Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chiết Tranh viện đợi cả tối cũng không thấy Hà thị đến trách phạt. Đợi đến ngày thỉnh an thứ hai, Hà thị đối với chuyện ngày hôm qua cũng không nhắc đến một chữ. Bà giống như mọi ngày tuỳ ý thăm hỏi bài học của bọn họ, sau đó lệnh cho vài cô nương đến tổ trạch thỉnh an.

Không biết vì sao Thẩm Khước ẩn ẩn cảm thấy ánh mắt của Hà thị cố tình né tránh mình.

Trên đường, Thẩm Ninh được bà vú ôm vẫn luôn nhìn Thẩm Khước. Đợi đến lúc Thẩm Khước giương mắt nhìn nàng, nàng lại vội vàng giống như không có việc gì thay đổi tầm mắt, giả vờ bản thân không nhìn Thẩm Khước. Thẩm Khước liền trừng nó một cái, nàng biết tiểu nha đầu đã nhìn thấy.

Mà ánh mắt của Thẩm Phi nhìn chăm chú vào Thẩm Khước tựa như hai con dao nhỏ.

Người ở mỗi phòng đều đến bên chỗ Thẩm lão phu nhân, vụn văt trò chuyện. Thẩm Phi tìm cơ hội nhích đến bên tai của Thẩm Khước nói: “Đợi lát nữa ta sẽ bảo tổ mẫu làm chủ cho ta!”

“Được.” Thẩm Khước tuỳ ý gật gật đầu.

“Ngươi đây là thái độ gì vậy!” Thẩm Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tát tai đích tỷ chính là tội lớn!”

Thẩm Khước hoc theo bộ dáng của Thích Giác, lười nhác giương mắt nhìn Thẩm Phi, nói: “Đích tỷ? Ta chẳng lẽ không phải là đích trưởng nữ của Thẩm gia sao?”

“Ngươi!” Thẩm Phi hận nhất người khác dùng thân phận thứ nữ của nàng nói chuyện, “Ngươi đừng kiêu ngạo! Lát nữa ta sẽ đem chuyện ngày hôm qua ngươi đánh ta một năm một mười nói rõ với tổ mẫu!”

“Phi tỷ tỷ thật sự không hiểu sao?” Thẩm Khước kì quái nhìn nàng ta, nói: “Ta đứng ở cửa trạch tử của tổ mẫu đánh tỷ, tỷ tưởng rằng tổ mẫu không biết sao?”

Thẩm Phi sửng sốt một chút, nàng ta giương mắt nhìn khuôn mặt của tổ mẫu đang tươi cười nói chuyện với Mễ thị, trong lòng đột nhiên không có tự tin.

“Hoặc là….” Trên mặt Thẩm Khước bao trùm một tầng hàn ý, “Phi tỷ tỷ muốn ta đem lời nói lớn tiếng ngày hôm qua của tỷ thuật lại cho tổ mẫu nghe?”

Thẩm Phi cứng nhắc đứng ở đó, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Nàng thập phần rõ ràng những lời nói ngày hôm qua của nàng thực sự không đúng lễ nghĩa. Những lời đó tuyệt không phải từ trong miệng một danh viện thế gia có thể nói ra! Huống hồ lại nghị luận về phu quân tương lai của mình!

Nhìn biểu tình của Thẩm Phi, trong lòng Thẩm Khước thập phần khoan khoái, nàng nhón chân dán sát vào Thẩm Phi, mang theo chút trào phúng nói: “Thứ, chính là thứ thôi.”


Thẩm Phi phẫn nộ, nàng ta duỗi tay muốn đẩy khuôn mặt đáng ghét của Thẩm Khước ra. Nhưng ngón tay của nàng vừa mới cham vào y phục của Thẩm Khước, vẻ mặt của Thẩm Khước đột nhiên hoảng loạn ngã về đằng sau!

Đằng sau Thẩm Khước là một giá hoa gỗ đàn hương ba chân, trên giá treo một chậu tường vi rực rỡ. Lúc Thẩm Khước ngã thì tay kéo theo cái giá, cái giá kia liền cùng nàng ngã xuống, chậu hoa bằng sứ ở trên bị rơi bể, tường vi yêu kiều rơi đầy mặt đất.

Thanh âm vỡ nát bén nhọn của chậu hoa đánh vỡ tiếng đàm tiếu ở trong phòng, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy Thẩm Phi đang duy trì tư thế duỗi tay đẩy người, còn Thẩm Khước đang ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ.

“Cô nương!” Lục Nghị kinh hô một tiếng, chạy như bay đến nâng Thẩm Khước dậy.

“Có sao không?” Thẩm Vân thập phần quan tâm hỏi.

Thẩm Khước liền hướng ánh mắt về phía Thẩm Vân ra hiệu không cần lo lắng.

Các tỷ muội khác ở trong phòng lần lượt phản ứng lại, đều đến gần quan tâm hỏi thăm Thẩm Khước như thế nào. Đây là cơ hội tốt để biểu hiện tỷ muội tình thâm trước mặt các trưởng bối.

Thẩm Phi ngốc lăng ở đó, nàng căn bản không đẩy Thẩm Khước! Cho dù nàng có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không ở trước mặt trưởng bối ra tay hại người! Vừa nãy nàng chẳng qua chỉ muốn đẩy Thẩm Khước ra một chút. Lực đạo đó rất nhỏ, làm sao có thể đẩy ngã nàng được? Rõ ràng là Thẩm Khước cố ý!

“Thẩm Phi!” Thẩm lão phu nhân đột nhiên vỗ xuống bàn, các cô nương trong phòng kinh sợ đến mức không dám thở mạnh.

“Không, không phải con….con không đẩy muội ấy!” Thẩm Phi vội vàng giải thích.

“Ngươi cư nhiên còn cãi! Ta không ngờ rằng ngươi lại biến thành dáng vẻ như thế này!” Thẩm lão phu nhân thay đổi bộ dáng hiền hoà thường ngày, lúc mắng người biểu tình trên mặt rất nghiêm trọng. Bà nghiêm giọng nói: “Nếu như chỉ là ồn ảo nhỏ giữa tỷ muội với nhau, ta có thể không truy cứu! Nhưng ngươi vậy mà nói dối! Nữ nhi Thẩm gia ta không phải là người dám làm không dám nhận!”

“Tổ mẫu! Tổ mẫu người nghe con nói! Con thật sự không đẩy ngã Thẩm Khước, là muội ấy tự ngã!” Thẩm Phi lao đến bên cạnh Thẩm lão phu nhân, ôm cánh tay của bà khóc nói.

Thẩm Khước “phịch” một tiếng quỳ xuống, thanh thuý nói: “Tổ mẫu, người không cần trách Phi tỷ tỷ, là A Khước không cẩn thận ngã…”

Trong miệng nàng nói như vậy, nhưng trên mặt lại ngập tràn uỷ khuất, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng sương mù, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc ra.


“Con không cần bao che cho nó!” Thẩm lão phu nhân đẩy Thẩm Phi ra, tức giận nói: “Nhìn xem muội muội ngươi vậy mà còn giúp ngươi nói chuyện! Còn ngươi lại ở trước mặt cả phòng người đẩy ngã muội muội của ngươi lại không dám thừa nhận!”

“Con….” Thẩm Phi quả thực khổ không nói nên lời, nàng hung hãn trừng mắt nhìn Thẩm Khước.

Thẩm Khước thập phần phối hợp rụt rụt cổ lại, làm ra một bộ dáng thập phần sợ hãi.

“Tổ mẫu, người không cần trách Phi tỷ tỷ, đều do con không tốt.” Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn Thẩm lão phu nhân, nói: “Hôm qua là A Khước không tốt nhất thời nóng nảy đánh Phi tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ không vui. Đây là do A Khước có lỗi trước. Hôm nay bị Phi tỷ tỷ đẩy ngã cũng là đúng tội.”

Thẩm Phi ngây người, hiển nhiên không ngờ rằng Thẩm Khước vậy mà sẽ chủ động nhận tội như vậy.

Đừng nói là Thẩm Phi, những người khác trong phòng cũng thập phần kinh ngạc nhìn Thẩm Khước.

Mễ thị giống như suy tư nhìn Thẩm Khước, che miệng cười nói: “Mẫu thân, đứa trẻ A Khước này thật thành thật, con dâu cũng thập phần thích nó.”

Sắc mặt của Thẩm lão phu nhân hơi nguôi ngoai, bà nhìn Thẩm Khước, thanh âm đều mềm đi một chút, hỏi: “Con à, nói với tổ mẫu, hôm qua vì sao con lại ra tay đánh người?”

Thẩm Khước liền lộ ra thần sắc do dự không dám nói.

“Đừng sợ.” Thẩm lão phu nhân an ủi nàng, “Chỉ cần nói đúng sự thật, làm một đứa trẻ thành thực, tổ mẫu sẽ tha cho con một lần! Bất quá không có lần sau!”

Trong mắt Thẩm Khước có lưu quang lởn vởn, nàng nói: “Tổ mẫu đã đáp ứng, nếu như con nói sự thật, người nhất định không được trách con!”

Thẩm lão phu nhân gật đầu.

Thẩm Khước liền nói: “Hôm qua lúc ra khỏi cửa viện, Phi tỷ tỷ gọi con lại, nói có chuyện muốn hỏi con. Tỷ ấy nói….”

“Tổ mẫu!” Thẩm Phi “phịch” một tiếng quỳ xuống, khóc nói: “Tôn nữ biết sai rồi, vì ngày hôm qua A Khước đánh con, con ghi hận trong lòng, vừa nãy nhịn không được ra tay trả thù, mới đẩy ngã muội ấy! Bây giờ trong lòng tôn nữ đã rất hối hận, cầu xin tổ mẫu cho con thêm một cơ hội…”


Thẩm Phi cư nhiên thừa nhận là nàng đẩy ngã Thẩm Khước.

Thẩm lão phu nhân nhìn Thẩm Phi, hỏi: “Vậy hôm qua hai người các con thật sự đã cãi nhau vì cái gì? A Khước vì sao lại ra tay đánh con?”

“Bởi vì….bởi vì….” Ánh mắt Thẩm Phi loé lên, trong lòng rất sốt ruột. Những lời nàng đã hỏi Thẩm Khước, tuyệt đối không thể nói ra!

“Bởi vì Phi tỷ tỷ nói chữ viết của con quá khó coi, so với vịt đi đường còn xấu hơn. Lúc đó bụng A Khước có chút khó chịu, nhất thời tức giận liền động thủ đánh người, xin tổ mẫu tha thứ cho con lần này. A Khước không bao giờ dám nữa!” A Khước duỗi tay, làm ra động tác thề thốt. Nàng chớp chớp mắt, nghịch ngợm cười.

Thật ra Thẩm Khước vốn không muốn bao che cho Thẩm Phi, mà nhìn bộ dáng của Thẩm Phi không chừng muốn khai ra sự thật. Nhưng nàng thật sự một chút cũng không muốn nghe lại những lời đó một lần nữa!

Nhiều lời về tiên sinh, nàng một chút cũng không muốn nghe!

Thẩm Phi vội nói: “Vâng….là như vậy, là con nói năng lỗ mãng trước…”

Sắc mặt của Thẩm lão phu nhân khẽ dịu đi, bà vẫy tay, gọi Thẩm Khước đên bên cạnh, quan tâm nói: “Sao lại không thoải mái? Có phải do nóng quá không? Hồng Anh, đi lấy một chén băng cao lại đây cho Khước nha đầu. Đám hạ nhân các người cũng thật là, không biết A Khước sợ nóng nhất sao!”

“Không không không….con không ăn.” Thẩm Khước vội nói, nàng vẫn nhớ tiên sinh nói rằng những ngày này nàng không được ăn lạnh.

“Hồng Anh tỷ tỷ.” Lục Nghị lặng lẽ đi đến bên cạnh Hồng Anh, đem chuyện nguyệt sự của Thẩm Khước nói ra, còn nói với Hồng Anh đây là lần đầu tiên của Thẩm Khước.

Hồng Anh liền sáng tỏ, nàng đi đến bên cạnh Thẩm lão phu nhân, dán sát vào tai của bà truyền lại lời nói vừa nãy.

Thẩm lão phu nhân sửng sốt, bà trừng mắt nhìn Hà thị, cả giận nói: “Thân thể Khước nhi không thoải mái ngươi còn kéo nó đi xa như vậy! Làm mẫu thân kiểu gì thế?”

Lúc nữ nhi có nguyệt sự là lúc hành động không tiện nhất, vì vậy tốt nhất là nằm ở trong phòng, không cần đi thỉnh an.

Hà thị đang thất thần nghĩ ngợi, Thẩm lão phu nhân kêu bà, bà liền sửng sốt, biểu tình trên mặt có chút ngượng ngùng nói: “A Khước không thoải mái? Đám hạ nhân hầu hạ kiểu gì vậy! Sao con không nói với ta? Đã mời đại phu chưa?”

“Con vậy mà không biết?” Thẩm lão phu nhân kinh ngạc.

“Biết, biết cái gì ạ?” Hà thị như lọt vào sương mù.


Thẩm lão phu nhân nhìn tiểu cô nương linh hoạt trước mặt, trong lòng nhịn không được đau lòng một trận.

Bà hít sâu một hơi, gọi: “Nhược Lan!”

“Vâng, con dâu ở đây.” Mễ thị tiến lên trước. Nhược Lan là khuê danh của tam phòng phu nhân Mễ thị.

Thẩm lão phu nhân đưa tay của Thẩm Khước tới trong tay Mễ thị, nói: “Đứa trẻ A Khước này đang dần dần lớn lên, có một vài chuyện không phải hạ nhân không thể dạy, mà cần mẫu ….mà cần các trưởng bối tới dạy. Con chịu khó dạy dỗ nó, nó đỡ phải mờ mịt về những thứ này!”

Những lời Thẩm lão phu nhân nói giống như là đánh vào mặt Hà thị!

Hà thị đứng ở đó, biểu tình trên mặt có chút cứng ngắc. Lưu thị ở một bên nhìn chằm chằm vào móng tay được sơn màu đỏ tươi của mình, cười cười.

“Vâng, đứa trẻ A Khước này rất thông minh, con dâu rất thích!” Mễ thị cười kéo Thẩm Khước đến bên cạnh mình.

Thẩm Vân ở bên cạnh chớp chớp mắt với Thẩm Khước.

Thẩm lão phu nhân nhìn thấy, liền nói với Thẩm Khước: “Con và A Vân tuổi tác xấp xỉ nhau, A Vân cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không dạy hư người khác. Con rảnh rỗi không có việc gì thì đến chỗ nàng nhiều một chút.”

“Vâng.” Thẩm Khước ngoan ngoãn gật đầu.

Những lời của tổ mẫu là nói cho Hà thị nghe, nhưng Thẩm Khước cũng nghe rõ. Nàng mới biết, hoá ra những chuyện đó đều là do mẫu thân dạy dỗ. Nàng sờ sờ vết sẹo trên mu bàn tay, trong giây lát ánh mắt có chút ảm đạm.

“Lát nữa đến chỗ ta chơi nha.” Thẩm Vân kéo kéo tay áo của Thẩm Khước.

“Vâng, được.” Thẩm Khước cong cong mắt, cười ngọt ngào.

Không sao, cho dù không có mẫu thân dạy dỗ những chuyện đó, còn có tiên sinh có thể dạy nàng!

Mẫu thân?

Vốn dĩ mấy năm nay cũng chưa từng có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận