“Em bỏ anh rồi, đúng không ? Hai chúng ta đã bên cạnh nhau quá lâu vậy mà chỉ vì sự việc đó em bỏ anh. Trái tim anh càng lúc càng bị em hành hạ đến đau đớn. Đau đớn đến mức anh không còn khả năng biết đau là gì nữa. Nếu em đã không muốn anh bên cạnh thì chi bằng anh lặng lẽ ngắm em thôi. Chỉ là lặng lẽ thôi, có được không em ?”
Sáng hôm sau, cả hai đến trường thật vui vẻ. Ngọc Linh vẫn còn ngại ngùng về chuyện tối qua đến nỗi gương mặt đỏ cả lên nhìn rất là đáng yêu. Tấn Phong nhìn thấy vậy anh chỉ muốn ôm Ngọc Linh và hôn cho cô 1 cái nhưng lại sợ cô thẹn quá rồi chạy mất. Anh cũng muốn nắm tay bé con lắm nhưng lại sợ cô không dám nắm vì cái nắm tay hôm nay đã khác cái nắm tay hôm qua. Cái nắm tay thật sự yêu thương và cái nắm tay mang đúng nghĩa của những người yêu nhau.
Nhưng mà nhìn bé con đi bên cạnh lại không nắm được tay của cô anh thực sự rất khó chịu ! Nhìn gương mặt cô yêu chết đi được không nắm tay được thì thật là đáng tiếc ! Vậy là anh đánh liều nắm lấy tay cô. Tấn Phong cũng khá là tinh nghịch, anh nắm tay cô rồi nhưng lại vờ nhìn sang hướng khác như không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng mà thực chất là anh đang cười đấy thôi.
Bé con ngốc nghếch vừa cảm nhận được có 1 bàn tay to lớn ấm áp đan xen tay mình liền nhìn sang bên cạnh. Cô thấy Tấn Phong ngó lơ chỗ khác, nhìn anh cô biết ngay là anh cố tình làm thế. Cô ngại ngùng cúi đầu xuống nhưng được một lát là cô giật phăng tay anh chạy. Không phải là cô muốn buông tay Tấn Phong đâu mà là…tay anh ấm quá. Ấm áp đến mức đã làm lan tỏa đến tận con tim khiến trái tim cô muốn tan chảy, cả người chỉ muốn nương tựa vào Tấn Phong mãi thôi.
Cái giật tay có vẻ là hơi mạnh làm đụng đến vết thương ở tay của Tấn Phong. Tấn Phong đứng lại xuýt xoa và la đau.
-Đau quá…bé con…
Anh cố tình hét to cho Ngọc Linh đáng yêu chạy về. Cô vốn dĩ rất thơ ngây, rất đáng yêu, rất biết lo lắng cho người khác nên dĩ nhiên là cô chạy về cầm ngay lấy tay Tấn Phong hỏi han lo lắng. Gương mặt đăm chiêu hối lỗi, đôi mắt long lanh tưởng chừng như sắp khóc đến nơi rồi vậy.
-Em…xin lỗi. Anh có sao không ?
Giọng Ngọc Linh nghèn nghẹn nơi cổ họng làm cho Tấn Phong mủi lòng. Anh thật sự không đau lắm nhưng chỉ giả vờ thôi. Thấy cô thế này anh lại không nỡ liền ôm cô vào lòng.
-Anh…không sao đâu bé con.
Ngọc Linh sững sờ cho Tấn Phong ôm, cô không biết là nên khóc hay cười nữa. Rõ ràng là anh muốn trêu cô mà. Nghe anh nói thế cô thật sự cảm thấy vui lắm nhưng mà cũng rất giận nữa. Cuối cùng cô trút hết mọi nỗi giận lên người anh. Cô dùng đôi tay yếu ớt đấm vào ngực anh. Dù vết thương trên mình Tấn Phong còn khá đau nhưng mà anh lại cảm thấy chúng đang dần được chữa khỏi bởi những cái đấm nhẹ nhàng yêu thương của người con gái anh yêu. Ngọc Linh tức quá nên chỉ vừa đánh mà vừa thút thít thôi.
Tấn Phong thấy cô đánh anh mãi cũng không được gì nên dùng tay giữ đôi tay cô lại, cúi người xuống, trán anh và trán cô chạm vào nhau.
-Hihi, đừng giận anh nhé ! Tại em đáng yêu quá thôi mà bé con.
Tấn Phong nói thế cô cũng không nỡ giận nữa, cô liền cười thật tươi. Tấn Phong bất ngờ hôn nhẹ lên má cô dưới ánh nắng. Gương mặt hồng hồng đáng yêu dưới ánh nắng vàng lung linh trở nên xinh đẹp vô cùng. Sau đó, Tấn Phong nắm chặt tay cô, kéo cô cùng chạy đến trường.
Vừa bước vào cổng trường, Tuyết Nhi xuất hiện trước mặt anh. Thấy mặt Tấn Phong bầm tím, trong lòng cô lo lắng vô cùng. Cô không biết ai lại nhẫn tâm đánh anh như thế này nữa. Trong lòng cô từng chút một bùng phát cơn đau dữ dội, cứ như là từng mảnh vỡ của thủy tinh đang đăm sâu vào trái tim cô.
Cô xót xa, rung rung, đưa tay mình sờ lên mặt Tấn Phong. Tấn Phong nhìn Tuyết Nhi lạnh như băng. Ánh nhìn lạnh lùng không chút yêu thương khiến cho trái tim Tuyết Nhi càng lúc càng đau hơn nữa. Anh nhẫn tâm gạt tay cô thật mạnh khiến cô ngã xuống sân trường, bao ánh mắt đổ dồn vào chỗ anh đứng.
-Cô thôi đi, tôi ghét cô. Ngoại trừ bé con của tôi, tôi không mong là sẽ có bất kì ai đụng vào tôi.
Tấn Phong tươi cười quay sang Ngọc Linh dẫn cô đi. Ngọc Linh đi được vài bước nhưng cô vẫn quay đầu lại nhìn Tuyết Nhi, nhìn người con gái tội nghiệp. Nhìn Tuyết Nhi bó gối khóc nức nở, trái tim cô như đồng cảm, cô cũng cảm thấy đau thay cho Tuyết Nhi.
Quốc Anh nãy giờ quan sát và cuối cùng anh cũng chạy đến Tuyết Nhi, anh ôm cô vào lòng vỗ về an ủi. Tuyết Nhi khóc rất nhiều, ôm anh và cố gắng tìm chút ấm áp mong xoa dịu được con tim đang đau đớn. Quốc Anh lặng lẽ ôm cô. Trái tim cô vì quá đau đớn, đã tan nát không biết bao nhiêu lần rồi, sức chịu đựng của cô cùng đã đến cùng cực và cuối cùng cô đã ngất đi. Quốc Anh lo lắng bế cô vào phòng y tế.
1 tiếng sau, Tuyết Nhi tỉnh lại, thấy Quốc Anh vừa đi ra ngoài, cô khẽ xoay mình và lặng thầm khóc. Những giọt nước mắt cứ thế mà chảy ra ướt cả chiếc gối trắng tinh. Quốc Anh đi vào phòng, thấy người cô đang run run. Anh biết là Tuyết Nhi đang thế nào rồi. Anh lặng lẽ nằm cạnh, ôm cô từ phía sau.
-Em…xin em đừng khóc nữa. Anh…đau lắm Tuyết Nhi.
Giọt nước mắt của Quốc Anh cũng bắt đầu lăn khỏi mi mắt. Anh mắt anh đượm buồn càng lúc càng trở nên bi thương. Hai trái tim cùng đau và cùng tan nát, chịu nhiều tổn thương đang lặng lẽ ôm nhau vỗ về nhau.
Sau khi khóc xong, Tuyết Nhi dần có chút bình tĩnh, cô bắt đầu suy nghĩ về việc tại sao Tấn Phong lại bị thương. Người như anh ai lại dám đụng chạm, nếu người mà dám đánh anh đến thế này thì duy nhất chỉ có người mà thật sự thân thiết với anh mà thôi. Chẳng lẽ…
Cô không khỏi không bận tâm về vấn đề mình đang suy nghĩ, cô cứ đinh ninh là người đó. Cũng vì vậy mà lúc này cô xoay người đối mặt với Quốc Anh.
-Ai đánh Tấn Phong bị thương vậy anh ? Có phải là…anh không ?
Cô mở to đôi mắt nhìn anh, trong lòng cô luôn thầm nói rằng chắc chắn không là anh đâu. Anh là bạn thân của Tấn Phong, dĩ nhiên không phải anh, chắc chắn là không. Đáp lại lời cô nói chỉ là 1 thái độ dửng dưng của Quốc Anh.
Quốc Anh đau lòng lắm, trái tim anh sắp tan nát cả rồi. Thấy Tấn Phong bị thương, cô lại nghĩ ngay đến anh. Anh không ngờ cô lại tin tưởng và yêu thương Tấn Phong nhiều đến vậy. Anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt cô, thật kĩ, như xoáy sâu vào tâm trí và suy nghĩ.
-Em nghĩ là anh à ?
Tuyết Nhi bối rối. Cô không biết trả lời thế nào. Nếu cô nói là đúng thì hẳn Quốc Anh sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, nhưng nếu cô nói là không thì chẳng phải cô đang lừa dối mình sao. Mà câu hỏi của Quốc Anh cũng chẳng rõ ràng, câu ấy cứ như có thể là có mà cũng có thể là không nữa.
Nhưng dù sao, cô cũng muốn là mình tìm ra được người đó.
-Em chỉ nghĩ thế thôi.
Câu nói vừa thốt ra từ miệng Tuyết Nhi đã vô tình gây ra một vết thương rất lớn nơi trái tim của Quốc Anh. Anh biết mà, biết rằng cô sẽ nói câu ấy thôi. Nếu cô ấy đã nói vậy thì anh cũng phải trả lời thật tâm, không gian dối.
-Ừ, anh làm.
Quốc Anh ngồi dây, không dám đối diện với cô để trả lời cô. Anh không hề muốn nhìn thấy được phản ứng của cô, nếu nhìn thấy nó chắc chắn anh sẽ vỡ tim ra mà chết mất. Trái tim anh đã quá đau rồi, đau đến mức giờ đây toàn bộ người anh cũng bị đau và tê liệt hẳn.
Tuyết Nhi sững sỡ lắm, cô không ngờ là anh thật. Trái tim cô cũng đau, cô không hề nghĩ người như Quốc Anh lại như thế ! Nước mắt cô chỉ chảy dài, lặng lẽ mà đau đớn khôn nguôi. Cô ngồi dậy, chạy đi, trước khi đi cô còn tát Quốc Anh 1 bạt tai.
Quốc Anh ở lại, anh đưa tay mình lên sờ gương mặt. Phải, bỏng rát lắm ! Chỗ mà Tuyết Nhi tát rất mạnh, bỏng rát vô cùng nhưng nó lại không bằng những vết thương nơi tim anh đang bị nước mắt và máu xát vào, đau đến không tưởng được. Anh lặng lẽ rơi nước mắt và nhìn lên trời, cười nụ cười thê lương biết dường nào. Kể từ giây phút Tuyết Nhi bước ra khỏi phòng, trái tim của Quốc Anh cũng đã đóng băng và chết lặng. Tình yêu của anh, bao nhiêu yêu thương của anh dành cho Tuyết Nhi cuối cùng lại được trả giá bằng 1 cái tát. Cuối cùng nỗ lực của anh cũng chỉ là con số 0 mà thôi.
Còn về Tuyết Nhi, ngay khi cô tát Quốc Anh, cô đã chạy đến sân trường nơi không có ai. Cô bó gối, úp mặt khóc. Trái tim cô thật sự rất hỗn loạn và đau đớn. Giữa 2 người, Quốc Anh và Tấn Phong ai cũng quan trọng. Tấn Phong là người con trai cô yêu thật nhiều và mãnh liệt, cô không hề muốn anh đau. Còn Quốc Anh lại là người bạn thân mà cô tin tưởng để chia sẻ mọi bí mật, chuyện riêng tư vậy mà…
Cô khóc nức nở, mặc kệ xung quanh, mặc kệ thời gian. Cô hiểu giờ đây chỉ có 1 mình trong không gian u tối lặng lẽ yêu Tấn Phong mà bỏ mặc Quốc Anh. Trong thâm tâm cô, cô thầm xin lỗi Quốc Anh, xin lỗi rất nhiều.
Ngày đau khổ như thế này cuối cùng cũng được ông trời cảm nhận và bắt đầu tạo cơn mưa.
Mây đen xám xịt giăng kín trời và từng tia sáng không ngừng chớp nhoáng kèm theo tiếng đì đùng đáng sợ.
Cơn mưa tầm tã làm trắng xóa cả con đường.
Quốc Anh đi về trên đường, không cần ô hay áo mưa. Lúc này, anh rất cần có mưa. Mưa để rửa sạch nỗi đau, để xóa nhòa những gì anh không muốn nhớ ! Nhưng hình như lúc này, càng nhìn mưa anh càng nhớ người mà anh yêu.
Trời đổ cơn mưa nhẹ…
Tuyết Nhi đi vội mua thức ăn quên mang cả ô, cô lo lắng đứng trú mưa ở cửa hàng và không ngừng ngóng trông xem có ai tới đón.
Đứng khá lâu rồi mà chẳng thấy ai, cô buồn buồn nhìn xuống đường và biết rằng có lẽ mình sẽ phải đứng ở đây khá lâu.
Bất ngờ, Quốc Anh xuất hiện kèm chiếc ô, anh tươi cười nhìn cô. Tuyết Nhi vui mừng ôm chầm lấy anh
-Anh đưa em về đi nha Quốc Anh.
Anh mở ô rồi kéo cô vào, trời bắt đầu mưa to hơn và tạt vào người Tuyết Nhi. Anh sợ cô ướt nên đã ôm lấy cô. Tuyết Nhi bỡ ngỡ nhưng rồi cô cũng hiểu và sau đó là cô tựa đầu vào Quốc Anh.
Cả 2 như tình nhân dù chỉ có 1 người yêu đơn phương. Nhìn vào, cảm thấy họ rất hạnh phúc.
Quốc Anh buồn bã nhìn vô hồn ra màn mưa nhớ về cảnh đó khi bên Mĩ. Tất cả giờ chỉ là quá khứ. Trước giờ cũng chỉ có anh níu kéo trong vô vọng. Anh đã quá cố gắng trong chuyện này rồi. Quốc Anh mệt mọi, anh đứng lại ở trên đường, nhìn lên trời ai oán giận giữ. Anh trách sao ông trời lại nhẫn tâm với anh đến vậy. Bao tình yêu của anh nồng nàn và chân thành để rồi đổi lại chỉ có mình anh. Phải chăng ông đang muốn trêu đùa cuộc sống của anh ???
Nhà thì hết thức ăn mà bụng lại đói meo nữa nên Ngọc Linh đành phải mang ô và chịu khó đi ra ngoài dù trời mưa khá to. Cô vui vẻ lựa chọn những rau củ thật tươi ngon. Cầm mọi thứ về, cô vui vẻ trong lòng. Cô mường tượng trong đầu bao nhiêu là thức ăn ngon đang bốc khói nghi ngút. Và lát nữa đây cô sẽ được ăn no cả bụng. Ngọc Linh thích thú cười thầm.
Trời vẫn mưa khá to mà không ngớt, Ngọc Linh có phần bực bội vì mưa đã tạt vào ướt người dù đã cầm ô. Cô nhìn xung quanh đường. Chẳng có ai ra đường lúc này như cô cả. Bỗng nhiên, cô thấy có 1 người đang đứng giữa đường – một người con trai.
Cô không khỏi thắc mắc nên đứng lại nhìn. Người con trai ấy hình như đang buồn lắm, đang đau khổ lắm mới đứng giữa đường mà ngước mặt lên trời thế này. Trong lòng cô có cảm tưởng là người con trai ấy đang khóc nữa. Dáng người cao cao của người con trai ấy không khỏi làm Ngọc Linh không chú ý. Rõ ràng là dáng cao và đẹp thế kia mà. Chắc hẳn là mọi thứ với con người đó hoàn hảo lắm kia chứ.
Trong lúc Ngọc Linh đang nhìn, người con trai đó nhìn sang phía cô, Ngọc Linh liền nhận ra đó là…Quốc Anh. Cô vội chạy đến lấy ô che cho cả anh. Ban nãy, lúc Quốc Anh nhìn Ngọc Linh, anh đang lầm tưởng là Tuyết Nhi nhưng cuối cùng anh lại thất vọng. Tinh thần anh thực sự giờ đây đã quá mệt mỏi rồi, mệt lắm, anh không còn đủ sức nữa.
Ngọc Linh không hiểu sao Quốc Anh lại thế, cô cũng lo lắng, hỏi han và quyết định dìu anh về nhà mình vì nhà của cô cũng gần đây.
-Quốc Anh, cậu về nhà mình nhé !
Quốc Anh im lặng, nhìn cô không cảm xúc. Ngọc Linh không chần chờ lâu nữa vì trời mưa đã quá to rồi, cô khó nhọc dìu Quốc Anh cùng về. Vì sợ Quốc Anh dầm mưa đã lâu sẽ bệnh nên cô bảo anh đi tắm trước và đưa cho anh bộ quần áo của Tấn Phong đã để lại.
-Quốc Anh, cậu tắm đi không lại bệnh đấy !
Quốc Anh vô hồn ngồi đấy, cô thấy hình như có chuyện gì không ổn đã xảy ra với anh. Trông anh thế này, quả thật đáng thương lắm ! Dù cô không thân Quốc Anh cho lắm nhưng cô biết anh là người con trai rất tốt. Anh biết làm cho người khác vui và ấm áp. Đặc biệt là anh rất biết quan tâm người khác. Những đức tính tốt thế này hiếm ai mà có được.
Ngọc Linh suy nghĩ 1 lát rồi cũng kéo Quốc Anh đứng dậy, đẩy anh vào nhà tắm. Quốc Anh trong vô thức làm theo lời cô. Anh vào nhà tắm, đứng trân mình dưới vòi sen. Từng giọt nước bắn vào người anh làm anh tỉnh lại được phần nào. Trái tim anh lại lần nữa đau đớn, anh mệt mỏi lắm rồi. Người con gái anh yêu tại sao lại thế chứ, tại sao lại nhẫn tâm đến vậy. Gương mặt thê lương của anh trông đến nao lòng. Anh tựa đầu vào tường, không ngừng đau khổ, trách móc bản thân dù anh không hề có lỗi. Quốc Anh buồn bã, đấm vào tường những cú đấm thật mạnh khiến cho bàn tay anh chảy máu. Nước ấm cọ xát vào làm cho vết thương trở nên bỏng rát. Ừ, thì bỏng rát thật nhưng nào đâu có bằng vết thương nơi con tim anh. Đau…đau lắm…đau đến mức anh không muốn sống nữa.
Anh chợt nhớ ban nãy Ngọc Linh đưa về, sợ cô bạn này lo ình nên anh thay quần áo và bước ra ngoài.
Bên ngoài, mùi thức ăn đã bay khắp mọi nơi trong căn nhà nhỏ. Những dĩa thức ăn và tô canh bốc khói nghi ngút. Ngọc Linh mỉm cười nhìn Quốc Anh và mời anh ăn cùng.
-Quốc Anh, cậu ăn cùng mình đi.
Quốc Anh lẳng lặng ngồi xuống ghế cùng ăn với Ngọc Linh. Nhiều thức ăn ngon được nấu nhưng Quốc Anh vẫn không gắp tí nào. Ngọc Linh thấy vậy cô gắp cho anh miếng thịt kho và cả đậu que xào.
-Ăn đi Quốc Anh, chẳng lẽ mình làm không ngon sao ???
Quốc Anh thấy Ngọc Linh quan tâm đến mình, anh liền ăn thật ngon miệng và cười nhìn cô. Suốt bữa cơm, anh không hề nói gì.
Ăn xong, Ngọc Linh thì dọn chén bát để rửa và bảo Quốc Anh đi ngồi xem tivi.
-Cậu đi ra sofa xem phim đi nhé !
Quốc Anh lẳng lặng đi xem ti vi. Ngọc Linh rửa chén bát xong đâu đấy, cô cũng đi tắm.
Sau khi thấy chẳng còn việc gì nữa, cô đến ghế sofa ngồi cạnh Quốc Anh và trò chuyện.
-Hôm nay sao cậu dầm mưa vậy ?
Câu nói ấy làm cho Quốc Anh mường tượng lại cảnh trong phòng y tế, anh chịu đau thế nào, gương mặt anh dần dần trắng bệch. Trắng bệch vì vết thương nơi con tim đang thức tỉnh. Ngọc Linh nhận ra có chuyện, cô tiện tay tắt ti vi và nhất quyết hỏi anh xem có giúp được gì không.
-Có chuyện gì đúng không ?
Quốc Anh không nói gì, anh mệt mỏi gục vào vai Ngọc Linh trước sự bất ngờ của cô. Quốc Anh cất tiếng nói sau hàng loạt sự im lặng nãy giờ.
-Xin cậu hãy cứ để thế này 1 chút.
Giọng nói buồn buồn của Quốc Anh thốt ra làm Ngọc Linh cảm thương cho người bạn của mình. Không gian xung quanh bỗng nhiên trùng xuống và im lặng.
Ngọc Linh nhẹ nhàng đưa tay vỗ vào vai Quốc Anh như sự động viên và an ủi. Quốc Anh chỉ im lặng. Anh đã quá mệt rồi, mệt vì sự nỗ lực của mình, mệt vì đã làm bờ vai vững chắc quá lâu. Giờ đây anh chỉ muốn thế này, muốn được tựa vào vai ai đó. Dù chỉ 1 chút thôi cũng được, 1 chút để anh có thể quyết định tiếp mình nên làm thế nào.
Anh thả lỏng người, suy nghĩ về những gì anh đã làm, đã cố gắng kể từ khi gặp Tuyết Nhi đến giờ. Từng hình ảnh một hiện lên làm anh thấy đau lòng, từng hình ảnh một làm anh thấy những việc mình làm đã quá vô nghĩa. Trái tim anh trào lên những cơn sóng dữ dội, đau đớn khôn nguôi. Những mảnh kí ức ấy cứ ghim chặt vào con tim không dứt ra được. Anh muốn mình bỏ đi những kí ức đó, những hình ảnh về Tuyết Nhi nhưng có lẽ là rất khó, khó lắm ! Nhưng dù sao, người con gái đó đã không yêu anh rồi. Không yêu thì chỉ còn cách gạt bỏ mà thôi, không nên lưu luyến và vướng bận thêm cho phiền lòng.
Còn ở nhà Tấn Phong, Tuyết Nhi đang gõ cửa phòng anh. Tấn Phong bực bội không hề muốn gặp cô nhưng vì tiếng gõ cửa đã vang rất nhiều lần và rất lâu. Anh không muốn nghe thêm nữa nên đành mời cô vào và nói chuyện, mong kết thúc sớm.
Tấn Phong ngồi trên giường điềm tĩnh, cô cũng ngồi cạnh.
Cô đau lòng đưa tay sờ lên vết thương vẫn còn hơi bầm tím trên mặt Tấn Phong và hỏi han.
-Quốc Anh đánh anh đau lắm đúng không ?
Tấn Phong giật mình, anh gạt tay Tuyết Nhi, nhìn thẳng vào mặt cô với đầy sự ngạc nhiên.
-Sao cô biết ?
-Anh ấy đã thú nhận rồi.
Tấn Phong không ngờ Quốc Anh lại khờ đến vậy. Nếu Quốc Anh nói ra chẳng phải Tuyết Nhi sẽ bỏ cậu ấy hay sao. Rồi Quốc Anh, cậu ấy sẽ chịu thương tổn thế nào.
-Cô đã làm gì cậu ấy rồi ?
-Em…em tát anh ấy và bỏ đi.
Tấn Phong có thể thấy được cảnh tượng và cảm xúc khi đó của Quốc Anh. Hẳn là cậu bạn thân của anh đang đau đớn lắm ! Anh quay sang Tuyết Nhi, giận dữ nhìn cô.
-Sao cô làm thế ? Cậu ấy đánh tôi là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì cô. Sao cô lại làm thế ?
Tuyết Nhi đau lòng nhìn Tấn Phong, cô không ngờ vị trí của Quốc Anh còn hơn cô nữa.
-Cũng vì em yêu anh thôi.
-Tôi không cần, thôi cô đi đi.
Tấn Phong bực dọc đuổi Tuyết Nhi. Thấy cô không chịu đi, anh đẩy cô ra khỏi phòng, đóng cửa và nhân tiện bấm chốt khóa luôn phòng.
Tuyết Nhi buồn bã đứng trước cửa phòng, khóc cho nỗi đau của mình.
Vẫn như mọi ngày, Ngọc Linh đến trường vui vẻ nhưng hôm nay cô lại cùng Quốc Anh đi. Tấn Phong cũng hơi ngạc nhiên khi thấy bé con cùng bạn thân đến trường. Anh chào hỏi Quốc Anh vui vẻ và nắm tay bé con vào lớp.
Tuyết Nhi thấy Tấn Phong, cô liền bước lại chỉ mong ước gặp anh thế nào. Cô đến gần Tấn Phong, như mọi lần anh lại gạt tay cô, lạnh lùng bước đi bên cạnh Ngọc Linh. Cô sững sờ đứng nhìn và rơi nước mắt.
Quốc Anh đứng đó, anh nhìn thấy nhưng lại dửng dưng đến gần và lướt qua không nhìn. Tuyết Nhi ngạc nhiên nhìn anh, không chớp mắt. Cô cứ ngỡ như mọi lần, Quốc Anh sẽ lại ôm cô, sẽ lại vỗ về, sẽ lại an ủi nhưng mà bây giờ anh lại xa lạ. Trước mặt cô, anh chỉ đi qua, không nhìn ngắm, không quay đầu lại, anh lạnh lùng băng giá đi thẳng không đoái hoài đến cô cứ như thể cô đang không tồn tại vậy. Quốc Anh chỉ đi cùng với Ngọc Linh và Tấn Phong mà thôi.
Tuyết Nhi thật sự rất sợ hãi, bên cạnh cô thật sự chẳng có ai cả. Mà cũng tại cô cả thôi, cô yêu Tấn Phong mà, vì Tấn Phong mà đánh Quốc Anh kia mà. Tại cô cả thôi.
Giữa sân trường, cô khóc nức nở, đau lòng, cô đã hiểu ra cảm giác cô đơn và đơn độc là thế nào. Thật đáng sợ…thật trống trải.
Cô khóc nức nở không ngừng nghỉ mặc ọi người nhìn như thế nào. Dù sao ai ai cũng thấy cô tội nghiệp mà thôi.
Quốc Anh đau lòng đi vào lớp, úp mặt xuống bàn, mệt mỏi. Anh thật tâm rất muốn như những lần trước nhưng anh biết nếu còn như vậy nữa thì anh chỉ làm tổn thương mình thật nhiều mà thôi. Trái tim anh cũng là trái tim con người chứ có phải trái tim sắt đá mà anh lại đối xử như thế chứ. Anh phải cố gắng bảo vệ nó thôi.
Quốc Anh lặng lẽ đau, lặng lẽ cười bi thương.
Ngày hôm đó, Quốc Anh đã thật sự đổi khác, không là Quốc Anh như trước nữa.
Ra về hôm đó, Ngọc Linh vui vẻ dọn cặp sách thật nhanh vì có Quốc Anh và Tấn Phong đứng chờ. Cô nhanh nhảu định chạy ra thì bất ngờ bị 1 vài bạn nữ túm lại và sau đó cô thấy sau gáy mình rất đau rồi cô bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy cô thấy tay chân mình đã bị trói rồi, nhìn xung quanh thì mới phát hiện đây là nhà kho của trường.
-Mày tỉnh rồi à ?
Ngọc Linh nhìn người vừa mới nói chuyện với mình, cô không ngờ đây là 1 bạn trong lớp mình. Tuy trong lòng cô rất lo lắng và sợ hãi nhưng nét mặt vẫn thản nhiên. Điều này cũng phải bởi vì Ngọc Linh đã chịu sự sợ hãi nhiều rồi, cô đã được dịp rèn luyện rồi nên dù có sợ thế này cũng chỉ câm nín mà thôi.
-Các người là ai ? Sao bắt tôi ?
Đứa con gái đó lời lẽ hống hách đáng ghét nói chuyện với Ngọc Linh, ánh mắt nhìn cô không có gì là thiện cảm.
-Tao là bạn Tuyết Nhi. Tao thấy bất bình cho Tuyết Nhi nên bắt mày xử. Mà con Tuyết Nhi cũng kêu tao xử mày luôn đó. Mày không biết là loại con gái gì mà sức quyến rũ 2 anh đẹp trai đến thế.
Ngọc Linh cười nhạt. Dù sao cô cũng đã đoán là có dính Tuyết Nhi trong vụ này nhưng không ngờ là thật. Tình bạn không ngờ cũng bạt bẽo đến vậy.
-Chỉ đơn giản là bạn, mấy người muốn nghĩ sao thì tùy.
Mọi người có mặt ở đó đều nhìn Ngọc Linh một cách ngạc nhiên. Họ không còn nhận ra Ngọc Linh yếu đuối của trước kia nữa, cứ như thể Ngọc Linh hôm nay và hôm qua là 2 người vậy.
-Muốn nghĩ sao thì tùy à ? Được thôi.
Người con gái đó ra hiệu cho cả bọn đánh Ngọc Linh. Ngọc Linh rất đau, cố rất muốn la lên nhưng vẫn cắn chặt môi không nói. Bọn họ rất tàn nhẫn, dùng tay, chân đánh cô không thương tiếc. Đầu cô cứ hết sang bên này lại sang bên kia.
Dù bị đánh đã khá nặng, nhưng cô vẫn mỉm cười và không hề rơi nước mắt. Cô biết dù mình có khóc cũng không có ích gì vả lại những giọt nước mắt này không đáng.
Cả bọn đánh cô hả hê xong thì họ cũng ngừng tay và bước đi. Ngọc Linh co ro 1 mình trong đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười trên môi.
Một lúc sau, cô cố gắng tìm cách cởi trói. Vì bọn họ là con gái nên dây trói cũng khá lỏng, cô dễ dàng mở được và bước đi. Dưới ánh chiều tà, dáng người nhỏ nhắn đi xiêu vẹo trên hành lang trường. Cô quay về lớp lấy cặp. Tấn Phong không biết đứng đó từ bao giờ, thấy cô anh mừng lắm và chạy đến ôm cô.
Vì Ngọc Linh đã chịu đau khá lâu nên cô mệt quá đã ngất xỉu.
Tấn Phong bế cô về nhà, chăm sóc cô rất chu đáo và còn tự tay nấu cháo cho cô ăn nữa. Quốc Anh chỉ biết đứng nhìn người bạn thân của mình mà mỉm cười thôi. Quốc Anh thật sự ghen tị với Tấn Phong bởi anh đã kiếm được ình 1 người con gái thật sự yêu anh và anh cũng yêu người đó.
Sau khi ngủ xong 1 giấc thì Ngọc Linh tỉnh dậy, lúc này cũng đã 3 hay 4 giờ sáng gì rồi. Nhìn Tấn Phong ngủ bên cạnh, cô thực sự thấy mình rất hạnh phúc. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên sờ trên gương mặt anh và cô mỉm cười.
Đối với Ngọc Linh, bây giờ dù cô có chịu đau đến thế nào cũng được, có bị bất kì ai đối xử với mình ra sao cũng được miễn là có Tấn Phong. Chỉ cần mỗi sớm mai thức dậy, cô lại được thấy anh bên cạnh, chỉ cần mỗi khi cô buồn có anh là điểm tựa, chỉ cần thấy anh cười và hạnh phúc là cô cũng mãn nguyện lắm rồi. Có lẽ…ngoài anh ra cô sẽ không còn có khả năng yêu ai khác được nữa.
Tấn Phong đang ngủ say lại bị Ngọc Linh làm tỉnh giấc, dù là anh vẫn còn buồn ngủ nhiều lắm nhưng anh không hề bực mình tí nào cả. Anh còn giả vờ nhắm mắt mà vòng tay ôm eo Ngọc Linh nữa cơ chứ ! Cô bất ngờ lắm, chẳng biết làm thế nào nhưng rồi cũng như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Tấn Phong. Cả 2 cùng trò chuyện thật ngọt ngào và đầm ấm
-Em…cảm ơn anh.
-Không có gì mà bé con.
Bên Ngọc Linh, Tấn Phong có thể cảm nhận được con tim cứ nhảy lên rộn ràng. Dù là anh đã bên cạnh Ngọc Linh khá lâu rồi, đáng lẽ anh phải làm chủ được nhưng đằng này càng ngày anh càng lúc càng không kiểm soát được trái tim của mình được.
Có một tính cách của Tấn Phong mà không ai biết đó chính là tính sở hữu của anh cũng được xem là hơi bị cao. Dù biết là bé con chỉ của riêng anh rồi nhưng mà thật sự anh vẫn lo bản tính đáng yêu của cô sẽ là một thứ gì đó khiến cho nhiều người con trai khác đâm đầu vào. Anh quyết định là từ hôm nay, anh sẽ bắt cô gọi anh là chồng và anh gọi cô là vợ.
-Vợ à, vợ ơi.
Tiếng kêu “vợ” của Tấn Phong làm cho Ngọc Linh giật mình. Từ vợ theo Ngọc Linh biết thì chỉ gọi khi 2 người đã kết hôn thôi mà. Cô thật sự là rất thắc mắc nhưng mà không hiểu sao cô lại không muốn Tấn Phong gọi mình bằng từ nào khác ngoài vợ. Gương mặt cô vì hạnh phúc quá thoáng chút đỏ lên đến đáng yêu.
-Sao lại gọi em là vợ hả…chồng ?
Ngọc Linh không biết là cố tình trêu Tấn Phong hay sao mà lại hỏi thế trong khi cô cũng kêu Tấn Phong là chồng. Còn Tấn Phong thì sao ??? Lẽ dĩ nhiên là anh vui đến mức muốn hét lên rồi nhưng mà…anh vẫn kìm nén lại. Ngọc Linh đã muốn chọc anh thì dĩ nhiên anh phải đáp trả chớ.
-Không biết hả vợ.
-Em biết nhưng mà chúng ta chưa…
Ngọc Linh ngại ngùng, ngượng chín cả mặt, cô còn cúi đầu nữa chứ. Tấn Phong không nhịn được bật cười. Anh áp trán mình vào trán Ngọc Linh để có thể nhìn rõ hơn trong bóng tối thế này.
-Vợ ngại hả…vợ.
Từ vợ cứ được Tấn Phong nhấn mạnh và kéo dài làm cho Ngọc Linh vừa thẹn, vừa cười vì quá hạnh phúc. Bị Tấn Phong chọc ghẹo mãi, Ngọc Linh đâm ra muốn giả vờ giận dỗi anh tí. Cô phụng phịu, trách móc.
-Chồng thích chọc vợ lắm nhỉ ? Giận luôn
Ngọc Linh được dịp xoay lưng lại vớn Tấn Phong nhưng mà vẫn cười khúc khích. Anh thấy vợ giận mà chẳng biết làm thế nào nữa, lòng anh bối rối. Tấn Phong chợt nhớ đến bản tính trẻ con của “vợ yêu” thì anh liền nghĩ đến cách dụ ngọt.
Anh vòng tay mình để ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ngọc Linh. Cả thân người Ngọc Linh bị kéo về phía sau sát với thân thể Tấn Phong. Cô từng chút một cảm nhận được những nhịp đập yêu thương từ trái tim của Tấn Phong. Tim cô lúc ấy cũng đã bối rối. Đã đập lệch nhịp rồi nay lại đập lệch nhịp nhiều hơn.
Tấn Phong thì tinh nghịch phả hơi thở mình vào tai Ngọc Linh khiến cô rợn cả người. Anh thì thầm từng lời thật ngọt ngào.
-Vợ ơi, chồng xin lỗi vợ mờ. Tha lỗi đi nha.
Ngọc Linh ngốc nghếch vẫn muốn xem Tấn Phong làm gì tiếp theo nên cố tình giận dỗi tiếp.
-Ứ, ai bảo chồng dám trêu vợ. Kiếm cách làm cho vợ hết giận đi.
Tấn Phong thấy bé con của mình đã bắt đầu dám trêu mình rồi nên anh càng muốn trêu cô nhiều hơn.
-Vợ à, xoay người lại i, chồng có cái này làm vợ hết giận liền luôn.
Ngọc Linh tò mò quay người lại, cô nhìn anh bằng đội mắt yêu thương. Tấn Phong được dịp tấn công vào đôi môi nhỏ nhắn của cô. Ngọc Linh chỉ biết nằm đờ ra trân trân nhìn anh mà thôi. Còn anh thì dĩ nhiên là tận hưởng giây phút ngọt ngào rồi. Bé con của anh lúc này nhận ra Tấn Phong nãy giờ trêu mình, cố tình làm cho cô ngại. Cô đẩy anh ra, toan định ngồi dậy. Tấn Phong lúc này thôi hôn cô, ôm chặt cô trong lòng.
-Vợ nè, chồng yêu vợ lắm ! Sau này 2 vợ chồng mình cưới nhau được không vợ.
Ngọc Linh nghe câu nói ấy làm cho lòng hạnh phúc vô bờ, tâm trí cô vui lắm. Cô vui đến mức có thể nhìn thấy từng chùm pháo hoa rực rỡ đang ở trước mặt.
-Ờ. À, chồng nè, sau này đừng có bỏ vợ. Nếu mà chồng bỏ vợ thì chồng sẽ không bao giờ tìm được người ngốc và đáng yêu như vợ đâu. Lúc đó, dù chồng có gặp vợ thì người đó cũng chẳng còn là vợ ngày xưa nữa chồng à.
Tấn Phong nghe Ngọc Linh nói thế, anh sợ lắm ! Anh không muốn bé con của mình sẽ đi mất. Anh càng ôm chặt Ngọc Linh.
-Chồng không dám hứa đâu. Nhưng mà nếu quả thật sau này chồng bỏ vợ thì vợ hãy làm những gì mình muốn với chồng, giết chồng cũng được nữa.
Tấn Phong nói rất chắc nịch, không do dự. Trong lòng anh cũng đang thầm nói với bản thân : “Nếu sau này mà anh có bỏ em thì chỉ có 1 điều duy nhất mới khiến anh rời em chính là anh muốn bảo vệ em”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...