Lên Án


[Là anh ấy vứt bỏ tôi, không phải tôi vứt bỏ anh ấy.]
Kỷ Vọng thật sự muốn đem Kỳ Bạc Ngôn thốt ra lời kinh người này trói lại đánh một trận, nhưng hiển nhiên bây giờ anh không có loại nghị lực này.
Anh bận ho khan, bị sặc đến chết đi sống lại.
Kỳ Bạc Ngôn đau lòng vỗ vỗ lưng anh, nhỏ giọng: "Sao lại không cẩn thận như vậy."
Vừa dứt lời, chỉ thấy anh của hắn hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Khiến Kỳ Bạc Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng của Kỷ Vọng, cảm thấy ánh mắt tức giận của Kỷ Vọng cũng thật đẹp mắt.
Trần Thăng giận dữ mắng: "Nhóc thối, có phải cậu lừa gạt người ta không! Kỷ Vọng thành thật như vậy, vừa nhìn đã biết chính là bị cậu lừa."
Giọng điệu của ông rất nghiêm khắc, nhưng không hề có ý kỳ thị.
Kỷ Vọng che miệng, chậm rãi bình tĩnh lại, mới khàn giọng nói: "Đạo diễn Trần, không phải như ông nghĩ, là tôi theo đuổi em ấy trước."
Trần Thăng không ngờ Kỷ Vọng nóng lòng muốn phản bác lại là vấn đề này, á khẩu một lúc, hồi lâu mới nói: "Khi đó Kỳ Bạc Ngôn vứt bỏ cậu? Nên cậu mới diễn chân thật như vậy?"
Kỳ Bạc Ngôn chen vào giải thích: "Là anh ấy vứt bỏ tôi, không phải tôi vứt bỏ anh ấy."
Đạo diễn Trần càng hết nói nổi, thế giới của người trẻ tuổi, ông thật sự không thể hiểu được.
Ông chỉ chỉ Kỳ Bạc Ngôn: "Vào đoàn phim của tôi thì nghiêm túc mà diễn.

Không hiểu cái gì thì hỏi bạn trai cậu, cậu ấy diễn xuất tốt hơn cậu nhiều, cũng đủ dạy cậu."
Trần Thăng: "Không có chuyện gì thì ít làm phiền đến tôi, nếu không phải vì nể tình mặt mũi Uyển Ngôn, tôi mới không để cậu tới làm bẩn phim của tôi."
Kỳ Bạc Ngôn: "Nếu không phải ông ép Kỷ Vọng đến đây, không cho anh ấy dùng điện thoại, ông nghĩ tôi tình nguyện đến đây à."
Kỷ Vọng gần như không dám thở mạnh, Kỳ Bạc Ngôn cái gì cũng dám nói như vậy.
Lời này không phải xem phim trường của Trần Thăng trở thành chốn yêu đường à.
Nào biết Trần Thăng nghe xong lời này, thật sự không bị mích lòng mà nhìn Kỳ Bạc Ngôn từ trên xuống dưới hồi lâu, mới nói: "Dáng vẻ chẳng hề giống Uyển Ngôn, nhưng chuyện tình cảm ngược lại giống đến mười mươi."
Trần Thăng: "Năm đó cô ấy diễn [Vong Xuyên] của tôi, bất luận thế nào cũng sẽ không..." lời nói gian nan tràn ngập cảm giác tiếc nuối thay cho Lâm Uyển Ngôn.
Hai mắt đạo diễn Trần có chút ướt át, Kỳ Bạc Ngôn cũng không cao hứng: "Đó là do tự bà chọn."

Kỷ Vọng cảm thấy Kỳ Bạc Ngôn thực ra không thích nhắc tới mẹ mình, nhưng tốt xấu gì cũng không nói thêm những điều khó chịu nữa.
Kỳ Bạc Ngôn ôm lấy eo Kỷ Vọng, đột nhiên nói với Trần Thăng: "Về sau phim của ông có thiếu người, thì cân nhắc qua Kỷ Vọng nhà tôi đi, tôi có thể đầu tư."
Trần Thăng liếc mắt nhìn hắn: "Tôi không thiếu chút tiền này của cậu."
Kỳ Bạc Ngôn trợn to mắt: "Đạo diễn Trần ông hống hách rồi."
Trần Thăng nhìn Kỷ Vọng một lát: "Trong tay tôi còn có một kịch bản, là vai nam chính, nếu cậu muốn diễn, đến lúc đó nhớ đến thử vai."
Kỷ Vọng không nghĩ tới hai người này chỉ nói dăm ba câu liền định ra cơ hội thử vai, tùy tiện như vậy, giống như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, khiến anh ngây ngốc luôn.
Sau khi Trần Thăng rời đi, Kỳ Bạc Ngôn ôm Kỷ Vọng, hai mắt loé sáng: "Anh ơi, anh vui không? Vui thì hôn em một cái đi."
Nếu có thể 'làm' thì càng tốt, có điều Kỳ Bạc Ngôn không dám nói ra, sợ Kỷ Vọng đánh hắn.
Kỷ Vọng cau mày nói: "Như thế không tốt đâu, đạo diễn Trần rất ít khi dùng một diễn viên lần thứ hai." Lại còn là vai nam chính.
Kỳ Bạc Ngôn phản bác nói: "Trước kia mỗi một bộ phim của ông ấy đều là mẹ em là nữ chính."
Bởi vì đó là Lâm Uyển Ngôn, nữ thần một thời đó, Kỷ Vọng sao có thể đánh đồng với bà.

Anh cảm thấy thực sự sợ hãi, lại sợ Trần Thăng là vì tình nghĩa cho nên mới miễn cưỡng.
Kỳ Bạc Ngôn: "Hơn nữa, anh cũng là lần thứ hai diễn phim của ông ấy, nếu không có năng lực, ông ấy cũng sẽ ông tùy tiện chọn anh."
Vừa nói, Kỳ Bạc Ngôn đem đầu cọ cọ trong ngực Kỷ Vọng: "Chờ anh đứng ở vị trí đủ cao, cảm thấy có thể công khai với em, vậy thì sẽ công khai."
Kỷ Vọng nghe thấy thế trong lòng có chút chua xót, cảm thấy Kỳ Bạc Ngôn vì anh mà nhường nhịn không ít, còn hiểu chuyện đến vậy.
"Đợi vài năm nữa đi, fans của em bây giờ không hẳn có thể chấp nhận chuyện em yêu đương, em còn nhỏ như vậy." Kỷ Vọng nói.
Phong ba tin đồn chuyện đính hôn lần trước, cũng đủ để chứng minh Kỳ Bạc Ngôn không còn độc thân đáng sợ đến thế nào.
Kỳ Bạc Ngôn không hài lòng nói: "Không nhỏ." Xét hết mọi phương diện mà nói.
Kỷ Vọng: "Còn có, anh biết em có giao tình với đạo diễn Trần, nhưng những lời vừa rồi của em...cũng quá đột ngột rồi."
Kỳ Bạc Ngôn nhíu mày: "Em có thể chấp nhận không công khai với công chúng, nhưng anh lại muốn em che giấu với cả những người mà em quen biết, này là hoàn toàn không muốn để cho bất cứ ai biết quan hệ của chúng ta, muốn lén lút yêu đương không được đưa ra ánh sáng sao?"
Bị đội một cái nồi lớn như vậy, Kỷ Vọng quả thật luống cuống tay chân.

Kỷ Vọng: "Anh chỉ cảm thấy em có thể chọn cách thức thích hợp hơn để nói với đạo diễn Trần."
"Cái gì mà người vợ đã chết của anh, em nói anh đừng nói hưu nói vượn, chính em lại thích làm gì thì làm." Kỷ Vọng nói.
Vẻ mặt Kỳ Bạc Ngôn hơi thả lỏng: "Lão già Trần đó không có khả năng sẽ nói lung tung, đợt trước có đám chó săn đào ra chuyện em từng ở trong viện an dưỡng, là ông ấy giúp áp chế xuống."
Mặc dù Kỳ Bạc Ngôn một câu đều là lão già Trần, lúc nói chuyện với Trần Thăng, còn không ngớt châm chọc đối phương, nhưng sự thân thiết trong từng câu nói cũng đủ chứng minh, Trần Thăng đối với hắn mà nói, là người quan trọng.
Đáng tin tưởng, có thể dựa vào.
Có người đau lòng vì Kỳ bạc Ngôn, Kỷ Vọng chỉ biết vui mừng, anh hy vọng Kỳ Bạc Ngôn có thể nhận được thật nhiều yêu thương.
Kỷ Vọng khẽ hừ một tiếng: "Còn có cái gì mà lén lút yêu đương, người bên cạnh anh, trợ lý anh, ngay cả người đại diện của anh đều biết sự tồn tại của em."
Kỳ Bạc Ngôn: "Nếu anh muốn mọi người quen biết em biết đến anh, em hoàn toàn..."
Trước khi Kỳ Bạc Ngôn nói ra những lời càng khoa trương hơn, Kỷ Vọng kịp thời kêu dừng: "Không cần, duy trì tình trạng bây giờ, thuận theo tự nhiên là được rồi."
Trong tình yêu, có những người điên cuồng thể hiện tình cảm, cũng có người sợ ảnh hưởng, cố gắng thận trọng khiêm tốn.
Mà cặp đôi Kỳ Bạc Ngôn - Kỷ Vọng hiển nhiên giữ quan điểm hoàn toàn khác nhau về vấn đề này.
"Em nghe anh." Là Kỳ Bạc Ngôn nhượng bộ trước, làm bộ ngoan ngoãn, tiến đến bên tai Kỷ Vọng nói.
Kỷ Vọng sau khi nghe xong, vành tai ửng đỏ, chậm chạp nói: "Vài ngày nữa sẽ có cảnh diễn đánh nhau."
Phim võ hiệp không thể thiếu được cảnh đánh nhau, dường như đại bộ phận đều là vì phân cảnh đánh nhau mà quay ra những thước phim đẹp, yêu cầu về thể lực của các diễn viên cũng rất cao.
Kỳ Bạc Ngôn bày ra bộ dáng mất mát: "Em chỉ còn có một tuần nữa là phải đi rồi."
Hắn không nói dối, Kỳ Bạc Ngôn chỉ là vai phụ, không có cảnh diễn gì, ở trong đây lơ mơ hai tuần đã là cưỡng cầu.
Vốn là Kỳ Bạc Ngôn muốn đến ở một tháng, kết quả bị mọi người trong công ty ngăn cản.
Ông chủ đặt yêu đương lên hàng đầu, yêu đến mất trí, mặc kệ chính sự, nhưng cấp dưới cũng muốn ăn cơm mà.
Kỷ Vọng thoả hiệp, chỉ chỉ môi mình: "Giống như hôm nay, dùng nơi này 'làm' cho em được không."
Kỳ Bạc Ngôn cong mắt, cao giọng nói được.
Ngày thứ hai trước khi Kỷ Vọng hoá trang, phải dùng túi chườm đá đắp lên môi khá lâu mới giảm sưng.
Cùng với đó, còn có dấu răng hiện rõ mồn một trên cổ anh.

Vừa mờ đi lại tiếp tục bị đánh dấu, tầng tầng lớp lớp.

Không thể đánh dấu vĩnh viễn, vậy cứ một lần lại một lần lặp đi lặp lại đánh dấu là được.
Là sự chiếm hữu ngang tàng nhất, cũng là tình yêu vô cùng mãnh liệt.
Có đôi khi Kỷ Vọng cảm thấy, hành động của Kỳ Bạc Ngôn còn hơn cả bản năng của Alpha, nó càng giống như một loại tính cách cố chấp.
Thật giống như nếu hắn không thể là người đánh dấu Kỷ Vọng, vậy hắn sẽ là người lưu lại vết tích không thể xoá đi trên người Kỷ Vọng.
Ngoại trừ hắn ra, ai cũng không thể.
Chia tay 6 năm, Kỷ Vọng cũng không yêu đương với ai.

Chuyện này, Kỷ Vọng không biết Kỳ Bạc Ngôn đã điều tra qua hay không, Kỳ Bạc Ngôn không hỏi, Kỷ Vọng cũng không nói đến.
Kỳ thật Kỳ Bạc Ngôn không cần phải cảm thấy nguy cơ, Thời Dao không có khả năng uy hiếp đến hắn.
Bây giờ anh có thể qua lại với Omega nào nữa, cuộc đời anh đã được viết lại vào giây phút lần đầu tiên gặp được Kỳ Bạc Ngôn rồi.
Trong đoạn thời gian anh dứt khoát chia tay với Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng cố gắng làm rất nhiều chuyện, muốn xoá hết những dấu vết mà Kỳ Bạc Ngôn để lại trên người mình.
Sự thật chứng minh anh làm không được, bất kể là cho anh thêm bao nhiêu cái 6 năm đi nữa.
Ngày Kỳ Bạc Ngôn rời khỏi đoàn làm phim, thời tiết nhiều mây, Kỷ Vọng hiếm thấy mà NG nhiều lần, cảm xúc anh không ổn định, cảnh quay hôm nay là một thiếu niên hoạt bát, hài hước lại thú vị.
Kỷ Vọng hoạt bát không được, càng không thể vui đùa.

Anh biết một diễn viên đủ tiêu chuẩn không nên bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong cuộc sống thực, nhưng anh nhịn không được.
Cũng may anh rất nhanh đã tìm về được cảm xúc, bởi vì nếu không quay xong, anh sẽ không có cách nào đi tìm Kỳ Bạc Ngôn.
Sau khi phân diễn kết thúc, Kỷ Vọng chạy về khách sạn.

Vừa bước vào sảnh lớn, mưa đã rơi tí tách.

Kỳ Bạc Ngôn ăn mặc kín kẽ, bên ngoài còn mặc một cái áo hoodie, đội mũ, đeo khẩu trang cùng kính râm, nguỵ trang tầng tầng lớp lớp.
Kỷ Vọng chạy chậm qua, khắc chế không có lập tức ôm chầm lấy đối phương, anh sợ xung quanh có chó săn, Kỳ Bạc Ngôn đến đoàn làm phim của Trần Thăng đã không còn là bí mật.
Mấy ngày này đoàn phim còn mời bảo vệ đến đây, lọc đi một đám lại một đám chó săn.

Kỳ Bạc Ngôn chỉ lộ ra hai mắt: "Anh như vậy nhận ra em?"
Kỷ Vọng: "Không nhận ra em mới kỳ lạ."
Kỳ Bạc Ngôn: "Muốn mang anh đi cùng."
Kỷ Vọng đi theo cùng ngồi xuống sô pha: "Anh có thể sống cùng em."
Kỳ Bạc Ngôn sửng sốt: "Cái gì?"
Kỷ Vọng rất tự nhiên nói: "Làm sao, không muốn ở chung với anh à?"
Kỳ Bạc Ngôn đương nhiên cầu còn không được: "Vậy em chuyển đồ sang nhá?"
Kỷ Vọng nghĩ đến quần áo của Kỳ Bạc Ngôn chắc hẳn cần đến mấy phòng mới có thể chứa hết, lại có chút khó xử.
"Đừng chuyển qua hết, nếu không chờ anh mua một căn nhà khác rồi em hẳn chuyển qua, bây giờ căn nhà đó có hơi nhỏ." Bởi vì đó là căn nhà anh với Kỳ Bạc Ngôn từng ở qua, đó mới là lý do Kỷ Vọng muốn mua nó.
Cho dù bên miệng anh vẫn luôn phủ nhận, kỳ thực trong lòng lại thuỷ chung hiểu rõ một chuyện.
Mua căn nhà này, là vì chờ đợi hắn.
Anh vĩnh viễn ở nơi đó, mặc kệ Kỳ Bạc Ngôn rời đi khi nào thì quay về, đều có thể tìm anh ở nơi ban đầu.
Cho dù ở thời điểm đó, anh chẳng thể xác định Kỳ Bạc Ngôn có quay về hay không, cũng không biết làm việc này có ý nghĩa gì.
Thật sự có một số chuyện, không nhất định phải có ý nghĩa mới làm.
Cũng may, Kỳ Bạc Ngôn đã chứng minh mọi chuyện anh làm không hề vô nghĩa, bởi vì anh đợi được rồi.
Người của anh mấy năm trước rời khỏi anh, cuối cùng lại lần nữa quay trở về vòng tay anh.
Kỷ Vọng lấy nhẫn trong áo ra, đeo lên tay mình.
Kỳ Bạc Ngôn thấy anh làm như vậy thì cười tủm tỉm tháo găng tay ra khỏi tay, lộ ra chiếc nhẫn trên ngón áp út, khoe khoang nói: "Em cũng có, đã sớm đeo rồi nha."
Kỷ Vọng ôn nhu nhìn hắn, khen ngợi nói: "Thật ngoan, thưởng cho em một chút được không?"
Kỳ Bạc Ngôn giống như khó xử nói: "Ở đây hả? Không tốt đâu."
Kỷ Vọng bình tĩnh nói: "Phần thưởng này ở đây cũng có thể thực hiện."
Kỳ Bạc Ngôn chờ mong hỏi: "Là cái gì?"
Kỷ Vọng tuỳ ý dắt tay Kỳ Bạc Ngôn, tựa như nói một chuyện bình thường, giọng điệu như thể bàn luận thời tiết hôm nay thế nào.
nói với Kỳ Bạc Ngôn: "Chờ khi quay xong bộ phim này, chúng ta kết hôn đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui