Lén lút yêu đương cùng chàng ngốc nhà đối diện

“Mộ Trừng Dục?” Nghê Thi Đinh quỳ gối trên giường, đôi tay chống hai bên vai anh, từ từ phía sau lưng anh ló đầu ra.
Mộ Trừng Dục lập tức xoay mặt sang hướng khác
“Tiểu ngốc tử?” Nghê Thi Đinh cũng quay sang, ló đầu nhìn anh.
Mộ Trừng Dục tiếp tục xoay người, vô tình chạm phải một bên sườn mặt của Nghê Thi Đinh.
Đây là đang giận dỗi sao? Nghê Thi Đinh nghi hoặc nhíu mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh giận à?”
“Hừ.” Đổi lấy một tiếng hừ lạnh âm dương quái khí như cô vợ nhỏ của Mộ Trừng Dục.

“Ai bắt nạt anh sao?”
“Hừ.”
Nghê Thi Đinh: “…” Cô càng dịu dàng anh càng được nước lấn tới?
Nghê Thi Đinh xách váy, từ bên người Mộ Trừng Dục nhảy xuống giường, cao cao tại thượng đứng trước mặt anh. Dùng tay đẩy người đàn ông, đẩy anh nằm ngửa ra giường, tiếp theo cả người cô đè lên người anh, cánh tay mảnh khảnh chống hai bên sườn người đàn ông.
“Tranh thủ lúc em còn chưa tức giận, anh lập tức nói rõ nguyên nhân, quá trình, kết quả cho em.” Tốc độ nói chuyện của Nghê Thi Đinh rất nhanh, trong ngữ khí có một loại kiên quyết và cường thế.
Bởi vì khoảng cách quá gần, hơi thở ấm áp của Nghê Thi Đinh đều phun lên mặt người đàn ông, hương thơm tươi mát trên người cô tràn ngập trong khoang mũi của Mộ Trừng Dục.
“Anh nhìn thấy. Em ở bên ngoài có người bạn nhỏ khác, không hôn anh cũng không cần anh nữa.” Trong lời nói của Mộ Trừng Dục tràn đầy cảm giác tang thương.
“Hả?” Không cần suy nghĩ, hiển nhiên cảnh Tông Lê đưa cô trở về đã bị Mộ Trừng Dục nhìn thấy.
Thì ra người bạn nhỏ thật sự biết ghen tị nha, cũng phải thôi, rốt cuộc nội tâm của trẻ nhỏ đều rất mẫn cảm.
“Sao em có thể không cần anh được? Tiểu ngốc tử.” Nghê Thi Đinh nâng mặt anh lên, hôn một cái.
Bởi vì không có đôi tay chống đỡ, toàn bộ cơ thể Nghê Thi Đinh đều đè lên người Mộ Trừng Dục. Thân hình người đàn ông cao lớn khiến cho người phụ nữ đang đè phía trên có chút nhỏ xinh, lễ phục tinh xảo từng tầng từng tầng một tản ra quanh vòng eo mảnh khảnh người phụ nữ, vừa vặn che đậy bộ phận tiếp xúc giữa hai chân của hai người.
Bởi vì lễ phục được thiết kế theo kiểu dáng cúp ngực, trong tầm mắt mình, anh có thể tinh tường nhìn thấy hai bầu ngực no đủ đang bị đè ép. Hôm nay cô ăn mặc trang điểm tinh xảo động lòng người như vậy, dưới ánh đèn hiện ra một gương mặt kiều diễm, đôi môi đầy đặn quyến rũ.
Mộ Trừng Dục nhịn không được nuốt nước bọt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay người kia chỉ đưa em trở về thôi. Em không có người bạn nhỏ khác ở bên ngoài, em chỉ có anh thôi, anh biết không?”
Lời này khiến nội tâm Mộ Trừng Dục cực kỳ vui vẻ, tuy nhiên trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, còn cố tình tỏ ra giận dỗi thêm vài phần.
“Anh muốn hôn.”
“Muah!”
Nghê Thi Đinh nâng mặt anh lên hạ xuống một nụ hôn vang dội.
“Anh muốn ôm.”
Nghê Thi Đinh lại xê dịch thân mình về phía trước một chút, ôm người đàn ông vào trong ngực. Hương thơm từ bầu ngực của người phụ nữ nháy mắt bao phủ lên toàn bộ hơi thở của anh, gương mặt anh dính sát vào phần da thịt đang lộ ra ngoài của cô.
“Ngoan.” Nghê Thi Đinh nhẹ nhàng vuốt tóc an ủi anh.

Lúc này Mộ Trừng Dục mới khôi phục bộ dáng trước kia, anh vòng tay qua eo nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoay người một cái, trời đất quay cuồng, Nghê Thi Đinh lập tức chuyển xuống nằm dưới thân anh. Mà người đàn ông lại giống một đứa trẻ thèm sữa, vùi đầu trước ngực cô không ngừng cọ xát.
“Mộ Trừng Dục, có phải hôm nay anh không cạo râu hay không, ngứa ~” Nghê Thi Đinh nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu anh, quả nhiên là trẻ nhỏ, sau khi nguôi giận liền làm nũng với mình.
Bộ lễ phục này vì sao lại khó cởi như vậy, áo dán nhũ hoa kia vì sao lại dán chặt như vậy.
Cuối cùng, Mộ Trừng Dục vẫn vô cùng bất đắc dĩ mà ngẩng đầu lên.
“Anh muốn ăn sữa.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận