Lên Nhầm Kiệu Hoa H


Quyển 1 - Chương 31: : Giải trừ hiểu lầm (Hoàn Q1)Lúc đường huynh uống hoa tửu ở thanh lâu đã tranh giành tình cảm với người ta, dựa vào tên tuổi của phủ thượng thư mà thắng được sự ưu ái của mỹ nhân, cực kỳ nở mày nở mặt.

Khi xuân phong đắc ý quay về, đường huynh bị chặn ở con ngõ nhỏ đó, bị trùm đầu rồi hung hăng đấm đá một phen.Thấy những người kia ra tay không biết nặng nhẹ, Mục Ly Huy không thể đứng nhìn, nếu không đường huynh rất có thể sẽ vì thế mà xảy ra chuyện.Lúc hắn bước lên ngăn cản đã không đề phòng, bị một người vung gậy đập vào tay phải.


Cũng may là những người đó thấy hắn không dễ chọc, cũng đã xả giận được không ít rồi nên chẳng mấy chốc đã rút lui.Cánh tay hắn bị thương rất nặng, hắn tu dưỡng ở phủ mấy ngày mới hay tin Tạ Văn Song bị cấm túc nên đã đích thân đến phủ Tĩnh An hầu làm sáng tỏ thay y.Ai ngờ sau khi nghe xong, Tĩnh An hầu lại bảo hắn đừng nói cho Tạ Văn Song biết, tốt nhất là để cho y bị cấm túc như thế.

Y tự tiện xuống nước cứu người, khiến cho bọn họ quá sợ hãi, bọn họ muốn thông qua cái cớ này để trừng phạt y một chút, nếu không chỉ dựa vào chuyện y xuống nước là vì cứu người, y sẽ không nhận mình sai.Mục Ly Huy hiểu được nỗi khổ tâm của Tĩnh An hầu, cũng không muốn lại nhìn thấy cảnh y lỗ mãng nhảy sông cứu người nên đã đồng ý với cách làm của Tĩnh An hầu.Còn chuyện xảy ra ở phủ thượng thư, vì chuyện xấu trong nhà không thể rêu rao cho bên ngoài biết, chuyện này cũng không thể nào tuyên dương khắp chốn cho mọi người nghe, vậy nên Tạ Văn Song vẫn luôn cho rằng mình bị đổ vạ oan nên mới bị trừng phạt.Nghe xong lời giải thích của Mục Ly Huy, Tạ Văn Song cảm thấy rất phức tạp, nhưng y lại không nghi ngờ hắn đang nói dối, bởi vì đó quả thật là chuyện mà cha y có thể làm ra được, còn về mặt khác, giống như những gì Tạ Ngưng Trúc nói, y cũng cảm thấy Mục Ly Huy không giống như là người sẽ đi bôi nhọ người khác.

Y cho rằng do mình nhìn nhầm người nên mới luôn canh cánh trong lòng như thế.Một nỗi buồn bực nghẹn trong lòng đã nhiều năm cứ thế chậm rãi tiêu tán, mày y dần dần giãn ra, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc giường hỗn độn rồi, y lại cau mày, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Đã biết ta bị oan uổng rồi, sao ngươi lại còn phải làm ra chuyện này với ta.


Chuyện thành ra thế này rồi, ngươi khiến ta sau này biết đối mặt với phủ Trấn Viễn hầu thế nào đây?”Mục Ly Huy dịu dàng nói: “Bởi vì ta muốn ngươi làm thê tử của ta, giờ chúng ta đã bái đường rồi, cũng đã vào động phòng, ngươi chính là thê tử của ta.

Còn bên phía Trấn Viễn hầu, ta sẽ đích thân đến tạ lỗi.”Nghe thế, Tạ Văn Song sửng sốt một lát, hỏi: “Thế thê tử vốn dĩ của ngươi phải làm sao đây?”Y thậm chí còn không tỏ vẻ phản đối, dù rằng biết có lẽ y vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Mục Ly Huy vẫn bị phản ứng này của y lấy lòng.

Hắn đến gần hôn lên khuôn mặt y, nói: “Đêm qua khi phát hiện người trong hỉ phòng là ngươi, ta cũng đã sắp xếp người đến báo tin cho phủ Trấn Viễn hầu, tuy nhiên…”Trong mắt hắn hiện vẻ sầu lo, tiếp tục nói: “Nhưng lúc đó đã đến giờ giới nghiêm ban đêm, vậy nên chỉ có thể chờ đến sáng sớm hôm nay bảo bọn họ đến đó thăm dò tình hình, nếu như… Vậy thì ta cũng chỉ có thể tạ tội với lão sư thôi.”Thế tử Trấn Viễn hầu chính là một kẻ ăn chơi trác táng nổi tiếng khắp kinh thành, hắn thật sự lo cho tình hình của sư đệ bị gả nhầm đến hầu phủ.Sau khi đã giải thích rõ ràng xong, Mục Ly Huy gọi người chuẩn bị nước tắm.


Hắn giúp Tạ Văn Song rửa sạch cơ thể, sau khi bôi thuốc xong, người vừa tờ mờ sáng đã chạy đến hầu phủ thám thính tin tức rốt cuộc cũng đã về, sắc mặt rất khó coi, báo: “Công tử, Liễu công tử ngài ấy, ngài ấy đã… Động phòng với thế tử Trấn Viễn hầu.”Tác giả có lời muốn nói:Thật ra Tiểu Tạ rất là nhõng nhẽo, lại còn là một đứa bé ngoan..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận