Lên Nhầm Kiệu Hoa
Triệu Cương là một nam tử thân cao to vạn vỡ dáng người có chút thô kệch cười hì hì hướng Mộng Nguyệt chạy đến
- Muội là trách đại ca không tham gia hỷ sự của muội sao. Ta còn có quân lênh bên mình không thể tham dự. Ngay cả tướng quân muội cũng thế thôi, rước dâu nhưng vẫn phải đánh trận. Muội dại nhân đại lượng bỏ qua cho đại ca này đi. Hắn bước đến khẽ đưa tay về phía nàng chỉ thấ nàng một mực lui lại run giọng đáp
- Ta không phải tỷ tỷ…. ta…ta.. và tỷ tỷ bị nhầm kiệu hoa…Chỉ nghĩ đến vị trí này thuộc về tỷ tỷ nàng thì lệ lại tràn khóe mi lặng lẽ rơi xuống. Thấy nàng khóc Triệu Cương cũng luống cuống tay chân không biết phải làm gì.
- Mộng Nguyệt quận chúa xin thứ lỗi tại hạ…tại hạ không phải có ý mạo phạm ngài…ta…tại hạ là có giao tình cùng tỷ tỷ người…ta…ta…hắn nhìn qua cầu cứu Vô tình thế nhưng tên kia làm như không thấy khiến hắn tức điên lên. Đang bối rối không biết làm thế náo dỗ nàng quận chúa kia thí một binh sĩ tiến lên hỏi
- Phó tướng quân lương xử trí thế nào ?
- Ai…ta sao biết được, tướng quân, đi hỏi huynh ấy là được. Triệu Cương ngao ngán đáp
- Tướng quân hiện vẫn chưa thấy trở về. Tên kia vẫn không từ bỏ ý hỏi cho ra.
- Sao lại thế,viện quân của bọn họ phái đi lần 2 cũng đã hơn nửa ngày, ta cũng đã về tới, tướng quân còn chưa trở về sao? Triệu cương cảm thấy tướng quân cũng thật chậm chạp.
- Người mà mọi người tập kích là người quan trọng sao ? Nàng run giọng hỏi, sợ rằng suy đoán của mình là đúng.
- Phải là nhi tử củaTam hoàng tử Bắc quốc. Vô Tình cười khổ, vì biết là nguy hiển nên Trầm tướng quân mới muốn tự mình hắn ở lại mà cho binh lính lui trước. Nghe được đáp án Mộng Nguyệt có chút hít thở không thông, hắn đang gặp nguy hiểm. Nàng thực sự rất sợ mất hắn, cố kìm nén cho nước mắt không trào ra khỏi khóe mi lúc này nàng cần bình tĩnh…nhung mà vẫn rất sợ. Cố bám vào một Phiếm đá nàng ngồi xuống một cách khó nhọc cố thở sâu để suy nghĩ.
- Làm sao vậy ? Triệu Cương cảm thấy khó hiểu nhìn nàng, tướng quân chỉ là về trễ chút thôi, có gì mà nghiên trọng. Triệu Cương ngu ngốc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ mà cảm thấy kì lạ.
- Hẳn là chàng cố gắng kéo dài thời gian để đợi quân tiếp viện lần hai xuất phát. Dù nàng không biết hắn làm thế nào để giữ chuân binh lính đến hỗ trợ khiến bọn họ phải cầu cứu viện trợ lần nữa thế nhưng một mình hắn liệu có thể cầm cự bao lâu với quân địch đông như vậy.
- Sao…ao.. ?Triệu Cương hét lớn giận dữ, có đánh nhau cũng không chừa phần hắn còn dụ hết quân địch để đánh một mình có phải đại ca đầu óc hỏng hóc chỗ nào rồi không. (akiaki : anh này đầu đất…nên hơi ngu)
- Phu nhân…Vô tình đưa mắt nhìn Mộng Nguyệt đang run lẩy bầy. Hắn định hỏi xem liệu nàng có chủ ý gì không nhưng thấy thế cũng nuốt câu hỏi vào trong bụng. Quả nhiên nàng ta giống như đồi đại nhát gan, yếu đuối,luôn phải dựa dẫm vào kẻ khác. Nàng ấy có thể biết chút binh pháp thế nhưng biết binh và dụng binh lại là hai việc.
- Triệu Cương Tướng quân, ngài hẳn là một mãnh tướng, việc giải vây cho Trầm tướng quân giao lại cho ngài. Mộng Nguyệt run giọng cố lấy dũng khí nói với Triệu Cương rồi quay sang Vô Tình :
- Đoạn tướng quân, ngài cùng ta chặn đường đuổi theo của quân địch. Hỗ trợ Triệu tướng quân và Thiên Trở về.
- Ý của phu nhân là… ? Vô Tình nheo mắt nhìn Mộng Nguyệt rồi đột nhiên bừng tỉnh Nàng là nói đến hẻm núi.
Mộng Nguyệt như hiểu nghi ngờ trong mắt hắn khẽ gật đầu. Nàng chỉ có thể hỗ trợ đến mức tốt nhất có thể, còn lại tất cả chỉ có thể trông chờ vào may mắn. Đoạn Vô Tình có chút nghiền ngẫm, hắn thực sự không thể nghĩ Nàng ta lại có thể nghĩ ngay ra một phương pháp mà theo như kinh nghiệm tham chiến của hắn thì nó quả nhiên là cách duy nhất hiệu quả nhất trong lúc này. Hẻm núi là nơi dễ thủ khó công gần nhất với nơi họ bày trận và xa quân doanh thế nên rất thuận lợi cho việc chặn lại truy binh của địch và an toàn rút quân khỏi đó. Nhưng nàng vì sao lại chọn Triệu Cương đi giải cứu tướng quân mà không phải hắn hay một ai khác.
Đợi một lúc thật lâu cũng không thấy bóng dáng của Triệu Cương cùng Trầm Thiên đâu. Mộng Nguyệt có cảm giác bất an trong lòng. Thời gian trở về càng chậm trễ họ càng nguy hiểm bấm các đầu ngón tay vào lòng bàn tay cố trấn tĩnh để giữ cho đầu óc thanh tỉnh nàng lúc này cần phải kiên cường. Khi mặt trời bắt đầu ngả dần về chiều ruốt cuộc họ cũng thấy bóng dáng của Triệu Cương trên lưng ngựa vừa phi hết tốc lực nhưng hắn cũng không thể không giữ chặt thân thể phía sau lưng hắn đang đổ rạp.
Mộng Nguyệt cố không nhìn hắn, nàng lúc này cần trấn tĩnh nhất. Khi truy binh vào hẻm núi Mộng Nguyệt nhắm mắt tĩnh tâm và cảm nhận gió thổi làm cho tinh thần nàng tỉnh táo hơn.
Vô Tình thấy truy quân của địch đã vào hẻm núi thế nhưng phu nhân thì cứ trơ ra như tượng đá không có chút phản ứng gì cũng cảm thấy gấp gáp thế nhưng do tin tưởng nàng ta nên hắn đành án binh bất động.
Lát sau Mộng Nguyệt bắt đầu ra hiệu, hai phiến đá được ném xuống phái dưới, một phiếm đá chặn đường truy kích của quân địch đang đuổi theo phía sau Triệu Cương và Trầm Thiên , một Phiếm khác chặn lại hẻm núi nhốt hết truy binh vào hẻm núi.
Sau khi đã nhốt bọn họ nàng lại ra hiệu đốt lửa ở phía ngoài, khói khiến quân địch ngộp lảo đảo và che tấm mắt quân địch. Lúc này nàng mới ra hiệu cho quân lính ném các phiếm đá từ trên hẻm núi xuống phía dưới. Chỉ một lúc thôi nhưng họ đã thành công tiêu diệt toàn bộ quân địch mà chỉ với vài binh lính có thể lực tráng kiện. Trầm Thiên Trong quân doanh đang được quân y băng bó với máu tươi nhiễm đỏ trường bào hơi thở ngày một mỏng manh suy yếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...