Lên Nhầm Kiệu Hoa
Trầm Thiên vò nát thư tín trong tay nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải vì bận việc quân không thể rời khỏi nơi đây thì hắn nhất định sẽ chạy ngay đến Điệp Cốc lúc này. Dù đã dùng mọi cách nhưng hắn vẫn không cách nào tìm thấy nàng. Hắn không thể tìm thấy nàng vì mệnh nàng là Thiên sát đó cũng là lý do sau lần gặp đầu tiên ở ôn tuyền hắn cũng không thể tra ra nàng là ai và ở đâu bằng chiêm tinh thuật. Chỉ có thể thông qua kẻ ở cạnh nàng để biết được tình hình của nàng. Vì thế lúc đó hắn mới căn dặn Triệu Cương thật kĩ phải theo sát nàng.
Nàng đã rời khỏi Điệp Cốc ba tháng rồi nhưng với sức khỏe của nàng hắn chỉ sợ nàng sẽ không chịu được. Cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay Trầm Thiên cố áp chế giận dữ và lo lắng. Vì sao hắn đã cho người nghe ngóng suốt đoạn đường từ Điệp cốc đến biên cương nhưng một chút tin tức về nàng cũng không có. Dù nàng có thể đi rất chậm nhưng mà cũng không thể đi đến ba tháng như thế. Liệu…Trái tim hắn như thắt lại, tâm giao động hỗn loạn không thôi, hắn không dám nghĩ nữa…nàng sẽ không sao ,sẽ không như thế mà rời khỏi hắn sẽ không đâu.
- Tướng quân, theo ngài phân phó thuộc hạ truy tìm trên đường từ Điệp cốc đến biên quan có bảy người bệnh nặng, sáu người chết, trong đó có một người vừa vặn độ tuổi và dám dấp tương đồng với phu nhân. Có điều xác nữ kia đã chết trên một tháng nay, trời lại nóng… Nói đến đây hắn nhỏ giọng rồi không nói gì thêm nữa vì nhìn sắc mặt kia của trầm Thiên thì không dám nói tiếp.
Thân mình Trần Thiên lảo đảo, đầu óc quay cuồng, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tí tách rơi trên đất. Môi mím chặt lại cố gắng không gục xuống nơi này. Lần đầu tiên hắn chán ghét địa vị tướng quân này, trước kia cho dù đứng giữa ranh rới sống chết hắn cũng chư từng hối hận qua. Nhưng giờ đây hắn cảm thấy chán ghét địa vị tướng quân này, vì địa vị này hắn không thể rời khỏi đi tìm nàng, chỉ có thể ngồi đó mà nhờ kẻ khác thăm dò. Thời khắc này hắn căm hận số mệnh, căm hận bản thân nói gì mà bảo vệ biên cương bảo vệ cho cuộc sống của lê dân bá tánh thế nhưng không thể bảo vệ chính nương tử của bản thân mình.
- Thi thể đó…hiện giờ… ?
- Ngọc vương gia nói ngài ấy sẽ dùng dược để khôi phục lại khuôn mặt nàng …Nhưng …nhưng xem ra rất khó như lúc đầu… Thi thể đó một lát sẽ được chuyển đến. Nhìn mặt tướng quân thật khủng bố khiến hắn run sợ.
- Lui xuống đi…hắn hằn giọng…cố kìm nén lộ ra tâm tình trên khuôn mặt lúc này…
- Ngũ mụi phu…ta nghe nói đệ tìm ra một thi hài nữ tử liền chạy vội đến đây… thi hài đó hiện ở đâu ? Quý Thanh Dã vừa đến liền nhào tới hỏi luôn lo lắng trong lòng. Ngũ muội nhà hắn…không phải thực đoảng mệnh vậy chứ… hắn dù y thuật cao nhưng không có cách cải tử hồi sinh… thế nhưng đối mặt với hắn không có người trả lời chỉ thấy Trấm thiên đôi mắt thẫn thờ phun ra một búng máu tươi rồi lâm vào hôn mê.
Mộng Nguyệt mơ màng tỉnh giấc, nàng ven rèm xe ngựa hỏi lão phu xe.
- Đây là chỗ nào rồi ?
- Đã là biên giới giáp với Siêm quốc. Cô nương , nàng hôn mê hai ngày rồi, tìm quán trọ nghỉ ngơi và ăn uống thôi. Lão thực là sợ, sợ nàng sẽ chết trên xe hắn. Nếu không phải nàng trước đó có nói về tình hình của nàng có lẽ sẽ dọa chết hắn. Cứ cách một ngày nàng lại mê man một lần và mỗi lần như thế nàng giống như không có hơi thở. Tựa như sắp chết khiến hắn dù biết cũng cảm thấy lo sợ. Nếu không phải tham bạc của nàng hắn tuyệt nhiên sẽ không nhận mối làm ăn này. Có đời nhà ai đi một đoạn đường chỉ mất một tháng nếu đi bộ lại mất những ba tháng trời đi bằng xe ngựa.
Mộng Nguyệt gật đầu, nàng thực sự mệt mỏi vì đường dài. Vì đã vào thất tử nên sức khỏe nàng ngày một yếu hơn. Mỗi lần mê man nàng lại mơ thấy hắn, dù rất muốn mình mơ thấy hắn nhưng lúc này đây nàng biết rằng nếu nàng còn muốn tiếp tục sống phải thoát khỏi hôn mê.Nhe sư phụ kể thì nàng vì hắn mới còn nủa cái mạng như hiện nay, Trong năm năm qua nàng cũng đã nhớ ra hắn trên mười lần. Nhưng ngay sau đó hắn lại phải tự tay sắt cỏ Vong ưu cho nàng uống để quên đi hắn. Nhưng nàng không muốn nữa không muốn một lần nữa quên mất hắn.
Vì nghe sư phụ nói chỉ cần luyện xong nhất hồn nàng sẽ có lại sức khỏe và trở về bên cạnh hắn thế nên trong thời gian rời cốc nàng thật chăm chỉ không hề bỏ lỡ tu luyện. Theo như cách thức sư phụ chỉ dẫn luyện đến cửa tử thứ 2 nhưng ngay sau đó nàng liền cản thấy sợ hãi. Khi vào nhị tử nàng cảm thấy mình sát với ranh giới giữa sống và chết hơn bao giờ hết. Dù rằng biết được thân thể yều đuối mạng sống mong manh. Lần đầu tiên thực sự hoảng sợ khi một chân dường như chạm vào cửa tử kiến nàng phải ngừng lại tu luyện. Cái cảm giác thân thể kia không còn thuộc về mình nữa thực đáng sợ.
Đến ngày thứ hai ruốt cuộc Mộng Nguyệt cũng lấy lại chút khí sắc để tìm đến doanh trại của Trầm Thiên. Khi vừa xuất hiện các binh sĩ trợn to mắt sau đó thì nhào vào ôm lấy nhau mừng quýnh quáng khiến Mộng Nguyệt cảm thấy hết sức lạ lùng. Có một kẻ chạy vào báo cáo, một lúc sau Đoạn Vô Tình xuất hiện. Nàng sở dĩ biết hắn bởi hắn cũng như nàng đang luyện thất hồn nhưng lại không chịu ở yên trong cốc mà cứ đòi đi đánh giặc. Vô Tình vừa nhìn thấy nàng thì hết sức vui mừng, hắn không thông báo mà lập tức dẫn nàng đến chỗ Trầm Thiên, hắn muốn tướng quân của hắn nhận được hạnh phúc bất ngờ này.
Bước đến phía bên ngoài lều trướng Vô Tình ra hiệu cho Mộng Nguyệt tiến vào. Mộng Nguyệt không chút tiếng động tiến vào lều trướng cứ tưởng rằng sẽ khiến hắn có một niềm vui bất ngờ nhưng đập vào mắt nàng là cảnh trầm Thiên đang vui mừng ôm một nữ nhân khác khiến nàng lệ rơi đầy mặt lảo đảo bỏ chạy khỏi quân doanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...