Buổi trưa, Thẩm Khước đang lười biếng dựa vào tháp mỹ nhân ăn nho, bỗng nhiên hạ nhân bẩm báo đã bắt được một người lén lút tiến vào phủ ở ám đạo dưới vách tường.
Thẩm Khước quay đầu nhìn thoáng qua Thích Giác đang ngủ trên tháp, nàng liền vươn ngón trỏ để lên môi, ra hiệu giữ im lặng với Ngư Đồng.
“Đi thôi, dẫn ta đi xem xem.” Thẩm Khước vịn bàn đứng dậy, để Ngư Đồng đi phía trước dẫn đường.
Bố trí của Trầm Tiêu phủ trải qua ba năm tâm huyết của ba vị thợ sư, người ngoài muốn tiến vào quả thật là không dễ dàng. Đã từng có vài tên cường đạo to gan muốn lén lút tiến vào Trầm Tiêu phủ ăn trộm tài vụ, đều không ngoại lệ bị chết thảm. Cơ quan phức tạp khắp nơi ở Trầm Tiêu phủ liền được truyền ra ngoài.
Dưới góc tường, có một chiếc lưới bạc rất đặc biệt, bên trong mắc một người. Lưới bạc kia có lưỡi đao nhỏ, người bên trong đã có rất nhiều vết cắt.
Thẩm Khước dừng lại cách đó không xa, Ngư Đồng tiến đến xem xét.
“Yên gia nhị công tử?” Ngư Đồng có chút kinh ngạc.
Thẩm Khước cũng sửng sốt, vội vàng nói: “Mau, mau thả ra.”
Đợi lưới bạc dùng lưỡi đao nhỏ đặc chế thành được mở ra, Thẩm Khước lo lắng nói: “Yên nhị ca ca, sao huynh không đi cửa chính? Có bị thương không?”
“Không…. ta không sao….” Yên Đoạt cúi đầu, thực sự không có dũng khí ngẩng đầu nhìn Thẩm Khước.
Chàng vội vàng tìm một cái cớ có chút lộn xộn, nói: “Mới nãy rõ ràng ta thấy ca ca muội nhảy vào đây, sao lại…… nhìn lầm rồi sao?”
Thẩm Khước nhíu mày, nói: “Hiện giờ ban ngày ca ca đều phải đi làm, sẽ không đến đây đâu.”
“Cũng đúng…..vậy chắc là ta nhìn lầm rồi.…” Yên Đoạt có chút ngượng ngùng.
“Có phải bị thương rồi không? Ngư Đồng ngươi mau đi lấy thuốc đến đây.” Thẩm Khước đi đến, đứng yên trước mặt Yên Đoạt, “Yên Nhị ca ca, chúng ta đừng đứng đậy nói chuyện nữa, đến đại sảnh đi. Vết thương trên người huynh cũng phải xem xét một chút.”
“Ân.” Yên Đoạt rầu rĩ lên tiếng, chịu đựng đau đớn trên mặt, đứng dậy.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt của chàng đảo qua Thẩm Khước, cả người liền cứng đờ ở đó.
“Muội…… muội có thai rồi?” Yên Đoạt trừng lớn mắt, có chút không tin chuyện mình vừa nhìn thấy. Nhưng bụng của Thẩm Khước phồng lên rất lớn, rõ ràng đã có thai được sáu bảy tháng rồi?
Nàng……
Thẩm Khước cong cong mặt mày, cười nói: “Ân, đúng vậy. Đã hơn sáu tháng rồi.”
Thẩm Khước mang thai sau khi hoà ly cùng Thích Giác, từ khi thân hình dần dần lộ rõ, nàng liền không ra khỏi Trầm Tiêu phủ, trừ những người cực kỳ thân cận, người khác đều không biết nàng đã có thai.
“Hơn sáu tháng.” Yên Đoạt cau mày, lặp lại một lần nữa.
Thẩm Khước dẫn Yên Đoạt đến phòng khách, lại sai Niếp Tuyết cẩn thận bôi thuốc vào vết thương trên mặt và trên cánh tay cho chàng. Những lưỡi đao trên lưới bạc kia, cắt qua trên mặt và trên mu bàn tay của chàng tạo thành từng vết thương nhỏ. Miệng vết thương không sâu, số lượng lại không ít. Thẩm Khước phỏng đoán trên người chàng cũng có thương tích, có điều Yên Đoạt vẫn luôn thoái thác không cần bôi thuốc. Thẩm Khước cũng không kiên trì, trước cũng chỉ có thể bôi chút thuốc ở những nơi lộ ra bên ngoài như trên mặt, trên tay cho chàng.
“Yên Nhị ca ca, ngày mai chính là ngày đại hôn của huynh rồi. Đã sắp thành người có gia đình, làm việc vẫn lỗ mãng như vậy.” Thẩm Khước nhìn vết thương trên mặt Yên Đoạt khẽ cong miệng.
Rõ ràng trên mặt đau đến nóng rát, nhưng nhìn nụ cười của Thẩm Khước, Yên Đoạt liền cảm thấy cũng không đau đến như vậy.
Yên Đoạt “ân” một tiếng, dời mắt đi.
Thẩm Khước lại nói: “Vân tỷ tỷ là một cô nương tốt, huynh phải đối tốt với nàng.”
Yên Đoạt miễn cưỡng cười cười, nói: “Đương nhiên ta sẽ đối tốt với nàng, nương tử của ta mà.”
“Vốn dĩ ngày đại hôn của huynh và Vân tỷ tỷ muội hẳn là nên đi, nhưng huynh cũng thấy rồi, hiện giờ muội đi lại có chút không tiện, thực sự là không thể đi. Trước khi huynh đến đây, muội còn đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, vừa vặn huynh đã tới rồi!” Ý cười trong mắt Thẩm Khước nồng đậm, nàng vẫn luôn cảm thấy Yên Đoạt và ca ca Thẩm Hưu của nàng là một loại người, chính là loại người bề ngoài nhìn kiêu ngạo hống hách, thực ra lại đặc biệt bao che, sau khi thành gia sẽ rất thương nương tử của mình. Trước kia Thẩm Vân không đồng ý hôn sự này là không đúng, Thẩm Khước cảm thấy đợi sau khi hai người thành hôn, Thẩm Vân nhất định sẽ từ từ phát hiện chỗ tốt của Yên Đoạt.
Thẩm Khước vẫn luôn cảm thấy Yên Đoạt và Thẩm Vân rất hợp nhau, đây là một hôn sự tốt.
“Không sao, không sao, muội chú ý dưỡng thai không cần đi, nhất định đừng để bản thân bị mệt.” Yên Đoạt nói, “Nếu như Thẩm Hưu đã không có ở đây, vậy thôi ta về trước.”
Không biết vì sao Yên Đoạt có chút nôn nóng bất an.
Thực ra chàng chỉ muốn lặng lẽ nhìn nàng một cái mà thôi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tràn ngập hạnh phúc của Thẩm Khước, Yên Đoạt bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất nực cười.
Trên mặt có chút đau đớn mơ hồ, nhắc nhở sự chật vật của bản thân vào lúc này.
Thật sự quá nực cười.
“Vội như vậy?” Thẩm Khước bỗng nhiên bật cười, “Cũng đúng, ngày mai là ngày đại hôn, trong nhà nhất định có rất nhiều chuyện cần phải làm.”
Yên Đoạt đứng dậy, nói: “Vậy ta đi trước.”
“Khoan đã.” Thẩm Khước đứng dậy, phân phó Niếp Tuyết đi lấy Ngưng Lộ Hoàn đến.
Sau khi Niếp Tuyết đem Ngưng Lộ Hoàn đến, Thẩm Khước lại liên tục dặn dò Yên Đoạt cách mỗi canh giờ phải bôi một lần.
“Ngày mai chính là ngày đại hôn, sao có thể để cả mặt toàn vết thương mà thành hôn được? Ngưng Lộ Hoàn này là tiên sinh nghiên cứu chế tạo ra dùng để trừ sẹo cho muội khi còn nhỏ. Vết thương trên mặt Yên Nhị ca ca rất nông, chú ý bôi thuốc, đến ngày mai hầu như sẽ biến mất a!” Thẩm Khước nói.
“Được.” Ân Đoạt nắm chặt bình sứ nhỏ trong tay, ánh mắt có chút phức tạp.
“Vậy ta đi trước đây,” Yên Đoạt lại nhìn sâu vào Thẩm Khước, “Đừng tiễn, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Yên Đoạt xoay người, đi nhanh ra khỏi phòng khách.
Chàng đã rất lâu rất lâu không gặp Thẩm Khước, chàng tưởng rằng nàng trải qua không tốt mới không xuất hiện ở bên ngoài, không nghĩ tới hoá ra lại vì muốn giấu chuyện có thai.
Yên Đoạt gắt gao mím môi.
Nàng trải qua thực tốt là được, ngày mai chính là ngày nghênh thú Thẩm Vân. Mỗi một bước đi của Yên Đoạt, là mỗi lần tự nói với chính mình ở trong lòng: Bắt đầu từ ngày mai sẽ quên đi nàng, đối xử thật tốt với Thẩm Vân.
Khi Thẩm Khước trở lại trong phòng, Thích Giác đã tỉnh, chàng đang chiếm cứ tháp mỹ nhân trước kia của Thẩm Khước, tùy ý lật xem một quyển sách.
“Tiên sinh, chàng tỉnh rồi?” Thẩm Khước đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thích Giác, sau đó liền đá giày.
Thích Giác nhìn đôi chân trần nhỏ bé của nàng, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Thôi vậy, thói quen này nàng không thay đổi được.
“Vừa nãy Yên Nhị ca ca đã đến đây, còn bị mắc lại trên lưới bạc.” Thẩm Khước cười đem chuyện vừa nãy nói cho Thích Giác nghe.
Sau khi Thích Giác nghe xong, khẽ cong khóe môi một chút, ngữ khí có chút không thể nói rõ nói: “Thật ra là hắn cố ý.”
“Cố ý cái gì?” Thẩm Khước nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì.” Cánh tay dài của Thích Giác duỗi ra, vòng lấy cả người Thẩm Khước, sau đó đem sách trong tay mở ra cho nàng xem.
“Thích kiểu dáng nào?” Thích Giác hỏi.
Thẩm Khước khẽ ngửa về phía sau, dựa vào ngực Thích Giác, nhìn sách đang mở ra trước mắt. Hoá ra là một quyển sách về kiểu dáng ngọc thạch, trang được mở ra, là một số kiểu dáng của khoá trường mệnh, khoá bình an, quả lắc,v..v..mà tiểu hài tử dùng.
“Tiên sinh, đây là làm cho hài tử của chúng ta sao?” Thẩm Khước hỏi.
“Ân,” Thích Giác khẽ gật đầu, “Đã nhiều năm không đích thân mài giũa ngọc khí, gần đây công vụ tương đối ít, muốn làm đồ chơi cho tụi nó.”
Thẩm Khước bĩu môi, nói: “Thiên vị!”
Thích Giác dùng cằm đụng vào đỉnh đầu của Thẩm Khước, cười nói: “Vẫn chưa sinh ra đã ghen tị rồi? Đồ ta làm cho nàng còn ít sao?”
Có điều Thích Giác vẫn đem sách trong tay lật lật về phía trước, mở ra một trang đều là châu thoa ngọc bội của nữ tử, nói: “Nào, nàng chọn đi.”
“Cô nương!” Niếp Tuyết đứng ở cửa, thanh âm nôn nóng.
Thẩm Khước hơi ngồi thẳng người, nói: “Vào đi.”
Niếp Tuyết bước nhanh vào, nói: “Vừa nãy Đại thiếu gia phái người đưa tin tức đến, nói là phu nhân đã vỡ nước ối, sắp sinh rồi.”
“Tẩu tử sắp sinh?” Thẩm Khước vui vẻ nói.
Niếp Tuyết nhìn thoáng qua bụng của Thẩm Khước, lại nhìn thoáng qua sắc mặt của Thích Giác, giữa lời nói có chút do dự.
Thẩm Khước sửng sốt, vội vàng hỏi: “Chắc không phải là khó sinh chứ?”
“Không không không……” Niếp Tuyết vội nói, “Chỉ là thân thể của phu nhân ốm yếu, sinh con có chút không dễ, đã đau một ngày một đêm vẫn chưa sinh được.”
“Nhanh, chuẩn bị một chút, ta phải về Thẩm gia!” Thẩm Khước vội vàng xuống giường, đi nhanh ra ngoài.
“Thẩm Khước.” Thanh âm có chút không vui của Thích Giác vang lên ở phía sau.
Thẩm Khước rụt vai, sau đó xoay người trở về, ngồi xuống trên giường. Niếp Tuyết thập phần hiểu ý mà bước đến, nhặt giày lên giúp Thẩm Khước mặc vào.
Thẩm Khước lẩm bẩm một tiếng: “Cũng chỉ là quên mặc giày mà thôi, sao phải kêu cả họ lẫn tên người ta ra, quá dọa người……”
Thích Giác không để ý đến nàng, đã đứng dậy đi lấy áo ngoài treo trên giá đồ khắc hình hoa lê.
“Tiên sinh, chàng muốn đi cùng ta sao?” Thẩm Khước kinh ngạc hỏi.
“Ân, nàng tự trở về ta không yên tâm.” Trong lúc nói, Thích Giác đã mặc xong.
Thẩm Khước có chút do dự nói: “Nhưng mà…… hiện giờ chàng hẳn là nên ở trong cung đi? Nếu để người khác phát hiện có thể xảy ra trục trặc gì hay không?”
Thích Giác nói: “Không sao, đi kiệu tiến vào từ cửa nhỏ của Thẩm gia là được.”
Đến khi Thẩm Khước và Thích Giác tiến vào Thẩm gia từ cửa nhỏ, khi đến tử viện của Thẩm Hưu, mới biết được tình hình của Tô Lăng Hạm có chút không lạc quan. Nàng không chỉ có vóc người nhỏ bé, mà trước đó đã té ngã một lần, lần sinh con lúc này quả thực có chút vất vả.
Tiểu cô nương đã ngất xỉu rất nhiều lần.
Trong đại sảnh một đống người đang vây quanh.
“Ca ca đâu?” Thẩm Khước vội vàng hỏi Kinh Thiền đang đứng ở một bên có chút nôn nóng.
Kinh Thiền lau mồ hôi trên trán, nói: “Tam cô nương, thiếu gia đã sớm vào bên trong cùng phu nhân rồi!”
Thẩm Khước gật đầu, có chút yên tâm. Nàng thật sự sợ ca ca thích gây hoạ kia của nàng vào lúc này lại không có ở trong phòng.
Thẩm lão phu nhân nhìn phần bụng phồng lên của Thẩm Khước, vội vàng sai Hồng Anh cẩn thận hầu hạ, ánh mắt của bà không khỏi từ phòng sinh dời đến trên người Thẩm Khước, còn có Thích Giác vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Hai người này đã sớm hòa ly, nhưng Thẩm Khước cư nhiên lại mang thai hài tử của Thích Giác……
Thẩm lão phu nhân nhíu mày, cẩn thận suy xét.
Đừng nói là Thẩm lão phu nhân, những người khác nhìn thấy bộ dáng như vậy của Thẩm Khước đều kinh ngạc. Ba bốn tháng nay Thẩm Khước giống như biến mất tránh ở trong Trầm Tiêu phủ, hoá ra là bởi vì có thai.
Thẩm Khước mặc nhiên không thèm để ý đến những ánh mắt đang đánh giá nàng, hiện giờ nàng chỉ lo lắng cho Tô Lăng Hạm ở trong phòng.
Dù sao nếu người Thẩm gia biết được nàng đang mang thai hài tử của Thích Giác, mặc kệ là muốn trù tính cái gì, đều sẽ rất cao hứng.
Dù sao cũng là hài tử của Thái Tử.
“Tiên sinh,” Thẩm Khước có chút nôn nóng nắm chặt tay của Thích Giác, “Sao lại lâu như vậy? Chắc không phải là bị giày vò giống Thẩm Phi chứ?”
Thích Giác nhíu mày, nói: “Đừng quá sốt ruột, cẩn thận cái thai của nàng.”
Chàng lại hỏi người Thẩm gia: “Đã mời đại phu chưa?”
“Mời rồi, đại phu chỉ nói không có sức lực!” Hà thị vội vàng nói, bà nói lại lời nói của đại phu, cố gắng thuật lại không thiếu một chữ cho Thích Giác. Suy cho cùng chuyện lúc trước Thích Giác cứu mẫu tử Thẩm Phi thật sự là truyền kỳ.
Hà thị ôm hi vọng bế tôn tử, cực kỳ lo lắng.
Thích Giác tính toán một chút, sai người lấy bút mực, viết ra một phương thuốc.
“Chiếu theo phương thuốc này mà sắc thuốc, cho nàng uống vào là được.” Thích Giác nói.
“Được được được!” Hà thị vội vàng phân phó hạ nhân đi sắc thuốc.
Thích Giác nhìn Thẩm Khước nhíu mày, bộ dáng hận không thể chạy vào nhìn ngay lập tức, có chút không cao hứng. Lần mang thai này của Thẩm Khước được Thích Giác nuôi dưỡng cực kỳ ổn thỏa, phản ứng khi mang thai trừ việc tham ngủ một chút, những thứ khác đều không có. Nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Thẩm Khước, Thích Giác vẫn lo lắng thân thể của nàng sẽ bị thương.
“Được rồi, nàng không giống Thẩm Phi, chẳng qua là kiệt sức mà thôi. Đừng lo lắng, không quá một canh giờ là có thể sinh được.” Thích Giác vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Khước, an ủi nàng.
“Thật sao? Vậy thì ta yên tâm rồi.” Nghe Thích Giác nói như vậy, Thẩm Khước liền thở phào nhẹ nhõm.
Đừng nói là Thẩm Khước, toàn bộ người Thẩm gia đều yên tâm.
Quả nhiên, không đến một canh giờ, trong phòng sinh liền truyền ra tiếng khóc mỏng manh của hài tử mới sinh.
Hà thị lập tức đứng lên, vội vàng hỏi: “Là tiểu gia sao? Là tiểu thiếu gia có đúng không?”
Vui sướng trong lòng Thẩm Khước bỗng nhiên phai nhạt đi một chút, nàng khẽ nhíu mày nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Thích Giác nghiêng người, nói bên tai nàng: “Là một nữ nhi.”
Thẩm Khước sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Thật sao?”
Thích Giác gật đầu.
“Chúc mừng phu nhân! Có được thiên kim!” Vẻ mặt của hai bà mụ tràn ngập vui mừng, ra ngoài báo tin vui.
“Thiên kim? Không nhìn nhầm chứ?” Tươi cười trên mặt Hà thị liền cứng đờ ở đó, giống như bỗng nhiên bị sét đánh.
Thẩm lão phu nhân không vui trừng mắt nhìn Hà thị, vội vàng sai Hồng Anh khen thưởng, báo hỉ.
Hai bà mụ kia phỏng chừng đều sửng sốt, tuy nói mỗi nhà đều muốn có đích trưởng tử, nhưng bên trong danh môn thế gia, có nhà ai lại giống như Hà thị, con dâu vừa mới sinh xong, trên mặt lại tràn đầy bất mãn như vậy.
Thật kỳ cục.
Nhìn thấy bà như vậy, Thẩm Khước có chút muốn cười. Nàng nhích đến gần Thích Giác, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, chàng cũng thật linh. Sao chàng lại biết là nữ nhi vậy? Nghe tiếng khóc? Hay là trước đây nhìn qua bụng của tẩu tẩu nên đã nhìn ra sao?”
Thích Giác im lặng, nói: “Chỉ là đoán mà thôi.”
Chàng làm gì có bản lĩnh dựa vào tiếng khóc thì có thể nhận ra là nam hay nữ, trước đó ở tiết Khất Xảo đã gặp Tô Lăng Hạm một lần, nhưng cũng không có bản lĩnh vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra là nam hay nữ. Chẳng qua……
Kiếp trước Tô Lăng Hạm sinh chính là nữ nhi.
Thẩm Khước không quá tin tưởng nhìn thoáng qua Thích Giác, sau đó bảo Niếp Tuyết đỡ vào nhìn thiên kim vừa mới ra đời.
Đứa bé được bà mụ ôm vào trong lòng, an an tĩnh tĩnh, cũng không khóc nháo.
Làn da của nàng trắng nõn, tựa như trong suốt, đôi mắt tuy rằng đang nhắm, nhưng giống như vẫn có thể từ hình dáng khuôn mặt mà phác hoạ ra được đôi mắt xinh đẹp kia. Cái miệng mềm mịn như cánh hoa, ẩm ướt, dường như chạm vào một cái sẽ vỡ ra.
“Sao…. sao lại đẹp như vậy?” Thẩm Khước kinh sợ.
Trước đây khi Thẩm Phi sinh hạ Lưu Minh Thứ, Thẩm Khước cũng kinh ngạc, khi đó là bị dọa sợ. Đặc biệt là khi nhìn thấy đứa bé nhăn nheo kia từ trong cơ thể của mẫu thân lọt ra, khiến Thẩm Khước phải nhận lấy xung kích không nhỏ.
Nàng vẫn luôn tưởng rằng hài tử vừa mới sinh ra đều nhỏ như vậy, đen đen vàng vàng, lại còn nhăn nheo……
Bà mụ nhìn vóc dáng của Thẩm Khước, cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta đã đỡ đẻ qua nhiều hài tử, hiếm khi nhìn thấy đứa bé nào vừa sinh ra đã có khí chất như vậy! Đợi phu nhân sinh xong, cũng nhất định là một hài tử xinh đẹp linh động!”
Thẩm Khước cười cười, nàng cẩn thận vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ vào nắm tay của đứa bé. Không nghĩ tới nắm tay nhỏ bé kia của nàng bỗng nhiên mở ra, từng ngón tay non mềm nhỏ xíu trèo lên ngón tay của Thẩm Khước, sau đó nắm chặt.
Đứa bé bỗng nhiên nhếch miệng cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...