Chiếc xe chỉ chạy thêm khoảng mười lăm phút nữa là đã đến nhà của Trương Tuyết Y.
Cô chào tạm biệt một câu rồi mở cửa xuống xe.
Chờ khi cánh cửa nhà đóng lại thì lúc này Dương Nhất Thiên mới yên tâm quay về.
Anh đạp ga rồi mở chiếc cửa kính ra.
Làn gió se lạnh tràn vào, xua tan đi cảm giác mệt mỏi.
Dương Nhất Thiên gác một tay lên cửa, ánh mắt hướng về những ánh đèn trên đường, bất giác nhớ tới lời nói tối nay...
***
Chiếc xe từ từ dừng lại ngay trước Cẩm Tú Viên.
Dương Nhất Thiên chạy vào trong ga-ra rồi đi xuống.
Anh tiến vào nhà rồi bật đèn trong phòng khách lên.
Tiếng nói cười vẫn còn phát ra từ trên tầng.
Hiển nhiên là ba mẹ của Trương Tuyết Y vẫn chưa về.
Dương Nhất Thiên đi lên lầu, nhưng được nửa đường thì lại dừng lại.
Anh giờ tay lên xoa xoa thái dương, đầu đau quá, như có một con dao rạch ở bên trong vậy.
Anh đứng lại suy nghĩ hai giây rồi quyết định trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Dương Nhất Thiên mở cửa đi vào, nhưng lại phát hiện một bóng người ngồi ngay trên chiếc ghế sofa, là Dương Nhất Nam.
"Em ở đây làm gì vậy?"
Dương Nhất Nam ngẩng mặt lên rồi nói.
"Em muốn nói với anh một số chuyện, liên quan tới Tuyết Y."
Dương Nhất Thiên nghe vậy thì mặt lạnh hẳn đi.
Anh gằn giọng nói.
"Em về phòng mình đi, không có chuyện gì để nói cả!"
Dương Nhất Nam đứng bật dậy, hai bàn tay bên người siết chặt lại.
"Anh, em đã nghe mẹ kể gần như là toàn bộ câu chuyện rồi.
Tuy không biết giữa anh và cô ấy xảy ra chuyện gì nhưng nếu hai người đã chia tay thì em vẫn có cơ hội đúng không? Em muốn cạnh tranh công bằng vì em thích Tuyết Y!"
Dương Nhất Thiên quay phắt người lại, anh xốc lấy cổ áo của Dương Nhất Nam rồi gằn giọng.
Ánh mắt đỏ ngầu một cách dữ tợn.
"Dương Nhất Nam, câm miệng lại ngay cho anh!"
"Tuyết Y sẽ là vợ của anh, là mẹ của con anh, nên em dẹp ngay những cái suy nghĩ vớ vẩn của mình ngay đi! Đừng mơ tưởng tới chuyện đó nữa!"
Dương Nhất Nam đẩy tay anh ra rồi nói.
"Tại sao lại không cơ chứ, nếu anh và cô ấy đã không còn gì thì đừng cấm cản em!" Cậu nói xong liền quay người đi, không thèm quan tâm đến sắc mặt khó coi của anh trai mình.
"Chết tiệt!" Dương Nhất Thiên đập mạnh tay vào tường, đôi mắt đã xuất hiện nhiều tia máu.
Anh nghiến răng nghiến lợi.
Thằng nhóc này đúng là gan càng ngày càng lớn mà!
***
Dương Nhất Thiên ngồi thẫn thờ trên ghế suốt gần một tiếng đồng hồ.
Li cà phê trên bạn đã cạn sạch, hơi nóng cũng không còn nữa.
Anh ngước mắt nhìn ra phía bên ngoài rồi lắng nghe âm thanh xung quanh mình.
Tất cả mọi thứ đều im ắng, mọi người đều đã đi ngủ hết rồi.
Cả nhà của Trương Tuyết Y cũng đã ra về, nhưng anh lại không rõ là họ đã về từ lúc nào.
Dương Nhất Thiên cầm li cà phê lên uống nhưng lúc này mới phát hiện rằng nó đã hết rồi, chỉ còn vương vấn lại một vài giọt.
Tuy vậy nhưng mùi hương của nó vẫn còn, vương vấn quanh đây một chút đắng của cà phê lẫn mùi hương ngọt của sữa.
Anh thở dài, đưa tay lên xoa xoa vầng trán của mình.
Đúng lúc này điện thoại trên bàn rung lên.
Nhưng không phải một cuộc gọi mà là một tin nhắn.
Màn hình hiển thị người gửi tới là Dương Nhất Nam.
Dương Nhất Thiên khẽ chau mày, bây giờ cũng đã hơn mười hai giờ rồi, thằng nhóc này nhắn gì vậy nhỉ?
Anh cầm lên xem, là một đoạn tin nhắn rất dài.
Kể về những lần gặp của Dương Nhất Nam và Trương Tuyết Y lúc ở nước ngoài.
***
Vào cái năm đó, Dương Nhất Nam chỉ mới bắt đầu công việc chỉ được hai năm, nhưng cậu lại phải nhận một vụ án giết người khá quan trọng.
Và trùng hợp thay Trương Tuyết Y lại là một nhân chứng quan trọng trong vụ án đó.
Ngày mà cậu tới sân bay, rồi bước vào đồn cảnh sát, khi ấy, đập vào mắt là khuôn mặt lo lắng của một cô gái.
Trên đùi cô ấy còn có hai đứa bé, là một trai một gái.
Chúng còn rất nhỏ, vì mới chỉ khoảng gần một hai tuổi thôi, nói vẫn chưa rõ từ nhưng lại rất phối hợp với cảnh sát kể lại những gì mình thấy được từ vụ giết người đó.
Khi đó Dương Nhất Nam không nhận ra Trương Tuyết Y vì lúc trước cô rất mập, hoàn toàn khác với bây giờ, như hai con người xa lạ vậy.
Những ngày sau đó, Trương Tuyết Y đều phải tới sở cảnh sát để phối hợp điều tra, nhưng chỉ một mình cô thôi chứ không đem hai nhóc đi nữa.
Cả hai người đã hợp tác với nhau khoảng hơn một tuần.
Tất cả đều bình thường và chỉ dừng lại ở mức tình bạn.
Cho đến một ngày...!Trương Tuyết Y ngỏ lời trước.
Cô nói: "Anh cảnh sát, tôi thích anh, chúng ta hẹn hò được không?"
Dương Nhất Nam đáp: "Cô gái nhỏ, cô đâu biết tôi là người như thế nào mà nói thích chứ, đến tên của tôi cô còn không biết cơ mà!"
"Tôi không cần biết anh là ai và là người như thế nào đâu, tôi muốn thử tìm lại cảm giác yêu một người..."
Và như thế, những cuộc hẹn hò bắt đầu, nhưng nó diễn ra không dài, chỉ vọn vẻn một tuần thôi.
Trương Tuyết Y là người nói bắt đầu, nhưng cũng là người ra đề nghị kết thúc trước.
Cô nói hai người không hợp, cả về tính cách lẫn quan điểm sống.
Tuy vậy nhưng tình bạn vẫn không biến mất đi.
Cô và Dương Nhất Nam vẫn giữ liên lạc tới tận bây giờ, tán gẫu mỗi khi rảnh rỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...