Lén lút yêu đương cùng chàng ngốc nhà đối diện

Cho tới khi cô nói xong lời này, Mộ Trừng Dục mới hồi thần. Trong nháy mắt, một cảm giác hạnh phúc lớn lao bủa vây não bộ của anh.
Cuối cùng vợ anh cũng chịu tha thứ cho anh rồi sao?
Nghĩ đến đây, hai mắt người đàn ông lập loè ánh sáng động lòng người. Ghi nhớ lời dặn dò của Nghê Thi Đinh, hai người lén lút lần mò lên tầng, lặng lẽ tiến vào phòng của Nghê Thi Đinh.
Sau khi khóa trái cửa phòng, Mộ Trừng Dục lập tức nhẹ nhàng đè người phụ nữ của mình lên cánh cửa, cúi người bắt lấy đôi môi đỏ hút hồn trước mắt.
“Ưm ——” Nghê Thi Đinh một lần nữa đáp lại theo thói quen, đầu lưỡi vươn ra còn chưa kịp lùi về đã bị người đàn ông cuốn vào trong miệng mà dây dưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ hôn mãnh liệt lại thâm tình, Nghê Thi Đinh rõ ràng cảm nhận được sự kích động cùng vui sướng của Mộ Trừng Dục. Cô càng xô đẩy, càng bị anh khóa chặt trong ngực, khiến cho nụ hôn càng thêm kịch liệt.

Cho tới khi đầu lưỡi Nghê Thi Đinh có chút tê mỏi, anh mới bằng lòng buông ra.
“Vẫn là vợ anh thương anh.” Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc óng mượt của người trong lòng.
“Ai, ai thèm thương anh?” Vừa mới trải qua nụ hôn kịch liệt kia khiến thanh âm của cô có chút vô lực, y hệt cô vợ nhỏ đang làm nũng.
“Em thừa nhận mình là vợ anh!” Mộ Trừng Dục vui vẻ như một đứa trẻ to xác, dùng sức bế người trong ngực lên, đi về phía chiếc giường mềm mại.
Nghê Thi Đinh: “…” Kịch bản lặp lại.
“Ngay cả khi vợ anh nói dối, bộ dáng cũng vô cùng đáng yêu.” Anh ôm cô ngồi xuống mép giường, nâng mặt cô lên hôn liên tục vài cái.
“Không có, đây là ý của bảo bảo, bằng không nửa đêm nó quậy khiến tôi ngủ không được, tôi chỉ xem ở mặt mũi bảo bảo mới cho anh vào nhà.” Nghê Thi Đinh xoay mặt sang hướng khác không thèm nhìn anh.
“Bảo bảo có thể nói chuyện?” Nương theo ánh đèn ấm áp ở đầu giường, trên miệng anh treo nụ cười, nhìn chằm chằm sườn mặt người phụ nữ.
Nghê Thi Đinh: “…” Đúng vậy nha, bảo bảo vẫn còn trong bụng cô mà. Quả nhiên mang thai ngốc ba năm, đều do tên tra nam đáng chết Mộ Trừng Dục này!
“Chúng tôi mẫu tử liền tâm! Đương nhiên là có thể nghe hiểu!” Nghê Thi Đinh duy trì tia quật cường cuối cùng.
Trong lòng Mộ Trừng Dục cười muốn nở hoa, trên mặt lại nghiêm trang lôi kéo ngón tay trắng nõn của người phụ nữ, đưa đến bên môi mổ nhẹ vài cái: “Được, dám ồn ào khiến bảo bối nhà anh không ngủ được, chờ tên trứng thối này ra đời anh sẽ đánh mông nó.”

Lời này thốt ra khiến Nghê Thi Đinh không vui. Cô rút bàn tay đang bị anh nắm lại, đấm vài cái lên ngực anh.
“Nó là trứng thối, vậy anh là gì? Mộ Trừng Dục, tôi nói cho anh biết, chính anh thối cũng thôi đi, đừng nghĩ dạy hư con tôi!” Nói xong, cuối cùng cô đấm cho người đàn ông một cú thật mạnh.
“Khụ khụ…” Hình như cô đánh có chút nặng tay, người đàn ông khụ khụ ho vài tiếng, bộ dáng còn rất nghiêm trọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm sao vậy? Có phải vỗ vào miệng vết thương rồi hay không? Có đau không?” Nghê Thi Đinh lập tức luống cuống, ngồi thẳng thân mình, tay chân vụng về muốn mở vạt áo của anh ra kiểm tra.
Kết quả lại bị anh dùng một tay chế trụ hai tay, đè đầu cô lại nặng nề hôn xuống.
“Em vẫn là của anh.” Anh tựa trán vào trán cô, nói.
“Không phải.” Nghê Thi Đinh lại bị lừa một lần nữa, ngữ khí lạnh đi vài phần so với lúc trước.

Mộ Trừng Dục vùi đầu tiếp tục nụ hôn, tìm thấy đầu lưỡi của người trong lòng, dịu dàng liếm láp hai cái, sau đó mới buông ra.
“Bằng không mỗi lần anh hôn em, vì sao em luôn chủ động đáp lại.”
Từ lần hoan ái mấy ngày trước, anh phát hiện mặc kệ  mối quan hệ của hai người đang ở trạng thái nào, chỉ cần anh dán môi lên, Nghê Thi Đinh sẽ lập tức duỗi đầu lưỡi ra đáp lại. Tuy nhiên dường như sau đó cô ý thức được cục diện hiện tại, không quá vài giây đã rụt trở về.
Nghê Thi Đinh: “…” Phản xạ có điều kiện đáng chết.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận