[Anh ơi, muốn làm.]
Kỷ Vọng nghĩ thầm, khuôn mặt Kỳ Bạc Ngôn dường như đang đỏ lên.
Trong màn hình Kỳ Bạc Ngôn đang nằm trên giường, lúc này Kỷ Vọng mới phát hiện hóa ra đối phương đang ở trong khách sạn, nền là chiếc giường trắng như tuyết.
Kỳ Bạc Ngôn ghé đầu vào gối, trầm mặt một lúc, mới đau khổ nói: "Đừng trêu chọc em nữa, nếu không em sẽ bỏ việc mà bay về nhà anh mất."
Tim Kỷ Vọng như bị trật một nhịp, đang chuẩn bị lên tiếng, Kỳ Bạc Ngôn đột nhiên ngồi dậy: "Có người gõ cửa." Hắn nghi hoặc nói: "Là Lý Phong quên mang thẻ phòng sao?"
"Nhớ xem rõ mắt mèo trước, đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ." Kỷ Vọng dặn dò.
Kỳ Bạc Ngôn buồn cười: "Em là nhóc con sao, làm sao lại không biết cảnh giác đến thế."
Cũng đúng, Kỳ Bạc Ngôn làm nghệ sĩ lâu năm như vậy, đề phòng căn bản vẫn phải có.
Kỳ Bạc Ngôn cầm theo điện thoại, màn hình rung lắc dữ dội, Kỳ Bạc Ngôn còn chưa mở cửa.
Kỷ Vọng trong điện thoại nghe thấy một tiếng gọi nhỏ, có người cách một cánh cửa gọi tên Kỳ Bạc Ngôn.
Giây tiếp theo điện thoại bị tắt.
Trong lòng Kỷ Vọng lộp bộp một tiếng, nhanh chóng gọi lại, lại không ai nhận, điện thoại thông báo máy bận.
Kỷ Vọng đổi sang nhắn tin: 'Xảy ra chuyện gì rồi, là ai vậy?'
Kỳ Bạc Ngôn trả lời rất nhanh: 'Đạo diễn đến đây, lát nữa em gọi lại cho anh.'
Không sao là tốt, Kỷ Vọng nhắn: 'Em nói chuyện với đạo diễn đi, đừng phân tâm trả lời tin nhắn của tôi, lại khiến đạo diễn có cái nhìn không tốt.'
Kỳ Bạc Ngôn ngồi ở trên giường, ánh sáng điện thoại chiếu lên khuôn mặt hắn, ánh sáng lạnh nhạt, nhưng nụ cười bên khóe môi lại ấm áp, thẳng đến khi nâng mi lên, nụ cười cưng chiều trên mặt của Kỳ Bạc Ngôn liền dần biến mất.
Hắn lạnh lùng nhìn người trước mặt: "Cậu đến đây làm gì?"
Phương Thịnh Vân ôm tay, nhìn chằm chằm điện thoại Kỳ Bạc Ngôn, chậm rãi nói: "Bố nói cuối tuần chúng ta về ăn cơm."
Kỳ Bạc Ngôn không trả lời, hắn thậm chí còn không để Phương Thịnh Vân vào mắt, ánh mắt không tập trung nhìn xung quanh.
Phương Thịnh Vân xoa nhẹ cái trán: "Không muốn bị đuổi về chỗ kia thì nên ngoan ngoãn nghe lời đi.
Nếu có thể lựa chọn, tôi cũng không muốn chọn anh."
Trên mặt cậu ta lộ ra vẻ ghét bỏ, Kỳ Bạc Ngôn không những không lộ ra phản ứng như cậu ta mong muốn, cũng giống như không để ý mình có phải sẽ bị đuổi về nơi kia không.
Lúc này cửa phòng mở ra, Lý Phong vội vã bước đến, thấy Phương Thịnh Vân thì dừng bước chân, cúi đầu nói: "Phương tiên sinh, Kỳ gia phải đến trường quay rồi."
Phương Thịnh Vân nặng nề nhìn Lý Phong vài lần, lướt một lần từ đầu đến cuối, rồi quay đầu nói với Kỳ Bạc Ngôn: "Anh tốt nhất đừng có con riêng."
"Có đều ai mà biết được? Dù sao anh cũng chả khác gì." Phương Thịnh Vân trào phúng nói.
Kỳ Bạc Ngôn nâng cằm, giống như tò mò lại tựa như ngây thơ hỏi: "Nếu không cậu sẽ đến bệnh viện khóc lóc kể lể với anh trai tôi?"
Dứt lời, trên mặt Kỳ Bạc Ngôn lộ ra một nụ cười thật tươi: "Nếu sau khi cậu khóc Kỳ Thiên thật sự có thể tỉnh lại, vậy thì Phương gia các cậu cũng toang rồi."
Phương Thịnh Vân hừ lạnh một tiếng, phẩy áo bỏ đi, Lý Phong đi qua khóa trái cửa xong, mới lặng lẽ bước đến: "Sao cậu phải kích thích hắn."
Kỳ Bạc Ngôn nằm lại trên giường, cầm lấy điện thoại: "Hắn cắt ngang videocall giữa tôi với anh ấy."
Lý Phong nhớ đến màn vừa rồi chần chờ nói: "Sao hắn nhìn thấy tôi, lại nói với cậu đừng có con riêng."
Kỳ Bạc Ngôn thuận miệng nói: "Bởi vì Beta có thể sinh đấy."
Lý Phong: "........."
Kỳ Bạc Ngôn cuối cùng gửi cho Kỷ Vọng voicechat nói mình phải đến trường quay rồi, đội mũ đeo khẩu trang, nói với Lý Phong: "Tốt xấu gì khuôn mặt của anh cũng không tồi, lại còn đứng đầu danh sách nhân viên xứng đáng ra mắt, thậm chí còn có cả hội hậu viên, Phương Thịnh Vân hoài nghi tôi muốn làm anh 'lớn bụng' cũng rất hợp lý."
Lý Phong nổi da gà hết lên, mạnh mẽ chà cánh tay: "Đừng nói nữa, hoa đã có chủ rồi."
Kỳ Bạc Ngôn: "Kỳ thật chị Trương muốn anh ký hợp đồng lâu rồi."
Lý Phong bất đắc dĩ nói: "Không cần, tôi thích sau hậu trường hơn."
Kỳ Bạc Ngôn híp mắt cười nói: "Đừng lo lắng, nếu anh muốn ra mắt, công ty có một bộ phận quan hệ công chúng dành riêng cho rủi ro, có thể che chở cho anh."
Lý Phong lấy thuốc từ trong túi ra: "Thuốc hôm nay đã uống chưa?"
Kỳ Bạc Ngôn không tình nguyện nói: "Chưa."
Lý Phong đưa nước đến, chờ Kỳ Bạc Ngôn uống xuống mới để hắn rời đi.
Lịch trình mấy ngày kế tiếp đều rất dày đặc, nghe nói chị Trương còn vì lịch trình quá nhiều còn cãi nhau với cấp cao, nhưng mà cũng hết cách, ai bảo Kỳ Bạc Ngôn đã ký kết cả rồi.
Điện thoại Lý Phong rung lên một chút, có tin nhắn đến, là Tiểu Húc lâu rồi không liên lạc.
Anh ta không khỏi nở một nụ cười: "Anh bạn nhỏ, có chuyện gì?"
Tiểu Húc: "Còn gọi tôi là anh bạn nhỏ, tôi sẽ đánh nát đầu anh đấy, nói số phòng khách sạn cho tôi."
Kỳ Bạc Ngôn ngồi trên ghế động đậy, phát ra tiếng hít thở nặng nề.
Lý Phong quay đầu lại nói: "Ngủ không được? Có muốn uống thuốc không?"
Kỳ Bạc Ngôn nhắm mắt nói: "Còn mấy ngày nữa mới có thể quay về thành phố C."
Lý Phong: "3 ngày."
Kỳ Bạc Ngôn không nói chuyện nữa, bằng mắt thường cũng có thể thấy toàn thân hắn đang trầm xuống.
Trạng thái này vẫn duy trì đến khi cửa phòng Kỳ Bạc Ngôn bị đẩy ra, trong phòng sáng lên, rèm được kéo mở ra."
Kỳ Bạc Ngôn cau mày nói với Lý Phong: "Không phải trước kia tôi nói đừng bật đèn phòng tôi sao?"
Lúc này có một giọng nói truyền đến: "Không thích ánh sáng?"
Kỷ Vọng đi vào trong phòng, mặc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lê, lộ ra khớp xương rõ ràng trên cổ tay, trên tay còn có nước, là vừa vào phòng bếp rửa tay.
Mượn nhà ăn khách sạn, làm bát cháo nấm thịt trứng, vì Lý Phong nói Kỳ Bạc Ngôn ăn uống không được, ngày hôm qua ăn cũng không được bao nhiêu.
Kỳ Bạc Ngôn đứng thẳng dậy, trên mặt còn lộ chút kinh ngạc, lại giống như chưa tỉnh táo hẳn.
Kỷ Vọng đứng dưới ánh đèn, mỉm cười bước đến: "Ngốc rồi?"
Kỳ Bạc Ngôn còn chưa nói, eo đã bị Kỷ Vọng dùng sức, loạng choạng vài bước, rơi vào vòng tay Kỷ Vọng.
Xúc cảm trong tay rõ ràng, mùi hương dễ chịu, không phải nằm mơ.
Kỷ Vọng hơi buông ra, nhướng mày nói: "Phản ứng gì đây, tôi còn tưởng......."
Chưa nói hết đã bị Kỳ Bạc Ngôn ấn gáy hôn lên, hoàn toàn không để ý Lý Phong đang ở trong phòng.
Tiểu Húc bưng cháo vào, thấy anh Vọng nhà mình bị người khác ôm 'gặm', thiếu chút nữa phát điên.
Cậu đặt cháo xuống, định tiến lên ngăn cản, đã bị Lý Phong xuất thần nhập quỷ ôm dưới cánh tay, trực tiếp nhấc đi, ép vào trong phòng khách.
Kỷ Vọng nhẹ nhàng xoa tóc Kỳ Bạc Ngôn, cuối cùng cũng miễn cưỡng tìm được chút khe hở từ nụ hôn nồng nàn tinh tế, nói: "Lý Phong bọn họ......."
Sau đó anh bị Kỳ Bạc Ngôn vừa hôn vừa đẩy đi, đợi đến lúc hoàn hồn, anh đã ở trên sô pha, tay Kỳ Bạc Ngôn đặt lên eo anh, luồn vào bên trong lớp áo sơ mi mỏng, đặt bàn tay nóng bỏng chạm vào người Kỷ Vọng.
Nụ hôn cũng bắt đầu trở nên cuồng nhiệt, từ say mê đến dục vọng.
Kỷ Vọng vất vả lắm mới lui ra được, đưa tay lên che miệng Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn hôn lên những khe hở trên tay anh: "Anh ơi, muốn làm."
Làm cái mông ấy, trong phòng còn có người khác, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Kỷ Vọng là thế này, ngay sau đó anh liền nhận ra mình sa đọa thế nào với Kỳ Bạc Ngôn.
Như vậy không phải nói rõ, nếu trong phòng không có người khác, anh thật sự định 'ngủ' với Kỳ Bạc Ngôn à.
Bọn họ vẫn trong giai đoạn đầu của theo đuổi, Kỷ Vọng nghiêm khắc vạch rõ giới hạn, kiên định đẩy mặt Kỳ Bạc Ngôn ra: "Ngồi dậy, nếu còn cọ nữa tôi sẽ rời đi."
Kỳ Bạc Ngôn nhíu mi, ủy khuất ngồi thẳng dậy, liếc nhìn Kỷ Vọng hết lần này đến lần khác, như thể Kỷ Vọng đang bắt nạt hắn.
Kỷ Vọng rốt cuộc cũng khẽ thở ra một hơi: "Ăn cháo."
Kỳ Bạc Ngôn bưng cháo lên, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Kỷ Vọng, giống như Kỷ Vọng mới là cháo của hắn, nhìn còn nhiều hơn ăn.
Lúc này trong phòng truyền đến âm thanh cãi vã ầm ĩ, là Tiểu Húc đang mắng người, rất nhanh đã biến mất, chì có thể phát ra tiếng kêu rên.
Kỷ Vọng cao giọng nói: "Lý Phong, thả đứa nhỏ ra đi, bên ngoài không sao rồi, các cậu có thể đi ra."
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Húc bước ra ngoài, trên mặt còn đỏ bừng xấu hổ, cũng không thèm nhìn Lý Phong, giống như bị đối phương phiền chết đi được, chỉ muốn cách xa ra chút.
Lý Phong thoạt nhìn có chút áy náy.
Có điều trải qua một thời gian tiếp xúc, Kỷ Vọng đã hiểu được tính cách của Lý Phong chính là, có lỗi thì có lỗi, nhưng lần sau vẫn dám làm.
Chờ hai trợ lý rời đi rồi, cửa phòng lại đóng lại.
Kỳ Bạc Ngôn ngồi xuống, Kỷ Vọng sờ sờ đầu hắn: "Lần trước chỗ bị Hạ Trương Dương kéo đứt đã dài ra chưa?"
Kỳ Bạc Ngôn không để ý nói: "Hẳn là dài rồi."
Kỷ Vọng cẩn thận nhìn kỹ mái tóc của Kỳ Bạc Ngôn, thấy miệng vết thương kia đã đóng vẩy rồi, có điều tóc vẫn chưa mọc ra.
"Chỗ này có phải sẽ không dài ra được nữa không." Kỷ Vọng lẩm bẩm.
Nào biết Kỳ Bạc Ngôn nghe thấy xong giống như sét giữa trời quang mà nói: "Em hói rồi?!"
Kỷ Vọng nhanh chóng nói: "Không có, sao có thể thế được!"
Kỳ Bạc Ngôn: "Hạ Trương Dương chết tiệt!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, sau đó ủy khuất ngã vào lòng Kỷ Vọng: "Anh ơi, ôm ôm."
Mặc dù không rõ hói đầu với ôm ôm thì liên quan gì với nhau, nhưng Kỷ Vọng vẫn hào phóng cho Kỳ Bạc Ngôn tiếp xúc với cơ thể mình.
Kỳ Bạc Ngôn buồn bã nói: "Trước kia anh đã quen Hạ Trương Dương rồi đúng không, lúc em xem hai người ghi hình, biểu tình không đúng lắm."
Kỷ Vọng ăn ngay nói thật: "Không tính là quen."
Bọn họ thật sự không quen nhau, trong giao thiệp chỉ trùng hợp một người là Tịch Chân.
Kỳ Bạc Ngôn hoài nghi nheo mắt lại: "Phải không.......Hạ Trương Dương không phải thứ tốt đẹp gì, lần sau nếu anh gặp hắn, nhớ cách xa hắn một chút."
Kỷ Vọng có lệ ừ một tiếng: "Em không buồn ngủ sao, tôi ngủ với em một lúc."
Lý Phong nói hôm qua Kỳ Bạc Ngôn ngủ còn không đến ba tiếng nữa.
Kỳ Bạc Ngôn cau mày nói: "Anh mới gặp em cũng không muốn nói chuyện với em?"
Cái gì gọi là cố tình gây sự, cái này chính là cố tình gây sự, không phải Kỳ Bạc Ngôn nói mua khoang hạng nhất cho anh đến ngủ với hắn sao?
Mặc dù lần này Kỷ Vọng không ngồi khoang hạng nhất, là khoang phổ thông tự trả tiền, chờ 2 tiếng, bay 3 giờ, anh đã dành một ngày để đến đây.
Kỳ Bạc Ngôn nói không ngủ đâu không muốn ngủ, cuối cùng vẫn ngoan ngoan ôm eo Kỷ Vọng ngủ.
Dáng vẻ ngủ thật sự ngoan, Kỷ Vọng không ngủ được, chỉ trầm mặt nhìn hắn ngủ.
Anh không có cách nào ở lại lâu, trong ngày đã phải quay về, ngày mai còn phải đến công ty họp, không thể để chị Hồng biết anh rời khỏi thành phố C được.
Lúc xuống giường, Kỳ Bạc Ngôn bất an động đậy, Kỷ Vọng nhanh tay lẹ mắt lấy cái gối nhét vào lòng của Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn ôm gối, trên mặt lộ ra ý cười, cũng không biết đã mơ thấy cái gì.
Kỷ Vọng tháo vòng cổ xuống, hai chiếc nhẫn bạc trượt xuống, rơi vào lòng bàn tay Kỷ Vọng.
Cậu nhẹ nhàng đeo vào người đang ngủ say kia, còn để lại một tờ giấy cho Kỳ Bạc Ngôn.
Để phòng đối phương không thấy, vẫn là dùng giấy note, dán lên mu bàn tay của Kỳ Bạc Ngôn.
1.
Không được đăng lên vòng bạn bè.
2.
Không được đăng lên Weibo.
3.
Không được khoe với người khác.
Nếu như không nghe lời, sẽ bị tịch thu phần thưởng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...