"Chết tiệt! Em mau tới khu bảo vệ để xin kiểm tra camera đi."
"Vâng."
Trương Tuyết Y nói xong liền chạy thật nhanh lên lầu, trên người Cherry và Dưa Hấu có thiết bị định vị, hi vọng sẽ dùng được.
Cô mở máy tính của mình lên, thực hiện một loạt các thao tác phức tạp, chẳng mấy chốc trên đó đã hiển thị các dãy số và kí tự kì lạ.
Sau hơn mười lăm phút màn hình hiện ra một tấm bản đồ, trên đó có hai chấm đỏ đang không ngừng di chuyển, chính là hai nhóc!
"Chúng đây rồi."
Trương Tuyết Y lập tức kết nối với điện thoại, sau đó cầm chìa khoá chạy xuống dưới nhà.
Trương Tinh Húc cũng vừa hay về tới nơi.
"Chị ơi, một người phụ nữ đã bắt hai đứa nó đi rồi!"
"Chị biết rồi, em mau gọi điện báo cho Nhất Thiên đi, chị sẽ đuổi theo chúng!"
Cô nói xong liền lấy chiếc mô tô đậu trước cửa, phóng đi.
Trương Tuyết Y đặt điện thoại trước màn hình, tăng tốc, đi theo dấu vết của các con mình.
Người bắt chúng đi chắc chắn là Lê Nhật Hạ.
Chỉ có cô ta thôi.
Trương Tuyết Y đã quá chủ quan về việc này, Lê Nhật Hạ thừa biết Cherry và Dưa Hấu chính là điểm yếu của cô, bắt hai đứa để uy hiếp cô cũng là điều dễ hiểu.
"Chết tiệt! Lê Nhật Hạ, các con của tôi mà mất đi cọng tóc nào tôi nhất định sẽ xé xác cô ra!"
Trương Tuyết Y nghiến răng nghiến lợi, cúi thấp người rồi rồ ga.
Chiếc xe mô tô đỏ phóng nhanh trong gió, vượt qua tất cả mọi vật cản trên đường.
Khoảng cách giữa cô và chiếc xe chở Cherry và Dưa Hấu ngày càng gần, nhưng vẫn còn quá xa để đuổi kịp.
Cô xem bản đồ trên điến thoại, phát hiện điểm đến của Lê Nhật Hạ chính là bến cảng.
"Chết tiệt! Chẳng lẽ cô ta tính đưa hai con ra biển sao!"
Trương Tuyết Y quyết định vòng sang một con đường khác để sớm bắt kịp họ, nhưng lại không may gặp trúng đoạn đường bị kẹt xe.
"Sao lại xui vậy trời?"
Cô sốt ruột bấm còi, thấy không tiến được cũng không lùi lại được, bây giờ cũng chính là lúc phát huy ưu thế của xe mô tô rồi, cô bắt đầu giảm tốc độ, sau đó luồn lách, mãi hơn năm phút sau cũng đã thoát ra được khúc kẹt.
Trương Tuyết Y vặn ga, phóng nhanh đến chiếc xe đang chở hai đứa con yêu quý của mình.
Nút xanh trên bản đồ chính là cô, còn hai nút đỏ là Cherry và Dưa Hấu.
Khoảng cách của ba nút ngày càng gần, hơn năm phút cuối cùng cũng trùng nhau, điều đó có nghĩa là chiếc xe đó đã ở ngay đây rồi.
Mà xung quanh toàn xe máy, chỉ có duy nhất một chiếc ô tô, chắc chắn là nó.
Trương Tuyết Y tiến lên phía trước, đi ngang hàng với chiếc xe ô tô màu đen.
Quả nhiên người đang lái xe chính là Lê Nhật Hạ, Cherry và Dưa Hấu đang hôn mê nằm ở ghế sau, cả người bị trói lại, miệng bị dán băng keo.
Trương Tuyết Y nhìn cảnh này mà không khỏi xót xa.
Cô cắn chặt môi, cố gắng để không rơi nước mắt, sau đó hét to vào cửa kính xe.
"Lê Nhật Hạ, mau dừng xe! Trả con cho tôi!"
Lê Nhật Hạ ở bên trong cuối cùng cũng phát hiện ra, cô ta nhếch mép, đạp ga tăng tốc.
"Sao cô ta đuổi được tới đây vậy?"
"Mau đứng lại!"
Trương Tuyết Y cũng không chịu yếu thế, lập tức đuổi theo, nếu không phải hai cốt nhục của cô đang ở trong đó thì cô không chần chờ gì mà chặn trước đầu xe cô ta đâu.
Bỗng lúc này chiếc bông tai nhấp nháy, vài giây sau giọng nói của Dương Nhất Thiên truyền tới.
"Y Y, em đang ở đâu vậy?"
"Anh à, Lê Nhật Hạ đã bắt con của chúng ta đi rồi, cô ta đang trên đường tới bến cảng! Anh lập tức gọi Nhất Nam tới đây đi! Nhất định phải chặn được xe cô ta lại!"
"Anh biết rồi!"
Trương Tuyết Y tiếp tục bám sát Lê Nhật Hạ, không thể làm gì khác ngoài đi theo và chờ cô ta dừng xe.
Một lúc sau hai người cũng tới được bến cảng.
Lê Nhật Hạ mở cửa xe bước xuống, lập tức bị Trương Tuyết Y đấm một cái thật mạnh, ngã ngửa về sau.
"Á á á á á!"
"Cô đúng là chán sống rồi!"
Trương Tuyết Y quyết định xử lí cô ta sau, vội vàng mở cửa xe để bế Cherry và Dưa Hấu xuống, nhưng chưa kịp đụng vào người các con thì một người đàn ông đứng sau cô, trên tay cầm một cây gậy sắt, đánh thẳng vào đầu cô.
"Á á á á á á!"
Trương Tuyết Y đau đớn ôm đầu, quay ngoắt người lại, nhưng chưa kịp phản đòn thì lại bị giáng thêm một gậy.
"Rầm!"
Cơ thể cô ngã khuỵu xuống đất, cơn đau nhanh chóng lan ra toàn thân.
Mí mắt cô nặng trĩu, chỉ kịp thấy người đàn ông đó nhấc bổng hai nhóc lên chiếc thuyền neo ngay đó, Lê Nhật Hạ cũng đi theo ngay phía sau.
"Trương Tuyết Y, hẹn gặp cô ở đảo Balima..."
Trương Tuyết Y cố dùng hết sức lực của mình, khó khăn lết về phía trước, miệng cứ lặp đi lặp một câu.
"Trả con cho tôi, mau trả con cho tôi...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...