Lên Nhầm Kiệu Hoa

“Tam cô nương, người có muốn ôm một cái không? Có vẻ như thiên kim nhà chúng ta rất thích người đó!” Hồng Anh đi đến, nói với Thẩm Khước.

Thẩm Khước sửng sốt. Ôm vật nhỏ này?

Bà mụ cũng cười nói: “Thiên kim rất nhẹ, không nặng a!”

Thẩm Khước vươn tay thăm dò, còn chưa chạm vào đứa bé đã rụt lại, nàng cau mày nói: “Vẫn là thôi đi, nhỏ như vậy mềm như vậy, chạm vào sẽ hỏng mất……”

Mấy bà tử đều bật cười thành tiếng.

Hồng Anh nhìn thoáng qua bụng của Thẩm Khước, cười nói: “Đợi hài tử trong bụng người rơi xuống đất xem người có ôm hay không.”

Thẩm Khước không tự giác cúi đầu nhìn bụng của mình, lại ngẩng đầu nhìn đứa bé trong lòng bà mụ. Không khỏi nhíu nhíu mày.

Trong bụng nàng cũng là một tiểu hài tử xinh đẹp như vậy sao?

Nàng và Thẩm Hưu là song sinh, vậy đứa bé nàng sinh hạ có thể giống y đúc đứa bé này hay không? Thẩm Khước cẩn thận nhìn mặt của đứa bé, lại kéo Hồng Anh tới nhìn: “Ngươi nói xem nàng giống ca ca hay là giống tẩu tử?”

“Nô tỳ cảm thấy cái mũi giống đại thiếu gia, khoé miệng thì giống phu nhân. Còn đôi mắt vẫn luôn nhắm, nhìn không ra là giống ai, có điều hình dáng này vẫn giống phu nhân nhiều hơn một chút.” Hồng Anh cẩn thận nhìn.

“Ta cảm thấy không đúng,” Thẩm Khước nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta vẫn cảm thấy mặt mày giống ca ca cơ.”

Hồng Anh giương mắt quan sát Thẩm Khước một chút, nói: “Đúng a, hình dáng mặt mày rất giống cô nương đó!”

“Hài tử thối kia đâu!” Thẩm Hưu từ trong phòng hấp tấp chạy ra, trên đầu chàng toàn là mồ hôi, nghĩ đến Tô Lăng Hạm sinh con, chàng cũng đủ mệt.

“Huynh nói chuyện kiểu gì thế!” Thẩm Khước bất mãn trừng mắt nhìn chàng, rõ ràng là một tiểu hài tử cực kỳ đáng yêu, sao có thể nói nàng như vậy!

Thẩm Hưu nhìn thấy Thẩm Khước, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, nói: “Tô Lăng Hạm muốn nhìn nó!”

Thẩm Hưu bước nhanh đến, muốn bế hài tử từ trong lòng bà mụ ra. Nhưng chàng lại giống Thẩm Khước, tay còn chưa chạm vào hài tử, đã nhanh chóng rụt lại. Có lẽ chàng nhìn thấy tiểu gia hỏa đang nhếch miệng cười cũng có chút sửng sốt.

Thẩm Hưu vậy mà hỏi y chang Thẩm Khước: “Chạm vào sẽ không khiến nó hỏng chứ?”

Thẩm Khước có chút buồn cười. Thật hiếm khi thấy trạng thái ngốc nghếch như vậy của Thẩm Hưu, thực sự rất đáng yêu.

“Ngươi! Ngươi ôm nàng vào đi!” Thẩm Hưu thấy Thẩm Khước đang chê cười mình, chàng có chút mất tự nhiên bảo bà mụ ở bên cạnh bế tiểu hài tử vào cho Tô Lăng Hạm nhìn.

Trong lòng Thẩm Hưu nhớ mong Tô Lăng Hạm, liền đi vào theo bà mụ. Chàng đi được hai bước còn không quên quay đầu nói với Thẩm Khước: “Muội mau đi nghỉ đi, đừng để bị mệt ha!”

“Muội biết rồi, huynh mau vào cùng tẩu tử đi.” Thẩm Khước mỉm cười.

Hồng Anh ở một bên nói: “Tam cô nương, lão tổ tông đã dặn dò, không thể khiến người bị mệt. Đều đã xế chiều rồi, người và Cô gia trước cứ ở lại một đêm trong phủ. Chiết Tranh viện trước kia của người vẫn luôn giữ lại ở đó.”

“Làm phiền tổ mẫu rồi.” Thẩm Khước cười nói, cũng không chối từ.

Trước đó khi ở đại sảnh nàng nôn nóng đợi quá lâu, lại không ăn uống gì, Thẩm Khước quả thực có chút mệt mỏi. Nàng không thể không thừa nhận sau khi có thai thể lực thật sự không được như trước. Dù sao cũng là hai người.

Không đúng, là ba người.

Thẩm Khước gật đầu, nhìn xuống vùng bụng nhô lên của mình, giữa mặt mày dần dần dịu dàng, thêm vài phần ấm áp.

“Ta bế tiểu gia hoả giày vò người khác vào rồi đây!” Thẩm Hưu đi đến bên giường của Tô Lăng Hạm.

Sắc mặt Tô Lăng Hạm tái nhợt, vốn dĩ trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay chỉ có mồ hôi, nhưng lại thêm mái tóc ẩm ướt dính vào trên mặt, khiến người nhìn cảm thấy nàng cực kỳ đáng thương.

Sinh hài tử thật không dễ dàng.

“Ở đâu vậy?” Tô Lăng Hạm giãy giụa muốn ngồi dậy.

Thẩm Hưu vội vàng ấn vai nàng xuống, nói: “Đại phu đã dặn dò hiện giờ nàng không được tuỳ tiện động đậy! Không thể ngồi dậy! Bế vật nhỏ kia lại đây không phải được rồi sao! Nhanh, nhanh bế lại đây!”

“Tới đây!” Bà mụ nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống bên gối của Tô Lăng Hạm, “Phu nhân, người nhìn xem, hài tử xinh đẹp biết bao a!”

Vẻ mặt tiều tuỳ của Tô Lăng Hạm khi nhìn về phía tiểu hài tử bỗng nhiên hiện lên tia sáng rực rỡ, giống như toàn bộ khổ sở của mười tháng qua đều tan thành mây khói.

Nhìn biểu tình này của Tô Lăng Hạm, Thẩm Hưu cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn trừng mắt nhìn nữ nhi, nói: “Con cái tên giày vò này, nhìn xem con giày vò nương như thế nào kìa! Đặt tên con là Thẩm Chiết Đằng* cho xong!”


(*: Chiết Đằng nghĩa là giày vò)

Tô Lăng Hạm lại tưởng thật, nàng hoảng sợ giương mắt, nhút nhát hỏi: “Chàng, chàng nói không phải là thật chứ?”

“A?” Thẩm Hưu hỏi lại, sau đó mới kịp phản ứng Tô Lăng Hạm đang nói đến chuyện tên của nữ nhi.

Chàng bỗng nhiên muốn trêu chọc Tô Lăng Hạm.

“Tên là Thẩm Chiết Đằng thật tốt a! Tên này vừa nghe đã biết là khuê nữ của Thẩm Hưu ta, còn rất riêng biệt, cô nương nhà khác cũng không thể có cái tên này, ngay cả trùng tên cũng không cần sợ!” Thẩm Hưu nghiêm túc nói.

Sắc mặt Tô Lăng Hạm lại nhợt nhạt thêm vài phần, nàng vươn tay túm lấy cánh tay tuỳ ý đặt ở trên giường của Thẩm Hưu, có chút khẩn cầu nói: “Chúng ta vẫn nên đổi một cái tên khác đi, có được không?”

Trên mu bàn tay ướt đẫm. Thẩm Hưu cúi đầu, liền nhìn thấy trên tay của Tô Lăng Hạm đều là mồ hôi, còn dính cả vết máu.

Trong lòng Thẩm Hưu lập tức liền đau xót. Đến lúc này còn cố ý khi dễ nàng, chàng thật là quá đáng!

Tô Lăng Hạm theo ánh mắt của Thẩm Hưu liền nhìn thấy vết máu trên mu bàn tay của mình, nàng vội vàng rụt tay lại.

“Ta nói đùa thôi, sao nàng lại không dễ chọc như vậy chứ!” Thẩm Hưu cười nói.

Tô Lăng Hạm hữu khí vô lực trừng mắt nhìn chàng.

Thẩm Hưu nhìn Tô Lăng Hạm như đi một chuyến từ quỷ môn quan trở về, thấp giọng nói: “Ta đâu dám đặt tên cho nó, tên của hài tử nàng đặt đi!”

“Ta?” Tô Lăng Hạm có chút kinh ngạc.

Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: “Không cần hỏi qua phụ thân sao? Còn có mẫu thân……”

Vừa nghĩ đến Hà thị, ánh mắt của Tô Lăng Hạm bỗng nhiên tối đi. Nhìn nữ nhi đang ngủ, Tô Lăng Hạm thật sự rất yêu thích, nhưng trong lòng nàng rất bất an. Tuy rằng tính tình của nàng nhu nhược, nhưng cũng là một cô nương thông minh. Hà thị căn bản không tiến vào nhìn qua tôn nữ đi? Ngay cả Tô ma ma bên người bà cũng không lộ diện. Có lẽ, không lâu nữa Hà thị sẽ nạp thiếp cho Thẩm Hưu chăng?

Hà thị vẫn luôn cảm thấy cơ thể của Tô Lăng Hạm quá yếu, không thể tiếp tục mang thai hài tử thứ hai.

“Không cần hỏi! Nàng đặt đi!” Thẩm Hưu nói. Chàng khinh suất, căn bản không chú ý đến ánh mắt khẽ tối đi của nương tử nhà mình.

Tô Lăng Hạm dứt ra khỏi u sầu, nhìn nữ nhi đang ngủ say, nói: “Nhìn nàng ngủ ngon như vậy, nhất định tính cách sẽ ngoan ngoãn thích yên tĩnh. Vậy thì gọi nàng là Thư Hương đi.”

“Thư Hương*? Trên sách đều là mực nước, không những hôi còn toả ra một cỗ mùi nấm mốc. Thơm chỗ nào chứ?” Thẩm Hưu nhíu mày hỏi.

(*: Nghĩa đen của Thư Hương là sách thơm)

Tô Lăng Hạm không thể tưởng tượng được nhìn Thẩm Hưu, giống như một con thỏ bị kinh sợ.

Thẩm Hưu vừa thấy loại ánh mắt giống như chàng khi dễ nàng của Tô Lăng Hạm liền sợ hãi, vội vàng nói: “Được được được! Thẩm Thư Hương, Thẩm Thư Hương!”

Thẩm Khước một bên ăn bánh ngọt, một bên lải nhải không ngừng với Thích Giác chuyện nữ nhi của Thẩm Hưu đáng yêu biết bao nhiêu.

“Trước kia cảm thấy sinh nhi tử có thể giống tiên sinh, nhưng nhìn thấy nữ nhi của ca ca, vẫn là cảm thấy nữ nhi đáng yêu!” Thẩm Khước nói xong bỗng nhiên phát hiện thần sắc của Thích Giác có chút không thích hợp.

“Nói xong rồi?” Thích Giác như cười như không nói.

Thẩm Khước khẽ sửng sốt, bắt đầu chậm rãi nhớ lại chuyện ngày hôm nay. Nàng lại làm sai chỗ nào sao?

Dời mắt xuống, Thẩm Khước nhìn bánh ngọt trong tay, bỗng nhiên nghĩ ra. Nàng đặt miếng bánh còn dư vào trong đĩa, ngẩng đầu nhìn Thích Giác, nói: “Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, ta không nên nói chuyện vào lúc ăn. Không quy củ, không đẹp……”

Thích Giác có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải là vấn đề đẹp hay không đẹp, là sợ nàng sẽ bị nghẹn.”

“Biết rồi mà!” Thẩm Khước nhìn chén dĩa trên bàn bị nàng quét sạch liền có chút bất ngờ, “Ta vậy mà ăn nhiều như vậy?”

“Đi thôi, đi ra ngoài một chút cho tiêu thực.” Thích Giác đứng dậy.

Thích Giác đỡ Thẩm Khước đi vòng vòng xung quanh Chiết Tranh viện.

Từ khi hài tử trong bụng Thẩm Khước nhiều tháng hơn một chút, mỗi chiều Thích Giác đều đỡ nàng đi bộ trong chốc lát.

Hai người đang bước đi, Thẩm Khước bỗng nhiên dừng lại.

“Làm sao vậy? Mệt rồi sao?” Thích Giác dừng chân, nghiêng đầu hỏi.


Thẩm Khước nhìn chằm chằm vào cái bóng của hai người họ, nói: “Tiên sinh, ta cảm thấy ta béo lên rất nhiều.”

“Cả ngày soi gương không nhìn ra, nhìn bóng trên mặt đất lại nói mình béo rồi.” Thích Giác bất đắc dĩ lắc đầu, “Cũng là một loại bản lĩnh.”

“Vậy thì, bản lĩnh của ta sẽ nhiều lắm a!” Thẩm Khước cười đi về phía trước, cố ý nói như vậy.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy phía xa có thanh âm đang tranh cãi.

“Hình như là tử viện của ca ca, chắc không phải là xảy ra chuyện gì chứ?” Thẩm Khước có chút lo lắng.

“Đi thôi, đi xem xem.” Thích Giác nói.

Sau khi hai người đến tử viện của Thẩm Hưu mới phát hiện người đang tranh cãi vậy mà lại là Thẩm Hưu và Hà thị.

Trong lòng Thẩm Khước ẩn ẩn có một tia dự cảm bất thường. Nàng nhìn trong đám người, thấy một vị thứ tỷ của nhị phòng, liền lặng lẽ hỏi thăm một chút. Đợi Thẩm Khước nghe xong mọi chuyện, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Hoá ra là buổi tối khi các tử viện đều sắp nghỉ ngơi, Hà thị bỗng nhiên phái người đi mời Thẩm Hưu. Nói là Tô Lăng Hạm vừa mới sinh xong, trong phòng không sạch sẽ, đã thu dọn cho chàng một căn phòng sạch sẽ khác, bảo chàng lúc Tô Lăng Hạm đang ở cữ tạm thời dọn qua đó ở. Thẩm Hưu sợ Tô Lăng Hạm ban đêm không thoải mái nên không chịu dọn đi, Hà thị liền phái người đến tử viện gọi người vài lần. Cuối cùng vẫn là Tô Lăng Hạm nói chàng ở chỗ này ngược lại khiến nàng ngủ không yên ổn, năn nỉ chàng đi. Thẩm Hưu mới cực kỳ không tình nguyện dọn qua đó.

Thẩm Hưu tức nghẹn, nghĩ trước cứ miễn cưỡng ở một đêm. Cùng lắm thì ra vẻ tí, đến nửa đêm lại trở lại chỗ của Tô Lăng Hạm.

Nhưng đến khi Thẩm Hưu vào căn phòng Hà thị chuẩn bị cho chàng, mới phát hiện Hồ Khiếu Nguyệt đang ở đó. Hà thị thậm chí còn bảo Tô ma ma chuyển lời cho chàng, đã tự ý thay chàng thu nhận Hồ Khiếu Nguyệt, dự định chọn thêm hai người thiếp cho chàng.

Thẩm Hưu hoàn toàn nổi giận.

Chàng không thèm quay đầu trở về tử viện của mình.

Tô Lăng Hạm ngạc nhiên sao chàng lại trở lại, tận tình khuyên bảo chàng không cần đối nghịch với mẫu thân. Thẩm Hưu nói không nên lời, chàng thật sự không muốn vào lúc này lại nói những chuyện đó với Tô Lăng Hạm.

Tô Lăng Hạm vừa mới sinh hạ Thẩm Thư Hương, kết quả Hà thị ngay trong đêm liền sắp xếp nữ nhân khác cho Thẩm Hưu!

Thẩm Hưu càng nghĩ càng giận!

Chàng nhìn Tô Lăng Hạm còn nôn nóng thay Hà thị nói chuyện, cảm thấy cực kỳ đau lòng. Giờ khắc này, chàng bỗng nhiên hạ quyết tâm, đợi thân thể của Tô Lăng Hạm khoẻ hơn chút, chàng sẽ mang theo nàng dọn ra khỏi Thẩm gia.

Thẩm Hưu vốn dĩ không muốn nói sự thật với Tô Lăng Hạm vào lúc này, nhưng không ngờ Hà thị lại đích thân đến tìm người.

Sau đó hai mẹ con liền cãi nhau ở bên ngoài, Tô Lăng Hạm nằm trong phòng còn không thể động liền nghe thấy hết thảy.

Thẩm Khước khẽ thở dài một tiếng, có chút buồn bã thay Tô Lăng Hạm. Một tiểu cô nương thiện lương như vậy, sao có thể gặp phải người mẹ chồng như Hà thị.

“Tiên sinh, chàng trở về trước đi. Ta vào đó cùng tẩu tử. Dù sao…… những chuyện này của Thẩm gia, chàng cũng không tiện tham dự vào.”

“Ân, nàng tự chú ý bản thân, đừng quá nóng vội khiến cả người mệt mỏi. Đợi lát nữa ta sai Niếp Tuyết đến đây với nàng.” Thích Giác lại dặn dò Thẩm Khước nhất định phải ưu tiên chăm sóc bản thân mình trước.

Thẩm Khước liên tục gật đầu.

Thẩm Khước căng da đầu nghe từng tiếng “con nối dõi”, “bất hiếu”, “tông môn” của Hà thị bước nhanh vào trong phòng.

Đối lập với thanh âm ồn ào ở bên ngoài, trong phòng lại rất im ắng.

Tô Lăng Hạm nằm nghiêng ở trên giường, trêu đùa Thẩm Thư Hương ở bên cạnh. Hai nha hoàn Khả Vi và Khả Tường cúi đầu đứng thẳng ở một bên, sắc mặt đều không dễ nhìn. Trước đó đã chuẩn bị xong hai bà vú cho Thẩm Thư Hương, sau đó cũng lặng lẽ không dám nói lời nào.

“A Khước, muội đến rồi. Có phải ồn đến muội không?” Tô Lăng Hạm nhìn Thẩm Khước, trong mắt cư nhiên còn có áy náy vì làm ồn đến nàng.

Tô Lăng Hạm càng như vậy, Thẩm Khước càng cảm thấy đau lòng.

Chả trách Thẩm Hưu vì nàng mà nhiều lần đối nghịch với Hà thị, đối diện với một tiểu cô nương yếu đuối lại thiện lương như vậy, ai nỡ để nàng bị khi dễ.

“Không ồn đến muội đâu.” Thẩm Khước đi qua, ngồi xuống trên chiếc ghế bên giường, nhìn tiểu cô nương bên cạnh Tô Lăng Hạm.

“Nha, lại có thể mở mắt rồi! Lúc xế chiều khi muội nhìn thấy nàng vẫn đang nhắm mắt đó.” Thẩm Khước có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Thư Hương.


Đôi mắt của đứa bé có xinh đẹp hay không là thứ yếu, quan trọng nhất chính là loại sạch sẽ không nhiễm tạp chất kia khiến người nhìn cảm thấy phảng phất giống như trân bảo.

“Đúng vậy, muội nhìn xem đôi mắt của nàng có giống ca ca của muội không?” Lúc Tô Lăng Hạm nói những lời này với Thẩm Khước, ánh mắt vẫn luôn ngưng đọng trên người Thẩm Thư Hương.

“Giống,” Thẩm Khước gật đầu, “Nàng thật giống ca ca.”

Tô Lăng Hạm lúc này mới giương mắt cẩn thận quan sát Thẩm Khước, ôn nhu nói: “Nhìn bộ dáng của muội, quả thực có thể thấy dáng vẻ sau khi lớn lên của Thư Hương rồi.”

Thẩm Khước cười nói: “Nàng nhất định đẹp hơn muội nhiều, nhìn cái miệng nhỏ của nàng thật giống tẩu tẩu a, lớn lên nhất định là một cô nương ngọt ngào đáng yêu.”

Tô Lăng Hạm nhìn Thẩm Thư Hương hạnh phúc cười rộ lên, cũng không để ý những lời nói khó nghe ở bên ngoài nữa.

“Đúng rồi,” Thẩm Khước đưa cho Tô Lăng Hạm bùa bình an và khoá bình an đã chuẩn bị sẵn, “Đây là bùa bình an lúc trước muội đi miếu xin được, còn có khoá bình an do thợ sư đánh ra. Nàng nhất định có thể thuận lợi, bình an cả đời.”

Tô Lăng Hạm nhận lấy, nói: “Đồ vật tinh xảo như vậy, Thư Hương nhất định sẽ thích.”

“Thư Hương? Đã đặt tên xong rồi sao?” Thẩm Khước cười một chút, “Nhất định là tên do tẩu tử đặt, tuyệt đối không phải là ca ca.”

Tô Lăng Hạm cũng cười theo, đem chuyện trước đó Thẩm Hưu muốn đặt tên cho nữ nhi là “Thẩm Chiết Đằng” nói với Thẩm Khước, hai người đều cười rộ lên.

Hai người tâm tình vui vẻ nói chuyện, tựa hồ không để ý lời nói càng ngày càng khó nghe ở bên ngoài.

“A ——”

Người bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, ngay sau đó chính là tiếng kinh hô liên tiếp không ngừng.

“Khả Tường, mau đi xem xảy ra chuyện gì rồi.” Tô Lăng Hạm vội vàng nói.

“Vâng, nô tỳ đi ngay!” Khả Tường vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lại rất nhanh đã trở lại.

“Là ngũ cô nương đã xảy ra chuyện!” Sắc mặt Khả Tường trắng bệch, “Phu nhân cầm cây trâm muốn tự sát, Ngũ cô nương nhanh chóng đoạt lấy cây trâm. Cây trâm trong tay phu nhân liền chọc trúng mặt của Ngũ cô nương!”

“Trên mặt?”

Thẩm Khước và Tô Lăng Hạm đều kinh sợ.

Bề ngoài của nữ nhi quan trọng như vậy, sao có thể bị thương ở trên mặt? Thẩm Ninh đã sắp được mười tuổi, vào lúc này nếu như để lại vết sẹo trên mặt……

Thẩm Khước vội vàng hỏi: “Nghiêm trọng không? Có thể để lại sẹo hay không?”

Khả Tường vội vàng gật đầu, nói: “Cả mặt Ngũ cô nương đều là máu, căn bản không thấy rõ miệng vết thương sâu đến chừng nào. Chỉ biết là rất dài, từ dưới mắt kéo dài đến cằm!”

“Tẩu tử đừng lo lắng, tạm thời cứ an tâm nghỉ ngơi, muội ra ngoài xem xem.” Thẩm Khước nói xong đã đi ra ngoài.

Thẩm Ninh đã được đưa về tử viện của mình, người Thẩm gia đều vây quanh ở đó. Mặc kệ đêm đã khuya, Thẩm gia vẫn mời một đám danh y ở Ngạc Nam đến.

Hà thị bị dọa mất hồn, cả người run run rẩy rẩy đứng ở cửa ngay cả đi vào cũng không dám.

Khi Thẩm Khước đi ngang qua Hà thị, ngay cả nhìn bà một cái nàng cũng không muốn.

Vết thương trên mặt Thẩm Ninh quả thực rất sâu. Một bên mặt của nàng đã bị sưng lên, dùng khăn xếp dày lên đè xuống trên mặt vẫn không ngăn được máu tươi đang không ngừng chảy ra.

Chiếc khăn màu trắng một lần lại một lần bị nhiễm đỏ.

Hà thị vô tình ngộ thương đến Thẩm Ninh, cho nên cả người bà đều thất hồn lạc phách. Điểm này Thẩm Khước có thể lý giải. Nhưng khiến Thẩm Khước bất ngờ chính là cả người Thẩm Hưu cũng cứng đờ ở đó.

Thẩm Khước có chút ngạc nhiên hỏi Hồng Anh Thẩm Hưu có làm Thẩm Ninh bị thương hay không. Hồng Anh nói rất chắc chắn khi xảy ra chuyện, Thẩm Hưu cách nàng rất xa, vốn không chạm vào Thẩm Ninh.

“Ca ca?” Thẩm Khước kéo tay áo của Thẩm Hưu.

Hình dáng của Thẩm Khước dần dần chiếu vào trong mắt, ánh mắt trống rỗng của Thẩm Hưu rốt cuộc đã có thần thái, chàng lập tức ôm lấy Thẩm Khước.

“Ta sợ.” Thẩm Hưu dán vào bên tai Thẩm Khước thấp giọng nói.

Thanh âm của chàng có cỗ khàn khàn ẩn nhẫn, mà cơ thể của chàng cũng khẽ run rẩy.

Sợ?

Thẩm Khước học theo dáng vẻ của Thích Giác đã từng an ủi mình, vỗ nhẹ từng cái một vào sống lưng của Thẩm Hưu, nói: “Không sợ, A Ninh sẽ không sao cả.”

“Lại là vì ta. Ta sợ nàng sẽ giống muội……” Thẩm Hưu càng dùng sức ôm chặt Thẩm Khước.

Chàng giống như nhớ lại ngày Thẩm Khước xảy ra chuyện vào năm đó, nửa đêm tỉnh lại chàng nghe thấy cuộc đối thoại của Hà thị và Tô ma ma. Những lời nói của hai người họ khi đó Thẩm Hưu có rất nhiều chỗ không hiểu, chỉ nhớ Hà thị một lần lại một lần nói: “Ta đây đều là vì Thẩm Hưu……”

Thẩm Hưu ngây ngốc hiểu rõ, muội muội nằm trên giường toàn thân đều là vết bỏng kia đều do bản thân chàng mới trở thành như vậy.

Mà câu nói lặp đi lặp lại của Hà thị “Ta đây đều là vì Thẩm Hưu……” kia đã trở thành ác mộng vô tận từ đó đến nay của Thẩm Hưu.


Bàn tay đang vỗ lưng Thẩm Hưu của Thẩm Khước liền dừng lại.

Nàng cắn môi, chịu đựng sự khó chịu ở trong lòng, ngữ khí thập phần kiên định nói: “Ca ca, những thứ này đều không có quan hệ gì với huynh. Đều là lỗi của nữ nhân kia.”

Thẩm lão phu nhân vốn dĩ đã ở trong lão trạch nghỉ ngơi nghe thấy chuyện này, vội vàng sai hạ nhân hầu hạ thay y phục, gấp gáp chạy đến.

Hai năm này thân thể của Thẩm lão phu nhân không được như xưa, bà cũng càng ngày càng không hỏi han đến chuyện mỗi phòng của Thẩm gia. Dọc đường bà sai Hồng Anh nói rõ từng chuyện xảy ra gần đây.

Bà càng nghe càng giận, càng nghe càng sợ!

“Ngươi còn đứng ở đây làm gì? Còn muốn hại ai!” Thẩm lão phu nhân chỉ vào Hà thị, “Từ khi ngươi bước vào cửa, quả thực gia trạch không yên!”

Hai vai Hà thị rụt lại.

Tuy rằng bà đã quản lý Thẩm gia rất nhiều năm, nhưng khi bà vừa mới gả đến Thẩm gia, cũng có mấy năm làm con dâu bị khinh bỉ. Đối với người mẹ chồng này, bà vẫn có chút sợ hãi.

“Có phải ngươi cho rằng ngươi là nương của Thẩm Hưu, Thẩm gia sẽ không thể đuổi ngươi ra cửa hay không!” Thẩm lão phu nhân nói xong liền ho kịch liệt.

Mễ thị vội vàng chạy tới cấp bách vỗ nhẹ vào lưng của Thẩm lão phu nhân, liên tục nói: “Mẫu thân, xin người bớt giận! Đừng khiến bản thân bị thương! Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không thể trách đại tẩu.”

Thẩm lão phu nhân thấy có nhiều tiểu bối đang ở đây, cuối cùng tạm thời đem một bụng lời nói nghẹn lại.

Bà nhìn một vòng, hỏi: “Thẩm Nhân đâu!”

Không ai trả lời.

“Thẩm Nhân đi đâu vậy! Khuê nữ của hắn xảy ra chuyện hắn có biết hay không!” Thẩm lão phu nhân lại lạnh giọng nói.

Lúc này mới có hạ nhân nhỏ giọng nói: “Đại gia đang nghỉ ngơi ở chỗ Cổ di nương, có lẽ đã ngủ rồi…”

“Ngủ rồi? Kêu hắn……” Thẩm lão phu nhân cắn cắn đầu lưỡi của mình, nửa câu sau liền không nói ra.

Nhưng Thẩm lão phu nhân đã nổi giận, một hạ nhân có mắt nhìn đã sớm chạy đi báo tin cho Thẩm Nhân. Thẩm Nhân bị Cổ di nương lay tỉnh từ trong mộng, ông vội vàng khoác y phục chạy đến.

“Mẫu thân, đã trễ thế này sao người lại đích thân đến đây?” Thẩm Nhân vội vàng hỏi.

Thẩm lão phu nhân thở dài một tiếng, bà thất vọng nhìn Thẩm Nhân, nói: “Tôn nữ của ngươi ra đời ngươi có thể không để ý, nữ nhi ruột của ngươi bị thương vậy mà ngươi cũng không thèm để ý……”

Thẩm Nhân cúi đầu, vội nói: “Là lỗi của nhi tử, là nhi tử không chú ý đến bên này. Ban ngày hơi bận, đi ngủ có chút sớm.”

Hà thị vẫn luôn ngây ngốc đứng ở đó bỗng nhiên có tinh thần, bà cười nhạo nói: “Là bị hồ ly tinh họ Cổ kia mê hoặc sao?”

“Bà……” Trên mặt Thẩm Nhân liền trở nên khó coi.

“Đủ rồi, hai người có thể ra ngoài mà cãi nhau không.” Thanh âm của Thẩm Ninh bỗng nhiên vang lên.

Thanh âm của nàng lạnh lùng, có một tia ủ rũ.

Lúc này, ngược lại đều im miệng hết.

Thẩm Ninh trở mình, xoay người vào bên trong, nói: “Con muốn đi ngủ, phiền mọi người ra ngoài hết đi.”

Lúc này người Thẩm gia mới ra khỏi tử viện của Thẩm Ninh, chỉ là không trở về tử viện của mình, mà đi đến tiền sảnh nói chuyện.

Có điều Thẩm Hưu và Thẩm Khước vẫn đứng ở trong phòng không chịu đi.

Thẩm Ninh xoay người, nhìn hai người họ, nói: “Sao hai người còn không đi? Không biết ta nhìn thấy khuôn mặt giống y đúc của hai người sẽ thấy phiền sao?”

Nếu là thường ngày, Thẩm Hưu không mắng nàng, cũng sẽ trừng mắt nhìn nàng.

Nhưng lúc này nhìn một nửa mặt bị bọc lại của Thẩm Ninh, Thẩm Hưu không nói một câu nào, cứ đứng ở đó nhìn nàng.

Thẩm Khước khẽ thở dài một tiếng, biết trong lòng ca ca của mình lại có một vết khảm sâu.

Nàng đi đến mép giường, nói: “Không cần lo lắng, đều sẽ tốt thôi.”

Thẩm Ninh lẳng lặng nhìn Thẩm Khước.

“Lúc trước ta cũng lo lắng vết sẹo trên người mình sẽ không mất đi được, nhưng sau đó mọi thứ đều tốt, cho nên……” Thẩm Khước còn chưa nói xong liền ngừng lại, ánh mắt của nàng bị hấp dẫn bởi thứ ở dưới gối Thẩm Ninh.

Đồ vật đen đen, chỉ lộ ra một góc.

Không biết vì sao Thẩm Khước cảm thấy có chút quen mắt.

Nàng khẽ cong người, cầm thứ dưới gối Thẩm Ninh lên. Loại xúc giác nóng lạnh này khiến suy nghĩ của Thẩm Khước lập tức trở lại rất nhiều năm về trước.

“Trả lại cho ta!” Thẩm Ninh gắt gao nhíu mày, có chút cố chấp vươn tay về phía Thẩm Khước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui