Vì sắp đi thăm hỏi ba mẹ Biên Bá Hiền, từ ngày hôm trước Phác Xán Liệt đã bắt đầu căng thẳng.
Quà đã mua, lời sẽ nói với ba mẹ Biên Bá Hiền cũng chuẩn bị kỹ, hắn thậm chí còn tập dượt cảnh tượng một lần ở trong đầu, nhưng vẫn khẩn trương mất ngủ.
Để ngày mai mình có thể tươi tắn hơn, Phác Xán Liệt đi ngủ rất sớm, lúc này Biên Bá Hiền còn đang ngồi trên giường lướt web, trong lòng hắn chưa chắc chắn, đòi cậu ngủ cùng, như thế sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Biên Bá Hiền hỏi hắn tại sao khẩn trương như vậy, Phác Xán Liệt: “Anh sợ ba mẹ em phản đối bọn mình yêu nhau, vậy thì phải làm sao, hay chúng ta bỏ trốn đi!”
Biên Bá Hiền đảo mắt khinh bỉ: “Anh nghĩ nhiều rồi.
Mẹ em thích anh lắm, yên tâm.
” Cậu đắp chăn cho Phác Xán Liệt: “Bây giờ anh nghĩ nhiều thế ngày mai căng thẳng không nói được thì làm thế nào.
”
Hắn nghĩ ngợi: “Không hề nhá, anh lên nhận giải cũng không cần soạn cảm nghĩ trước, lên là bắn rap ngay đó.
”
Biên Bá Hiền nhéo tai hắn: “Anh ngầu vậy còn lo cái gì?”
Phác Xán Liệt cam chịu vùi đầu vào gối: “Bó tay, anh cũng đâu muốn.
”
Biên Bá Hiền thấy hắn như thế, trong lòng cũng không yên, xoa xoa má Phác Xán Liệt cho hắn một nụ hôn: “Được rồi được rồi, đừng lo, có chuyện gì mai hẵng nói, giờ ngủ là khỏi nghĩ nữa.
”
Vì để cho Phác Xán Liệt an tâm hơn, cậu hiếm hoi bỏ điện thoại xuống chui vào lòng hắn ngủ.
Phác Xán Liệt khó ngủ.
Hắn muốn trở mình, toàn thân đều khó chịu, chỗ nào cũng không thoải mái, cảm tưởng như trái tim đang treo lủng lẳng.
Nhưng Biên Bá Hiền ở trước ngực mình, hắn không dám nhúc nhích.
Một động tác nhẹ cũng quấy nhiễu Biên Bá Hiền rung rung mí mắt, cậu mơ màng mở mắt ra, thấy Phác Xán Liệt vẫn chưa ngủ: “Phác Xán Liệt, không ngủ được hả?”
Hắn trề môi tủi thân nhìn chằm chằm cậu.
Biên Bá Hiền bèn cởi nút áo ngủ, Phác Xán Liệt bị động tác của cậu làm cho ngây ngẩn, tới khi “móng vuốt” của cậu vươn về phía đồ ngủ hắn, hắn mới hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.
“Cưng…”
“Không ngủ được thì quất một nháy, nghe đồn quất xong có thể xoa dịu cảm giác căng thẳng.
” Biên Bá Hiền nhìn hắn bằng ánh mắt đểu cáng, Phác Xán Liệt cảm thấy mình mới là gái tơ bị ép thành kỹ nữ đó.
Khi hắn cày cuốc trong cơ thể Biên Bá Hiền, cậu như nghiện mà vòng hai chân quanh eo hắn, Phác Xán Liệt bị động tác này kích thích, đâm rút mãnh liệt hơn, cú sau mạnh hơn cú trước.
Hắn thích nhất dáng vẻ nằm trên giường thân thể thấm đẫm mồ hôi của Biên Bá Hiền, ánh mắt mê ly như trúng độc của hắn, quấn lấy hắn đòi “nơi đó cũng muốn”, Phác Xán Liệt chỉ hận không thể hôn khắp cả người Biên Bá Hiền thôi.
Cậu ghé bên tai hắn: “Thật ra em mới nằm mơ, mơ thấy đang làm hăng say thì bị anh đánh thức, cảm giác giấc mơ thành sự thật cũng không tệ lắm ha.
”
Đáng hận, hóa ra mình phá mộng xuân của em ấy.
Là đôi chồng chồng già, trong đầu Phác Xán Liệt nghĩ gì sao Biên Bá Hiền không biết, tinh thần hắn quá căng thẳng, cậu nhất định phải chữa giúp hắn, để hắn bình tĩnh lại.
Quả nhiên, Phác Xán Liệt ôm mình thật chặt, chưa đầy một phút đã ngủ mất.
Biên Bá Hiền nghĩ, tình yêu đúng là trị được bách bệnh, dù cho mông mình đau cũng đáng.
Hai người đứng ở cổng nhà ba mẹ Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt ngay cả chuông cửa cũng không dám nhấn.
Biên Bá Hiền bó tay với hắn, ném một đống đồ cho Phác Xán Liệt đang sắp bị núi quà chèn ép, duỗi tay bấm chuông cửa.
“Ồ, Bá Hiền tới à? Xán Liệt cũng tới nữa? Mau mau mau, mau vào nhà, mọi người đang chờ các con đấy.
” Ba Biên gọi họ vào, Phác Xán Liệt lập tức bị khung cảnh trước mắt hù dọa.
Phác Xán Liệt kiên định: “Chào chú, con là Phác Xán Liệt, con…”
Ba Biên cười ha hả: “Chú biết, chú biết con! Chú thích cái phim kia của con lắm! Xem có mười mấy lần chứ nhiêu!”
Biên Bá Hiền ý vị thâm trường nhìn ông cười.
Song khi hắn vừa vào cửa liền đứng hình.
Ít nhất cũng cỡ hai mươi người ấy chứ? Biên Bá Hiền sao em không nói sớm?
Trong lòng hồi hộp, nhưng trên mặt vẫn ổn định, chung quy ảnh đế cũng phải có thể diện: “Chào mọi người ạ…”
“Wow là Xán Liệt thật á…”
“Là ảnh đế đó! Tôi mới xem phim của cậu, diễn hay phết…”
“Tôi nói với lão Lưu hàng xóm rằng Bá Hiền nhà lão Biên là người yêu của ảnh đế mà lão không tin, xem tôi mang hình chụp chung về hù chết lão nhé!”
“Trời ơi Xán Liệt ơi, con gái bác thích con lắm!”
Màn ra mắt này so với cuộc họp hội nghị còn muốn khủng hơn.
Phác Xán Liệt chẳng biết để tay ở đâu, chỉ biết cười tươi rói, Biên Bá Hiền dẫn hắn đi giới thiệu từng người, bên này kêu một tiếng “dì cả”, bên kia kêu một tiếng “mợ hai”, vô cùng náo nhiệt.
Mẹ Biên mặc tạp dề bước ra từ phòng bếp: “Xán Liệt tới rồi à? Nào nào nào, Bá Hiền kể với dì con nấu cơm ngon lắm, vào bếp phụ dì một tay.
”
Phác Xán Liệt khẽ run, đối mắt với Biên Bá Hiền.
OK, thời khắc này cuối cùng cũng đến.
Lúc nói chuyện điện thoại với mẹ Biên hắn đã khẩn trương muốn chết, mẹ Biên bảo hắn chọn thời gian để gặp gia đình sớm một chút.
Phác Xán Liệt đâu dám nói gì, gật đầu thật mạnh, miệng hô “Dạ dạ dạ” liên tục.
Thức ăn trong bếp sôi “ùng ục”, mẹ Biên quay đầu hỏi hắn: “Xán Liệt này, lát con ký cho dì mấy chục tấm nha, dì đã đồng ý với mấy bà nhảy quảng trường chung rồi…”
Phác Xán Liệt hoài nghi liệu mẹ Biên có cầm nhầm kịch bản hay không, bà tiếp tục nói: “Con không biết dì vui thế nào đâu, hôm đó dì nhắn hết cho vòng bạn bè luôn ấy.
”
Hắn nhất thời thả lỏng, rốt cuộc năng lực tưởng tượng của mình cũng mạnh quá rồi.
Biên Bá Hiền, không bắt nạt được anh đâu nha!
Phác Xán Liệt mừng rỡ, nấu tận mấy món, giành được sự khen ngợi nhất trí từ họ hàng thân thích.
Cơm nước xong, hắn bị một đống dì vây quanh xin ký tên chụp hình, Biên Bá Hiền ở bên cạnh nhìn đến vui vẻ, mẹ Biên vỗ đầu cậu: “Thằng khỉ, chuyện yêu đương lớn vậy không thèm báo cho ba mẹ, có con dâu một cái là con quên mẹ luôn nhỉ!”
Ba Biên phụ họa: “Chuẩn, có đứa con trai nào như con, vẫn là Xán Liệt tốt hơn…”
Biên Bá Hiền nhìn ánh mắt lấp lánh của ba mẹ mình đang liều mạng phóng về phía Phác Xán Liệt, ấy mà có cảm giác ghen ghen.
Con dâu được hoan nghênh quá phải xử làm sao? Online đợi, gấp.
Người họ Biên chẳng hề đáng sợ như Phác Xán Liệt tưởng, tình cảm cũng nhận được sự đồng thuận, Phác Xán Liệt vui vẻ tán gẫu chuyện nhà với các dì, đôi mắt đặc biệt to cũng sắp cười thành một đường chỉ rồi.
Biên Bá Hiền ngồi cạnh tức tối nghĩ, gối trên ghế sa lon bị cậu kéo muốn đứt chỉ luôn.
Cứ theo đà này thì bao giờ mới xong? Trời sẩm tối rồi, cậu muốn về nhà thân mật với Phác Xán Liệt!
Đáng hận nhất là, Phác Xán Liệt và cháu họ cậu chơi cực kỳ vui vẻ, quên cả cậu luôn, Biên Bá Hiền nghĩ thầm tại sao mình lại ấu trĩ tới độ đi ghen với một đứa nhỏ vẫn còn mút núm giả chứ?
Phác Xán Liệt vừa làm mặt quỷ dỗ bé, vừa đút bé ăn quà vặt, cháu họ được trêu cười không ngừng.
Nếu như Phác Xán Liệt có con, đứa trẻ chắc sẽ rất đẹp, nói không chừng còn thừa hưởng thiên phú diễn xuất của hắn, trở thành một viên ngọc sáng trong giới giải trí.
Phác Xán Liệt cũng sẽ là một người cha tốt.
Biên Bá Hiền bỗng muốn khóc.
Lúc về đến nhà chỉ có mỗi Phác Xán Liệt nói liên miên, Biên Bá Hiền xịu mặt tay nắm dây an toàn vân vê tới lui.
“Cháu gái tụi mình đáng yêu ghê, nếu anh có một đứa con gái như vậy, thằng nhóc nào dụ dỗ con anh, anh sẽ đánh gãy chân đứa đó.
”
Biên Bá Hiền nghe được, tim càng thêm trĩu nặng, không lên tiếng, nghiêng người sang hướng cửa sổ.
Phác Xán Liệt dù có ngốc hơn nữa cũng phát hiện ra cậu bất thường.
Hắn ngẫm nghĩ, rốt cuộc tự kiểm điểm rằng cả ngày mình chỉ quan tâm người thân cậu mà chểnh mảng Biên Bá Hiền.
Hắn tấp xe vào lề, nắm tay cậu: “Cưng, hôm nay là anh sai, anh không nên bơ em, sau này sẽ không vậy nữa, đừng buồn được không?”
Biên Bá Hiền không để ý tới hắn.
Phác Xán Liệt đang định tháo dây an toàn, quay Biên Bá Hiền qua xem rốt cuộc cậu làm sao.
Nào ngờ Biên Bá Hiền không nén nổi, đỏ mắt rưng rưng nhìn hắn.
Nói thật, Phác Xán Liệt trông thấy, lòng đều vỡ vụn.
Đâu phải hắn chưa từng thấy Biên Bá Hiền khóc, nhưng đa số đều là khóc trên giường, đó chính là tình thú, chẳng hề giống tình huống hiện tại.
Huống chi Biên Bá Hiền đang ngấn lệ, viền mắt không chứa được nước nữa, nhỏ xuống từng giọt tựa mưa rơi, Phác Xán Liệt xót muốn chết, hắn vội vàng ôm cậu vào lòng dỗ dành.
Không thể chứ, bị lạnh nhạt cũng đâu đến mức khóc, đấy không phải tính cách Biên Bá Hiền.
Suy cho cùng việc khẩn cấp trước mắt là phải dỗ, Phác Xán Liệt hôn tai cậu: “Không khóc nha không khóc nha…”
Chẳng rõ lại chọc trúng chỗ nào của Biên Bá Hiền, cậu ngẩng phắt đầu đụng phải cằm hắn: “Anh dỗ con nít à?”
Phác Xán Liệt khó tránh bật cười: “Em không phải con nít sao?” Dứt lời xoa xoa đầu cậu, rồi lại kéo cậu vào ngực.
Nhắc đến con nít, lại chạm phải vết thương của Biên Bá Hiền, cậu đẩy hắn ra: “Phác Xán Liệt, nói thật với em, anh muốn có con đúng không?”
“Anh…” Phác Xán Liệt oan quá mà, hắn có bao giờ nghĩ tới phương diện này đâu!
Biên Bá Hiền chẳng cho hắn cơ hội mở miệng giải thích: “Nghe em nói đây Phác Xán Liệt, nếu anh làm người yêu em thì chuẩn bị đoạn tử tuyệt tôn là vừa, xưa nay em không muốn có con, đẻ thuê không được, nhận nuôi cũng không được!”
Đừng bảo cậu không đứng ở góc độ của Phác Xán Liệt để suy nghĩ.
Thế nhưng đó giờ trẻ con không nằm trong kế hoạch của cậu, cậu càng không nỡ để hắn dành sự chú ý cho người khác.
Phác Xán Liệt dở khóc dở cười: “Em ngốc phải không? Hửm? Anh nói muốn có con lúc nào?”
“Không muốn thì sao anh lại chơi với cháu em, còn cười nữa? Anh còn đút con bé ăn? Anh, anh…”
Hay rồi, chung quy vẫn là ăn giấm, hũ giấm của Biên Bá Hiền còn rất lớn.
Phác Xán Liệt ôm chặt lau nước mắt cho cậu: “Ngốc ơi, trẻ con phải dỗ mà, anh lấy lòng người nhà của em đấy.
”
Hắn nghe Biên Bá Hiền nấc một tiếng, cúi đầu hôn chóp mũi hồng hồng của cậu: “Có mình em là bé cưng cũng đủ rồi, anh đâu đòi hỏi gì nữa.
”
“Anh chưa từng nghĩ chuyện con cái, nuôi mình em là đủ rồi, nhóc con.
”
Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhóc cái gì, em lớn hơn anh nửa năm nhé!”
Cậu lại lần nữa vùi đầu vào ngực Phác Xán Liệt.
Không ai được phép giành Phác Xán Liệt với tui.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...