ trở về phủ Thái Tử cùng muội, đừng khiến người khác tưởng rằng ta không trở về cùng muội.” Thích Giác nói với Ngân Nghi.
Ngân Nghi có chút vui vẻ nhìn chằm chằm người cực giống Thích Giác kia.
Ảnh hơi gật đầu, nhảy lên xe ngựa, giữa động tác của hắn, đều có chút bóng dáng của Thích Giác. Cửa sổ nhỏ bên xe ngựa được mở ra, khi gió thổi qua khiến rèm bay lên, mơ hồ có thể thấy được bên người của Ảnh, nếu không phải cách cực kỳ gần, nhất định sẽ không nhận ra Ảnh này là Thích Giác giả mạo.
Thích Giác trực tiếp ôm Thẩm Khước trở lại nội thất, chàng thật cẩn thận đặt Thẩm Khước xuống giường, cởi giày cho nàng. Mới đi bưng nước đến cho nàng, nhìn Thẩm Khước từng ngụm từng ngụm uống hết ly nước.
“Còn muốn không?” Thích Giác xoa xoa đầu Thẩm Khước.
“Ân.” Thẩm Khước gật gật đầu, tuy rằng đã uống một cốc nước lớn, nhưng vẫn cảm thấy khát.
Lần này Thích Giác lấy ra một bình sứ ở bên vách tường, chàng đổ nước thuốc màu trắng ở bên trong vào ly nước, mới đưa cái ly cho Thẩm Khước.
Thẩm Khước nhíu nhíu mày, không cao hứng nói: “Ta muốn uống nước, lại bắt ta uống thuốc.…”
“Không có hương vị gì khác, giống nước trong thôi.” Thích Giác cười nói.
Thẩm Khước thử nhấp một ngụm, nếm nếm ly nước thật sự không có mùi gì khác lạ, mới há miệng uống hết ly nước đó.
“Uống no rồi!” Thẩm Khước cười híp mắt, đưa ly không cho Thích Giác.
Thích Giác đặt ly nước xuống chiếc bàn ở đầu giường, sau đó cởi giày, trèo lên giường ôm lấy Thẩm Khước. Chàng nói: “Hiện tại có thể nói cho ta nàng và Ngân Nghi rốt cuộc làm thế nào trốn thoát được không?”
Thẩm Khước ghé vào ngực Thích Giác, nghĩ nghĩ, nói: “Những thủ vệ đó cảm thấy ta và Ngân Nghi đều là tiểu cô nương tay trói gà không chặt, căn bản không nghĩ tới hai người chúng ta sẽ chạy trốn, cho nên chúng ta trốn thoát đặc biệt đơn giản.”
“Còn vòng ngọc điêu phượng Thái Hậu ban cho Nhị điện hạ kia, kỳ thật là nửa năm trước một tiểu thiếp bên người Nhị điện hạ trộm đem đi hiệu cầm đồ. Mà hiệu cầm đồ kia trùng hợp là gia sản của Trầm Tiêu phủ chúng ta. Lúc ấy Vương Xích cảm thấy kỳ quặc, liền tra xét lai lịch của vòng ngọc, sau đó giữ vòng tay này lại.”
“Còn những thư tín đó,” Thẩm Khước cười đến híp cả hai mắt, “Bắt chước bút tích của người khác đều là học theo tiên sinh a.”
Thích Giác có chút bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào lưng của Thẩm Khước, nói: “Nàng và Ngân Nghi có tính toán gì cũng không nói trước với ta một tiếng, lại tự mình chủ trương, cũng không sợ gặp phải rủi ro.”
Thẩm Khước ngáp một cái, lười biếng nói: “Ta nào tìm rắc rối cho chàng? Hơn nữa cho dù thật sự chọc trúng rắc rối không phải cũng có tiên sinh ở phía sau thu thập cục diện đó sao.”
Thẩm Khước chọn tư thế thoải mái, đã nhắm hai mắt lại.
“Lại buồn ngủ rồi?” Thích Giác nhéo nhéo mặt Thẩm Khước, “Không ăn gì sao? Còn chưa tắm nữa.”
“Trước ngủ một lát đã, một lát liền dậy.…” Thẩm Khước kéo cánh tay Thích Giác nhu nhu làm nũng.
Thích Giác thoáng thấy bất đắc dĩ, sau khi Thẩm Khước có thai một ngày so một ngày đều ham ngủ, hiện tại trong miệng nàng nói trước ngủ một lát, nhưng Thích Giác biết chờ nàng tỉnh lại nhất định đã là ngày mai.
Một lát sau, Thẩm Khước dùng thanh âm mệt mỏi nói: “Tiên sinh, lần này ta cũng giúp được chàng có đúng không?”
“Đúng vậy.” Thích Giác nghiêng người, ngưng mắt nhìn dung nhan khi ngủ của Thẩm Khước.
Thẩm Khước cười cười, nỉ non: “Lần này bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua Nhị điện.…”
Lời còn chưa nói xong, hô hấp của Thẩm Khước đều đặn, đã hàm chứa ý cười tiến vào giấc ngủ.
Động tác Thích Giác mềm nhẹ hôn hôn thái dương Thẩm Khước, tựa như trân bảo ôm lấy nàng.
Lần này, Thích vương cho dù thiên vị cũng không thể bao che Thích Nha dưới mí mắt của nhiều đại thần như vậy, nhốt hắn vào thiên lao kỳ thật đã là hành động bất đắc dĩ. Nhưng trong cảm nhận của Thích vương, chỉ sợ Thích Nha cũng rất có khả năng được chọn là người kế thừa, cho nên lần này Thích Nha chưa chắc sẽ thật sự bị xử tử hoặc chịu trách phạt nghiêm khắc khác.
Có điều, người đã tới thiên lao, cho dù Thích vương có lòng bao che, lần này Thích Giác sẽ không để hắn tiếp tục sống.
Vào đêm, Thẩm Khước ngủ rất sâu.
Thích Giác nhẹ giọng gọi nàng mấy lần cũng không đánh thức được nàng, lúc này Thích Giác mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, thấy Thẩm Khước còn đang ngủ say, không làm nàng tỉnh giấc, Thích Giác mới chậm rãi bước ra Trầm Tiêu phủ.
Trong thiên lao, Thích Nha một đêm chưa ngủ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới chỉ trong một ngày liền từ đám mây ngã xuống bùn.
Đây nhất định là một âm mưu.
Mấy năm nay, hắn một lần lại một lần trêu chọc Thích Giác, vô luận là lời nói vũ nhục hay là phái người ám sát, phản ứng của Thích Giác đều nhàn nhạt, chỉ là một mực phòng ngự, vốn không lộ ra nanh vuốt âm trầm.
Thích Nha liền cho rằng Thích Giác vĩnh viễn đều sẽ như vậy.
Không sai, bắt Thẩm Khước và Ngân Nghi, là cách Thích Nha có thể giết chết Thích Giác tốt nhất, tâm tư giết không chết hắn nhưng khiến hắn tức một trận cũng tốt.
Nhưng hắn làm sao cũng không ngờ được mọi chuyện lại diễn biến thành như vậy.
Đây là lần đầu tiên Thích Giác phản kích, nhưng lại làm Thích Nha không thở nổi.
Còn may Tiết Hoàng Hậu phái người an ủi hắn, nói với hắn trước cứ ở trong lao ủy khuất mấy ngày, qua mấy ngày chờ mọi chuyện dịu xuống, nhất định sẽ đón hắn ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Thích Nha hơi nhẹ nhàng thở ra.
Cửa thiên lao bị mở ra, Thích Nha ngẩng đầu nhìn chằm chằm người tới.
Thích Nha nhận ra hai người cầm đầu—— Huyền và Nhẫn.
Đều là thủ hạ hung tàn nhất của Thích Giác.
Trong lòng Thích Nha bỗng nhiên có loại dự cảm rất không tốt, hắn đứng lên gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đi ra từ phía sau Huyền và Nhẫn. Cả người nam nhân giấu trong chiếc áo choàng rộng rãi, nón mũ che khuất mặt của hắn. Nhưng Thích Nha vẫn biết người này chính là Thích Giác!
Thích Giác chậm rãi ngẩng đầu, lãnh bạc nói: “Nhị hoàng huynh chiếm đoạt em dâu, sau khi xảy ra chuyện có ý biết vậy chẳng làm, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, tự sát bỏ mình ở trong ngục.”
Thanh âm mơ hồ lạnh nhạt của Thích Giác nghe vào trong tai Thích Nha chỉ cảm thấy đó là một tiếng lại một tiếng nguyền rủa đòi mạng.
“Ngươi! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Thích Nha lùi về phía sau.
“Vẫn luôn không để ý đến gây khó dễ của ngươi chẳng qua chỉ là chưa bao giờ đặt ngươi vào mắt,” Thích Giác lạnh lùng nhìn cả người Thích Nha đang phát run, “Nhưng ngươi không nên động đến nàng.”
Thích Giác lùi về phía sau một bước, lạnh giọng nói: “Động thủ đi.”
Thích Nha muốn trốn, nhưng Nhẫn dễ dàng bắt lấy cổ tay của hắn, giữ chặt ở sau lưng.
“Thắt cổ, cắt mạch, đâm chết, điện hạ người có thể tự mình chọn một cái.” Thanh âm âm trầm của Nhẫn vang lên bên tai, lạnh băng phảng phất như rắn độc đang du tẩu sau lưng hắn, theo cổ hắn trườn lên lỗ tai, lại từ lỗ tai chui vào trong đầu hắn.
Thích Nha bị dọa đến ra một thân mồ hôi lạnh, hắn muốn cao giọng kêu cứu, nhưng âm thanh đầu tiên còn chưa phát ra, miệng mũi của hắn đã bị Nhẫn che lại.
Nhẫn kéo thân thể của Thích Nha, cơ hồ là phát lực trong nháy mắt, ném hắn qua vách tường mọc toàn rêu xanh.
Tức khắc, máu tươi văng ra khắp nơi.
Thân thể của Thích Nha quỳ rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy, đỉnh đầu hắn bị ném đến cơ hồ lõm vào, máu tươi ào ạt trào ra.
Nhẫn đi qua, bắt lấy cổ hắn, lại một lần nữa đâm đầu hắn vào vách tường.
Tròng mắt của Thích Nha sắp vỡ ra tới nơi, nhưng ánh mắt hắn dần dần dại ra, hô hấp đã không còn.
Sau khi xác định hắn thật sự đã chết, Nhẫn duỗi tay khép đôi mắt đến chết cũng không nhắm lại của hắn, sau đó cầm lấy ngón tay hắn chấm vào máu tươi trên mặt đất, viết xuống một chữ “hối”.
Thích Giác lạnh nhạt xoay người đi ra ngoài, trong mắt không hề gợn sóng.
Khi Thích Giác trở lại Trầm Tiêu phủ, phía chân trời một mảnh đen nhánh, thời gian tối tăm nhất trước khi trời sáng.
Chàng cởi áo ngoài đi đến bên giường, chăn trên người Thẩm Khước đã bị đá ra, nàng nhíu mày, ngón tay trắng nõn túm túm bên cạnh, có chút bất an.
Thích Giác nắm lấy đầu ngón tay nàng, ôm nàng vào trong ngực.
“Đây, ta ở đây.” Thích Giác nhẹ giọng nói bên tai Thẩm Khước.
Ấn đường đang nhăn lại của Thẩm Khước từ từ giãn ra, nàng chui vào trong lòng Thích Giác, tiến vào mộng đẹp.
Thích Giác kéo chăn, đắp lên người hai người, sau đó ghé mắt ngưng thần, tỉ mỉ nhìn nàng, hận không thể khắc vào trong mắt, ghi tạc vào trong lòng mỗi một sợi lông tơ trên mặt tiểu cô nương.
Sáng sớm ngày thứ hai, thi thể tự sát của Thích Nha ở trong thiên lao được phát hiện.
Tiết Hoàng Hậu vài lần khóc đến ngất xỉu, cuối cùng nói không lựa lời, muốn kêu oan và báo thù.
Khi Thích vương đang bực bội dị thường, cuối cùng bị chọc giận trực tiếp phái người nhấc Tiết Hoàng Hậu đang quỳ gối ngoài điện trở về.
Thích vương trầm tư hồi lâu, cuối cùng triệu Thích Giác tiến cung.
Thích Giác vốn tưởng rằng ông còn muốn hỏi về chuyện Thích Nha, lại không nghĩ rằng Thích vương không nhắc tới chữ nào, mà là chỉ chỉ tấu chương chồng chất trên bàn, để Thích Giác giúp đỡ phê duyệt.
Thích Giác thoáng kinh ngạc nhìn ông.
“Sao? Không biết? Dựa theo khuôn mẫu ta phê qua là được.” Thích vương nhìn thoáng qua chàng, nói.
Thích Giác trầm mặc, đi đến bên trường án, mở từng cuốn tấu chương ra, bắt đầu phê duyệt.
Khi Thích Giác phê duyệt được hơn phân nửa tấu chương chồng chất, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện Thích vương dựa vào trên long ỷ, hai mắt khẽ nhắm, đã ngủ mất. Bên thái dương của ông thêm vài sợi tóc bạc, không biết có phải càng ngày càng nhiều tuổi hay không, thời tiết nóng như vậy, trên người ông cũng khoác y phục lông chồn che gió chống lạnh.
Cái đêm tiên đế băng hà đó, trong lòng Thích Giác có quá nhiều giãy giụa và do dự. Chàng không xác định rốt cuộc có nên cứu phụ thân kiếp trước hẳn phải chết hay không. Mưa lớn đêm hôm đó tưới vào trong lòng chàng, khi còn bé, một màn Thích vương nhấc vai chàng giơ lên lần lượt hiện lên trong màn mưa.
Cũng chính là ôn nhu duy nhất của tuổi thơ, cuối cùng khiến Thích Giác vẫn cứu ông ấy, thậm chí còn dùng sức mạnh của ẩn vệ để huyết tẩy trong cung chúc ông ấy đoạt được thiên hạ.
Nhưng, khi ông sắc lập Thích Giác làm Thái Tử, Thích Giác liền biết người phụ hoàng này đã động sát ý với chàng.
Thích Giác rũ mắt, mở ra một quyển tấu chương khác phê duyệt.
Thích vương cách đó không xa đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Thích Giác. Nếu hắn không phải hài tử của nữ nhân kia, nếu hắn lớn lên không giống nữ nhân kia như vậy thì tốt biết bao.
Ánh mắt của Thích vương dần trầm xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...