Bàn tay đang túm lấy góc áo Thích Giác của Thẩm Khước khẽ dùng sức, kéo về phía mình.
Rõ ràng là bộ dáng muốn nói lại thôi, lại cố tình gắt gao mím môi không hé răng.
Thích Giác bất đắc dĩ nói: “Còn không nói chuyện, ta sẽ đi thật đó.”
“Không được!”
Thẩm Khước dời mắt, cũng không nhìn Thích Giác, có chút rầu rĩ nói: “Nàng lại đến cướp đồ vật của con!”
“Hiện giờ con là chủ nhân, nàng là khách nhân, sao nàng có thể đến cướp đồ vật của con? Nếu thật sự không yên tâm thì để nha hoàn canh giữ, không cho nàng tiến vào phòng của con là được rồi.” Thích Giác nói.
Thẩm Khước nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Thích Giác không nghe rõ, chàng cúi người xuống, hỏi lại: “Cái gì?”
Thẩm Khước liền vòng tay lên cổ Thích Giác, có chút oán trách nói: “Tiên sinh, người đã lâu không ôm con!”
Thích Giác muốn phản bác, rõ ràng đêm qua còn ôm nàng trong chốc lát, chẳng qua cuối cùng không ngủ chung một chỗ mà thôi. Có điều Thích Giác không nói gì, chàng nhấc hai bàn chân đặt trên ghế nhỏ của Thẩm Khước lên, bản thân ngồi lên trên ghế, sau đó bế Thẩm Khước ngồi lên đùi mình.
Thẩm Khước giống như hồi nhỏ chui vào lòng Thích Giác, nàng dán mặt vào ngực chàng, ra sức cọ cọ.
Thích Giác thoáng bất đắc dĩ, nói: “Sao còn giống tiểu hài tử như vậy, cũng không biết khi nào mới có thể lớn lên.”
Hai má phồng lên của Thẩm Khước từng chút một xẹp xuống, nàng rũ mắt, có chút rầu rĩ nói: “Tiên sinh, lần này cho dù là mười chiếc cầm con cũng có thể nhường cho nàng, hoặc là những thứ khác trong phòng con bị nàng nhìn trúng đều có thể lấy đi.”
Thích Giác ngạc nhiên rũ mắt nhìn nàng.
“Nhưng… tiên sinh là của con, nàng không thể đoạt đi! Con cũng tuyệt đối sẽ không nhường người cho nàng!” Con ngươi của Thẩm Khước sáng rực, “Đừng nói là nàng, tiên nữ trên trời muốn đoạt người với con đều không được!”
Thẩm Khước bỗng nhiên lại tức giận, nói: “Nhưng con không sợ tiên nữ trên trời, con sợ nàng.…”
Trong lòng Thích Giác cảm thấy ấm áp, cũng cảm thấy ngạc nhiên. Chàng hỏi: “Vì sao lại cứ sợ nàng như vậy?”
Thẩm Khước liền vươn ngón tay của mình ra, nói: “Thứ nhất, con không đẹp như nàng. Thứ hai, con không đa tài đa nghệ như nàng. Thứ ba, tính tình con không ôn nhu hiểu ý người khác như nàng. Thứ tư, nàng có thể cùng người nói chuyện buôn bán còn có thể giúp người, còn con đều nghe không hiểu. Thứ năm, khi con còn chưa gặp được tiên sinh nàng đã đi theo bên cạnh người gọi người từng tiếng “Biểu ca”, Ngụy tỷ tỷ nói cái này gọi là “ thanh mai trúc mã”. Thứ sáu, nhà bọn họ có ơn với tiên sinh, Nhị tỷ nói nam nhân nhớ mãi không quên chính là nữ nhân có ân tình với mình.”
Thích Giác bật cười, hỏi: “Còn có thứ bảy không?”
Thẩm Khước liền hừ lạnh một tiếng, nói: “Thứ bảy, da mặt con không dày như nàng!”
“A….” Thích Giác không nhịn được cười ra tiếng.
Thẩm Khước liền nhô đầu ra từ trong lòng Thích Giác, nàng trừng mắt nhìn chàng, nói: “Người còn cười! Người có biết con rất sợ hãi hay không!”
Thích Giác cũng trầm mặc lại, hai năm nay chàng cố ý dung túng Thẩm Khước, để nàng càng thêm mặc ý mà sống, dần dà, lá gan của nàng trở nên lớn hơn, tính tình cũng thay đổi, có đôi khi quả thực giống một tiểu cô nương tuỳ hứng. Nhưng Thích Giác vẫn luôn biết sự ỷ lại vào chàng trong lòng Thẩm Khước chưa từng giảm đi. Nàng vẫn sẽ sợ hãi, chẳng qua phương thức biểu đạt đã thay đổi.
Nhưng Thích Giác có chút bi ai phát hiện chàng căn bản không giải được khúc mắc trong lòng Thẩm Khước, chàng tự nhận mấy năm nay chàng càng thêm yêu thương Thẩm Khước, chuyện đáp ứng với nàng cũng chưa bao giờ nuốt lời. Nhưng cho dù Thẩm Khước biết rõ chàng sẽ không lừa nàng nhưng nàng vẫn bất an. Loại bất an này, khiến Thích Giác có chút luống cuống tay chân.
Thẩm Khước đang cẩn thận quan sát biểu tình của Thích Giác thấy chàng nãy giờ không nói gì, trong lòng có chút hoảng hốt.
Thẩm Khước liền duỗi tay kéo kéo vạt áo của Thích Giác.
“Còn kéo nữa sẽ tuột ra đó.” Thích Giác có chút bất đắc dĩ đẩy tay Thẩm Khước ra.
“Tiên sinh, rốt cuộc người xem con là gì của người? Có phải thật sự.…” Thẩm Khước nuốt nửa câu sau xuống, nhưng mới nói được một nửa khóe mắt đã ẩm ướt.
Thích Giác nhíu mày, nói: “Đang yên lành lại làm sao vậy, rốt cuộc là ai đã nói gì với con.”
Rõ ràng là lời trách cứ, nhưng nhìn khoé mắt có nước mắt của Thẩm Khước, thanh âm của Thích Giác liền chậm rãi mềm xuống.
“Không có gì!” Thẩm Khước quay đầu đi, ra sức nén nước mắt lại.
Thích Giác liền hung hăng vỗ một cái vào trên mông Thẩm Khước, nhẹ mắng: “Thật sự càng lớn tâm tư càng nhiều! Vậy mà còn có lời không thể nói với ta!”
Thẩm Khước che mông lại, quay đầu trừng mắt nhìn Thích Giác, nổi giận đùng đùng nói: “Tiên sinh, người khi dễ con!”
Thích Giác giương mắt nhìn nàng, nói: “Cái này mà gọi là khi dễ? Còn cáu kỉnh không rõ lý do, ta sẽ thật sự khi dễ cho con xem!”
Thích Giác ôm Thẩm Khước đứng dậy, đặt nàng xuống giường, nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, nhanh ngủ đi.”
“Tiên sinh không được đi!” Thẩm Khước nằm ở trên giường, túm chặt tay của Thích Giác không chịu thả ra.
“Không đi.” Thích Giác cởi giày, nằm xuống bên người nàng.
“Không được, không được, nếu như nửa đêm tiên sinh nhân lúc con đang ngủ, lại trộm chạy đi thì làm sao?” Thẩm Khước nhíu mày không chịu ngủ.
Thẩm Khước nhích lại gần, cởi thắt lưng của Thích Giác ra, sau đó buộc một đầu vào trên cổ tay của Thích Giác, một đầu vào trên cổ tay mình. Sau đó, nàng như tranh công ngẩng đầu nhìn Thích Giác, nói: “Con thông minh chứ? Như vậy nếu như người nhân lúc con ngủ say lén chạy ra ngoài thì sẽ bị con biết!”
Thích Giác cau mày kéo kéo tay, chàng bỗng nhiên cảm thấy thứ này và xích chó không khác nhau là mấy. Chàng có chút bất đắc dĩ nói: “Ta có thể nhân lúc con ngủ say, cởi dây ra rồi đi.”
“Người xem! Tiên sinh quả nhiên muốn lén chạy đi! Còn tự lỡ miệng nói ra rồi nhé!” Thẩm Khước ngồi dậy, bĩu môi trừng mắt nhìn Thích Giác.
Thích Giác á khẩu không trả lời được.
Thẩm Khước còn đang thao thao bất tuyệt nói: “Con đã nói mà! Chả trách hôm nay tiên sinh chạy đến chỗ con, hoá ra là đánh đòn phủ đầu, muốn dụ dỗ con, sau đó nhân lúc con ngủ say liền.…”
Nhìn cánh môi màu hồng nhạt như cánh hoa đang khép khép mở mở của Thẩm Khước, Thích Giác bỗng nhiên vươn tay giữ chặt mặt nàng, khiến lời nói trong miệng nàng trở nên đứt quãng.
Sau đó, cả người Thích Giác nghiêng về phía trước, hôn nhẹ xuống cánh môi của Thẩm Khước, thậm chí còn ngậm môi dưới mềm mại của nàng vào trong miệng mút nhẹ một lát.
“Nói không ngừng, đành phải bịt lại.” Ánh mắt của Thích Giác nhiễm chút kỳ dị, như ráng đỏ của chiều tà. Thắt lưng của chàng đã sớm bị Thẩm Khước cởi ra, hiện giờ vạt áo mở rộng, lộ ra mảng ngực lớn. Mà thanh âm của chàng, thấp thấp, mang theo chút bất đồng với sự lãnh đạm hàng ngày của chàng.
Thẩm Khước khiếp sợ mở to mắt nhìn Thích Giác, phản ứng gì cũng quên mất.
“Còn trừng.” Thích Giác buồn cười nói. Sau đó chàng lại nghiêng người một lần nữa, hôn lên đôi mắt đang chớp chớp của Thẩm Khước.
Thẩm Khước cảm thấy loại xúc giác ôn nhu mà ẩm ướt này tựa như say rượu khiến người choáng váng. Thích Giác rõ ràng đã dời đi, nhưng cảm giác mềm mại và tê dại kia vẫn còn đọng lại trên mắt, trên môi nàng.
Trước mắt nhoáng lên, đều là vòm n.gực trầ.n trụi của Thích Giác.
Thẩm Khước bắt đầu cảm thấy nóng lên, không phải loại nóng mà nàng chán ghét thường ngày. Mà là khí nóng từ trong ngực tràn ra từng chút một, giống như một ngọn lửa nhỏ loé lên trong lòng nàng, sau đó khí nóng lan ra, khiến cả người nàng đều như bị phỏng.
Thẩm Khước lặng lẽ động đậy đầu ngón tay, đầu ngón tay cũng như bị phỏng.
Thích Giác cũng phản ứng lại, cảm thấy vừa nãy có chút lỗ mãng. Chẳng qua trong nháy mắt đó, thật sự cái gì cũng không nghĩ đến, cũng không có băn khoăn, cứ như vậy hôn xuống. Mà lúc này nhìn bộ dáng ngây ngốc của Thẩm Khước, trong đầu Thích Giác liền hiện lên hình ảnh năm đó tiểu cô nương trẻ con nói: “Tiên sinh, trước giờ người chưa từng hôn con, cho nên nhất định không thích con.”
Thích Giác cười nhạt, nói: “Hiện giờ, nàng hẳn là đã biết ta thích nàng rồi chứ.”
Thẩm Khước chớp chớp mắt, nàng nhấc tay lên, nhìn đầu ngón tay đỏ rực của mình.
“A Khước?” Thích Giác cảm thấy có chút không thích hợp, trong lòng mơ hồ thấy bất an, thậm chí có chút hối hận vì bản thân mình lỗ mãng.
Thẩm Khước ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn Thích Giác, sau đó chậm rãi nhích lại gần, hôn nhẹ xuống môi của Thích Giác, thậm chí còn học theo bộ dáng vừa rồi của chàng, cũng ngậm môi dưới của chàng vào trong miệng.
Động tác của nàng rất nhanh, đợi đến khi Thích Giác phản ứng lại, nàng đã thối lui về phía sau.
Thẩm Khước nhìn Thích Giác, có chút hoang mang nói: “Quá, quá trơn rồi.…”
Cánh môi ẩm ướt của nàng mím lại, thậm chí còn nếm thử một chút, kiều nộn ướt át.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...