Lên Án


[Vậy mà bọn họ lại cùng nằm trên một cái giường bệnh, thật sự có chút thê lương.]
Trước khi bác sĩ Phương rời khỏi phòng bệnh, nhìn qua Kỷ Vọng một cái.

Kỷ Vọng vốn định đứng dậy, thức thời rời đi.

Nhưng tay anh bị Kỳ Bạc Ngôn kéo lại, Kỳ Bạc Ngôn nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay anh, trầm mặt không lên tiếng.
"Tiểu Nam, anh đi xử lý vết thương cho Kỷ tiên sinh đi." Bác sĩ Phương nói với nam y tá bên cạnh, lại nói với Kỷ Vọng: "Kỷ tiên sinh, nếu muốn tư vấn tâm lý, viện của tôi có chuyên gia tư vấn chuyên môn để giúp đỡ."
Đây là viện an dưỡng tư nhân cao cấp, đừng nói là chuyên gia tư vấn tâm lý, ngay cả bệnh nhân muốn ăn một bữa tiệc kiểu Pháp, cũng sẽ có đầu bếp chuyên môn tận tình vì người đó chuẩn bị.
Người nhà bệnh nhân xuất hiện vấn đề tâm lý là chuyện thường tình.
Nhất là người nhà bệnh nhân tâm thần phân liệt, mỗi lần nghĩ bệnh tình đã tốt lên, kết quả lại tái phát.

Hy vọng rồi đến thất vọng lặp đi lặp lại như vậy, là một loại sự tình vô cùng tra tấn.
Người nhà mỗi khi không thể chống đỡ vào thời điểm này, họ phải học được cách tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác.
Kỷ Vọng mỉm cười với bác sĩ Phương: "Không cần."
Bác sĩ Phương không ép buộc, lúc này chỉ mới bắt đầu, không muốn nhận sự giúp đỡ cũng rất bình thường.
Ông cũng không nói Kỷ Vọng đi ra ngoài, ban nãy lúc Tiểu Nam chạy đến nói tình huống bên này cho ông, ông đã nghe thấy lời đe dọa rành mạch kia của Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn là bệnh nhân của ông, từ trước đã ở đây điều trị.

Hiểu rõ tính tình người này phải làm đúng theo ý mình, bác sĩ Phương nói: "Kỷ tiên sinh, cậu có thể ở lại đây 1 tiếng."
Vết thương trên tay Kỷ Vọng đã được xử lý ổn thoả, vết thương ngoài da sau khi được vệ sinh xong thì quấn băng vải.
Kỳ Bạc Ngôn ngồi bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của Tiểu Nam, nếu ánh mắt có thể hoá thành thực thể thì tay của Kỷ Vọng đã bị cái nhìn chằm chặp của hắn gắt gao bọc lại.
Xử lý miệng vết thương xong, Tiểu Nam liền biết ý cầm theo hộp thuốc rời khỏi phòng bệnh, còn tiện tay giúp bọn họ đóng cửa lại.
Sau khi cửa đóng lại, Kỷ Vọng thở dài thườn thượt.

Anh nâng tay day day huyệt thái dương đau âm ỉ, lại nghe thấy âm thanh trầm khàn vang lên, là Kỳ Bạc Ngôn: "Xin lỗi."
Kỷ Vọng giật mình, anh không rõ Kỳ Bạc Ngôn xin lỗi cái gì.
Kỳ Bạc Ngôn nhìn tay anh: "Nếu em không bị bệnh thì tốt rồi."
Mũi Kỷ Vọng có chút chua xót, anh nói: "Em nói cái gì đấy, bị bệnh cũng không phải là chuyện em có thể quản được."
Kỳ Bạc Ngôn không có ngẩng đầu, Kỷ Vọng rời khỏi ghế, ngồi xổm trước xe lăn của Kỳ Bạc Ngôn, muốn Kỳ Bạc Ngôn nhìn vào mặt anh: "Em yên tâm, những lời của Phương Thịnh Vân, một chữ anh cũng không tin."
Kỳ Bạc Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lo lắng của Kỷ Vọng: "Về sau đừng để bị thương."
"Vì em, lại càng không cần." Kỳ Bạc Ngôn lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, cơ thể hắn bây giờ vốn không cho phép hắn nói nhiều.
Di chứng điện liệu vô cùng khó chịu, hắn là đang cố gắng chống đỡ đến bây giờ.
Kỷ Vọng cầm lấy tay Kỳ Bạc Ngôn áp vào mặt mình: "Anh biết rồi, lần sau sẽ không."
"Anh ôm em lên giường nghỉ ngơi được không?" Kỷ Vọng hỏi.
Nào biết Kỳ Bạc Ngôn vậy mà rút tay khỏi mặt anh, trực tiếp nhấn chuông gọi người phía sau.
Kỷ Vọng còn tưởng Kỳ Bạc Ngôn không thoải mái, chẳng lẽ lại xuất hiện ảo thanh? Không phải bây giờ anh đang ở trước mặt Kỳ Bạc Ngôn sao? Lại xuất hiện thêm một 'anh' nữa?
Có mấy lời nói ra, người khác đại khái sẽ nghĩ anh có vấn đề.
Nhưng anh thật sự không thích 'ảo giác' này của Kỳ Bạc Ngôn, anh ghét Kỳ Bạc Ngôn yêu thích loại 'ảo giác' này.

Cho dù ảo giác kia của Kỳ Bạc Ngôn có là anh cũng không được.
Y tá chạy tới rất nhanh, đều tưởng Kỳ Bạc Ngôn xảy ra vấn đề, nào biết khi tiến vào phòng bệnh, Kỳ Bạc Ngôn chỉ tay vào Kỷ Vọng: "Phát sốt."
Kỷ Vọng sờ sờ trán mình, tự nhận thấy nhiệt độ vẫn ổn, có điều có chút đau đầu, còn thêm trong lòng phiền muộn, bây giờ ngay cả nói chuyện với Kỳ Bạc Ngôn cũng có chút cố sức.
Anh không muốn để cho Kỳ Bạc Ngôn nhìn thấy anh bị Phương Thịnh Vân lay động.
Bây giờ Kỳ Bạc Ngôn vốn đang sinh bệnh, còn rất mẫn cảm.

Nếu anh lại biểu hiện không thích hợp, sợ là sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng hết sức nhẫn nại, thậm chí còn diễn trước mặt Kỳ Bạc Ngôn.

Y tá đo nhiệt độ cho anh, nhìn thấy nhiệt độ cũng há hốc mồm kinh ngạc: "39 độ, anh không cảm thấy không khỏe sao?"
Kỷ Vọng: "Có thể tiêm không? Buổi chiều tôi còn có việc."
Y tá: "Loại tình huống này truyền dịch vẫn tốt hơn, có thể hoãn những thứ khác không?"
"Truyền dịch, ở đây truyền." Không đợi Kỷ Vọng trả lời, Kỳ Bạc Ngôn đã sắp xếp xong xuôi.
Cuối cùng Kỷ Vọng vẫn gọi điện thoại cho chị Hồng, nói mình đang sốt cao, lịch trình buổi chiều có thể hoãn lại 1 tiếng được không, anh truyền dịch xong thì sẽ đến.
Lịch trình buổi chiều là quay chụp cho một đại ngôn trò chơi, chị Hồng nắm được đại ngôn này không hề dễ, nghe nói quản lí bên kia nhìn thấy hình tượng của anh trong MV Kỳ Bạc Ngôn, cảm thấy rất phù hợp.
Ngay cả Kỷ Vọng cũng cảm thấy lý do này không đáng tin, có Kỳ Bạc Ngôn ở bên, quản lí sao có thể nhìn đến anh?
Chị Hồng nói thẳng: "Bọn họ mời Kỳ Bạc Ngôn không được, lịch trình của Kỳ Bạc Ngôn hẳn là đã xếp đầy đến năm sau."
Có điều với scandal đính hôn kia, không biết bây giờ, hình tượng và tài nguyên của Kỳ Bạc Ngôn có bị ảnh hưởng hay không.
Kỷ Vọng đầy bụng tâm sự, ngay cả Kỳ Bạc Ngôn đẩy anh lên trên giường khi nào, anh cũng không biết.
Phòng bệnh cho khách VIP có giường rất lớn, có thể chứa được hai người.
Kỷ Vọng xoay lưng, nghiêng người mặt đối mặt với Kỳ Bạc Ngôn: "Y tá ở đây đều ký hợp đồng bảo mật à?"
Bằng không, sao Kỳ Bạc Ngôn có thể lộ liễu như vậy, gần như là trắng trợn.
Kỳ Bạc Ngôn nắm lấy tay anh, hai mắt khép hờ: "Ừm."
"Vẫn khó chịu sao?" Kỷ Vọng dùng tay đang cắm kim, chạm vào mặt Kỳ Bạc Ngôn.
Vậy mà bọn họ lại cùng nằm trên một cái giường bệnh, thật sự có chút thê lương.
"Người yêu của tôi thật sự đẹp nha." Kỷ Vọng ôn nhu nói.
Ngày đó, lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn bị trói trên giường,
Kỳ Bạc Ngôn khóc cầu xin anh đừng nhìn, anh biết suy nghĩ của Kỳ Bạc Ngôn.

Anh không cảm thấy Kỳ Bạc Ngôn sinh bệnh trở nên khó coi, cũng không hề sợ hãi, nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn như vậy, có thể cảm thấy cũng chỉ có tan nát cõi lòng cùng khổ sở.
Cảm xúc như vậy, Kỷ Vọng đã đè nén vài ngày, cho dù là bây giờ, cũng không hề biến mất.

Kỳ Bạc Ngôn nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên, một độ cong không lớn.
Đợi đến khi Kỳ Bạc Ngôn tỉnh giấc, Kỷ Vọng ở bên người đã đi mất rồi.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, chạm vào khuôn mặt mình giống như nơi đó còn vương lại độ ấm trên tay Kỷ Vọng, rũ mi không biết đang nghĩ gì.
Khi Lý Phong đẩy cửa vào, chính là nhìn thấy hình ảnh như vậy.
"Thầy Kỷ đã đi rồi, Tiểu Húc đến đây đón cậu ấy." Lý Phong lấy vài quyển sách trong túi ra, đặt trên đầu giường của Kỳ Bạc Ngôn, để cho hắn giết thời gian: "Vừa rồi tôi đã xác nhận từ chỗ bác sĩ Phương, ông ấy nói lần này cậu có thể không cần ở lại viện 1 tháng."
"Bên phía Phương Thịnh Vân đã phát ra thông báo, bọn họ phủ nhận chuyện đính hôn."
"Công ty quyết định tìm luật sư gửi đơn kiện những người tung tin, ngoài mặt là cảnh cáo một chút, cho fans hâm mộ một lời giải thích."
Lý Phong lấy ra một cái ipad, nhấn mở vài tệp tin trong danh mục: "Đây là văn bản đăng Weibo, cậu xem xem, bộ phận quan hệ công chúng đã đưa ra 3 phương án, cậu chọn một cái."
Kỳ Bạc Ngôn không có chút sức lực nào mà tựa vào đầu giường: "Tôi mới làm xong MECT."
Ý tứ là lúc này Lý Phong bắt hắn xử lý nhiều chuyện như vậy, thực sự làm khó hắn.
Lý Phong cứng nhắc thu tay về, phòng bệnh im lặng một lúc, bỗng nhiên Lý Phong nói: "Bác sĩ Phương nói lần tái phát này của cậu không nghiêm trọng, bệnh tình kịp thời khống chế, hơn nữa hiệu quả chữa trị tốt hơn so với bất cứ lần nào."
"Tôi thấy cậu sáng nay còn có tinh lực nói chuyện riêng với Vân tiên sinh, bằng không bên kia cũng sẽ không đưa ra đáp án như vậy.

Nếu đã bắt đầu giải quyết chuyện này, dứt khoát một lần làm xong hết mọi việc, dư luận không đợi lâu được."
Kỳ Bạc Ngôn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Phong một lúc, đưa tay nhận lấy ipad, nhìn qua phương án của phòng quan hệ công chúng.
Lý Phong: "Kỳ gia...ngày hôm qua cậu thật sự là nghe được ảo thanh sao?"
Ngón tay Kỳ Bạc Ngôn gõ gõ lên ipad, rất nhanh đã chọn xong phương án.
Hắn đưa ipad cho Lý Phong: "Anh có biết tôi sợ điện liệu đến thế nào không."
Điện liệu không gây tê, quả thực khiến người ta sống không bằng chết.
Loại bóng ma tâm lý này, Lý Phong cũng có, chỉ trong nháy mắt xua tan tất cả hoài nghi.
Anh ta nhìn về phía Kỳ Bạc Ngôn, nghi hoặc dần biết mất.

Ngay cả đến bây giờ, Lý Phong nhìn thấy dụng cụ điện liệu, cũng sẽ sợ đến choáng váng đầu óc, càng miễn bàn đến Kỳ Bạc Ngôn số lần trải qua điện liệu còn nhiều hơn anh ta.
Làm sao Kỳ Bạc Ngôn có thể bởi vì níu kéo Kỷ Vọng, lại khiến mình phải trải nghiệm loại chuyện này một lần nữa.
Lý Phong cầm ipad: "Trạng thái của thầy Kỷ không ổn lắm."
"Cậu ấy trông có vẻ rất lo lắng cho cậu."

Kỳ Bạc Ngôn nhắm mắt lại: "Chờ tôi tốt lên, tất cả đều sẽ quay về quỹ đạo."
Lý Phong hy vọng như thế.
Vẻ mặt Kỳ Bạc Ngôn tối sầm nói: "Còn có, tất cả các hạng mục mà Phương Thịnh Vân đang phụ trách, đi đàm phán đi."
Lý Phong kinh ngạc chớp mắt một cái: "Ý của cậu là..."
"Hỏi bọn họ, chọn tôi hay chọn Phương Thịnh Vân."
...
Kỷ Vọng mới vừa ghi hình trò chơi xong, đang ngồi trên sân bổ sung glucozo, nhiệt độ trên người vẫn chưa hề giảm.

Không thể cùng lúc uống thuốc giảm đau và thuốc hạ sốt được, vì vậy mà cơn đau đầu của anh vẫn chưa được giải quyết.
Tiểu Húc chạy nhanh đến chỗ anh, cúi người nói với anh: "Anh Vọng, người anh bảo em đón, đang ở bên ngoài."
Kỷ Vọng châm một điếu thuốc, dùng nicotine để giảm bớt khó chịu trên người lúc này.
Người ngoài cửa đi đến, mặc đồ công sở, khoác thêm cái áo gió, Nhậm Nhiên là được Tiểu Húc đón từ công ty đến đây.
Trong Wechat, Kỷ Vọng dường như vội vàng muốn gặp cậu ta, chuyện này khiến Nhậm Nhiên cảm thấy bất ngờ.
Kỷ Vọng khẽ nhả điếu thuốc ra: "Xin lỗi, cần nâng cao tinh thần, không để ý chứ."
Nhậm Nhiên bước đến, nói Kỷ Vọng cho cậu ta một cái, châm điếu thuốc lên: "Tìm tôi là muốn hỏi chuyện đính hôn?"
"Đính hôn là thật, cho dù cậu không tin tôi, tôi cũng chỉ có thể nói, đó là sự thật." Giọng điệu Nhậm Nhiên bình thản, không mang theo chút kích động gì, cũng không hề có cảm xúc, tựa như đang nói một chuyện mà cậu ta chẳng hề có hứng thú.
Kỷ Vọng bóp bóp điếu thuốc trong tay, thậm chí ấn đường cũng chẳng nhăn lại chút nào: "6 năm trước ở trong hộp đêm, có phải Kỳ Thiên bởi vì tôi, mới phát hiện Kỳ Bạc Ngôn là Alpha không?"
Động tác phả khói thuốc của Nhậm Nhiên khựng lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng không biết, hôm nay anh hỏi Nhậm Nhiên rốt cuộc có đúng hay không, nhưng biết được sự tình năm đó, ngoại trừ Kỳ Bạc Ngôn ra, cũng chỉ có Nhậm Nhiên.
Nhậm Nhiên nhìn anh một lúc: "Ai nói với cậu chuyện này?"
Kỷ Vọng: "Cậu đừng quan tâm, cậu nói có phải hay không đã."
Điếu thuốc trong tay anh đã nát thành một mớ, nhưng trên mặt anh vẫn làm ra vẻ trấn định, không muốn cho Nhận Nhiên nhìn thấy anh có gì không ổn.
Nhậm Nhiên dùng ngón tay xoa xoa mi tâm: "Cậu đang nói cái gì thế? Làm sao Kỳ Thiên lại bởi vì cậu mà biết Kỳ Bạc Ngôn là Alpha."
"Ngày đó ở trong hộp đêm tôi đấm em ấy một cái, không phải em ấy chảy máu sao?" Kỷ Vọng nhìn chằm chằm gương mặt Nhậm Nhiên, cố gắng xem xét Nhậm Nhiên có phải đang nói dối anh hay không.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng Nhậm Nhiên cũng mở miệng.
"Không phải, Kỳ Thiên không phải bởi vì cậu mới biết được Kỳ Bạc Ngôn là Alpha." Nhậm Nhiên không nhìn Kỷ Vọng, chỉ chăm chú nhìn xuống mặt đất, thấp giọng nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui