Mỗi lần viết đến hai chữ ‘hậu kí’, tôi lại cảm thấy vô cùng kích động, bởi vì cuối cùng tôi đã có thể đi tới điểm sau cùng, cuối cùng đã hoàn thành bản thảo.
Không biết mọi người có còn nhớ Lạc Bảo quật cường cùng với Thượng Quan Tầm năm xưa không? Đã năm năm rồi, “Lên cung trăng tìm tình yêu” được tái bản lại, đồng thời được thay bìa mới hoàn toàn, khiến tâm trạng tôi vô cùng phấn khích, khó lòng diễn tả, quyết tâm hoàn thiện lại bản thảo năm xưa.
“Lên cung trăng tìm tình yêu” tái bản ngoài việc có thêm phần ngoại truyện về nhân vật Tề ca tầm một vạn chữ ra, thay đổi lớn nhất chính là sửa đổi lại cách dùng từ trong phạm vi rộng. Dự định ban đầu là hoàn thành bản thảo trước khi hết năm, thế nhưng tôi lại kéo dài đã mãi tận cuối tháng ba mới có thể hoàn thành được. Biên tập đại nhân thôi thúc tôi trên mạng QQ như quỷ đòi mạng, vô cùng sát sao. Thực ra không phải do tôi lười biếng, tôi đã rất nỗ lực, dành ra đúng thời gian ba tháng để chỉnh lí toàn bộ bản thảo cho hoàn thiện. Sở dĩ làm vậy là vì muốn mỗi độc giả yêu thích “Lên cung trăng tìm tình yêu” và bản thân tôi có thể thưởng thức một tiểu thuyết hoàn thiện hơn, thú vị hơn. Đây mới chính là ý nghĩa thực sự của việc tái bản.
“Lên cung trăng tìm tình yêu” là bộ tiểu thuyết dài đầu tiên của tôi, cũng là lần đầu tiên tôi thử sức với thể loại này. Nhớ lại năm năm trước, khi sáng tác ra bộ tiểu thuyết này, tôi thực sự đã gặp phải rất nhiều trở ngại, không dễ dàng chút nào. Năm năm qua, khi đọc lại bộ tiểu thuyết này, tôi cảm thấy câu văn, từ ngữ mình dùng thực sự dài dòng, ngô nghê. Biết bao lần mở văn bản lên, tôi thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu, không dám đọc thêm nữa, thực sự cảm thấy coi thường mình trước kia.
Ban đầu, mỗi ngày tôi chỉ có thể sửa từ một đến hai chương, hầu như câu từ nào cũng phải sửa lại, thậm chí còn phải viết lại toàn bộ. Tôi đã gạt bỏ hết những câu nói dài dòng trước kia, tăng thêm những đoạn diễn tả nội tâm tình cảm, tính cách của một số tuyến nhân vật, sửa lại hết những câu chữ mà mình cho rằng còn quá non nớt, ngây ngô. Có thể nói, tâm huyết bỏ ra để sửa bộ tiểu thuyết này còn nhiều hơn cả khi viết một bộ hoàn toàn mới.
Năm năm trước, rất nhiều độc giả yêu thích nhân vật nam thứ chính Tề ca - Thượng Quan Khiêm - vô cùng tức giận khi tôi biến nhân vật này trở nên biến thái đến vậy. Tất cả những nhân vật trong tiểu thuyết đều có số phận và kết cục của riêng mình, Bạch Ánh Đồng, Bạch Ánh Tuyết, Thượng Quan Doãn, Hoa Thanh Thần, thậm chí ngay cả nhân vật Tư Hành Phong[1] với số phận bi đát cũng đã có câu chuyện của riêng mình. Tại sao riêng mình Tề ca đáng thương lại không có? Cho nên, lần này, để thỏa mãn mong muốn của độc giả, tôi đã thêm vào phần ngoại truyện của Tề ca, tuy rằng được viết dựa trên lời kể của nhân vật Phụng Phi, thế nhưng hi vọng mọi người sẽ tiếp tục thương xót và yêu thích Tề ca.
[1] Nhân vật nam chính trong tiểu thuyết “Ái Nô - Tình này đành đợi gió đông thổi”.
Ngoài ra, các tình tiết liên quan đến câu chuyện giữa Tư Hành Phong và Hạ Phẩm Dư có đôi nét khác biệt so với trong tiểu thuyết “Ái Nô.” Vốn ban đầu tôi định sửa lại cho chính xác, thế nhưng sau khi đọc hết bản ngoại truyện này, lại cảm thấy thích những câu chuyện không có kết thúc rõ ràng, như vậy mới khiến người ta nhớ lâu hơn. Cho nên, xin các vị độc giả đừng cảm thấy kì lạ nếu phát hiện một vài điểm bất đồng giữa hai tiểu thuyết này, cứ để cho mỗi phần mang một nét riêng của mình đi.
Những vị độc giả chưa đọc “Ái Nô” lại cảm thấy hiếu kì trước câu chuyện của Tư Hành Phong và Hạ Phẩm Dư thì hãy tìm đọc nhé.
“Lên cung trăng tìm tình yêu” và “Ái Nô” là hai tiểu thuyết chị em, mang văn phong khác nhau, hi vọng mọi người đều yêu thích.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, yêu thương tôi suốt bao lâu nay, cảm ơn người biên tập đáng yêu của tôi, cảm ơn mỗi một người bạn đã ở bên động viên, khích lệ tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...