Lên Án


Lúc Kỷ Vọng định căng mũi tên thứ hai, vai phải của anh bị Đoạn Âm Vũ đè lên.
Đoạn Âm Vũ hăng hái vỗ vai Kỷ Vọng: "Sao vậy, phong độ của anh thất thường quá đi, bắn lệch mục tiêu rồi."
Kỷ Vọng bị cậu ta túm lấy, sợ rằng cung tên trong tay sẽ làm cậu ta bị thương, vừa buông cung xuống đã bị cậu ta kéo đi.
Không phải lúc nãy Đoạn Âm Vũ không quan tâm, ngược lại cậu ta che micro của mình, thấp giọng nói với Kỷ Vọng: "Anh à, em biết anh muốn tạo hiệu ứng cho chương trình, nhưng làm vậy sợ là sẽ bị fan của anh Kỳ tế đó."
Ánh mắt cậu ta lộ ra lo lắng, giọng điệu nhắc nhở đầy thành khẩn, trong lòng anh cảm thấy ấm áp, nhiều người sẽ chỉ nhìn bằng ánh mắt hờ hững hơn là chịu nhắc nhở một câu.
Kỷ Vọng vui vẻ tiếp thu, cũng từ tốn trấn an: "Không sao, đừng lo lắng."
Đoạn Âm Vũ thấy hơi đau đầu, mặc dù sau khi chương trình phát sóng, người anh trai trước mặt này có thể sẽ nổi tiếng, người đại diện của cậu ta từng nói với cậu ta rồi, Kỷ Vọng có tiềm năng, kêu cậu ta không cần quá lấy lòng nhưng tuyệt đối không thể kết thù địch.
Nhưng ai ngờ được Kỷ Vọng và Kỳ Bạc Ngôn lại có uẩn khúc gì đó, đối đầu với ai cũng được nhưng không thể đối đầu với Kỳ Bạc Ngôn, như vậy chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao, chưa kịp nổi lên đã chìm nghỉm.
Cậu ta lo Kỷ Vọng không được bình tĩnh, trên mặt lộ rõ vẻ bất an, mái tóc bạch kim bị Kỷ Vọng đè đè: "Đừng lo, anh với Kỳ Bạc Ngôn không có tệ như em nghĩ đâu."
Vừa dứt lời, Kỷ Vọng tự thấy chột dạ, nếu như quan hệ của anh và Kỳ Bạc Ngôn bị vạch trần thì coi như xong đời, nhưng Đoạn Âm Vũ nhìn ra quan hệ của bọn họ không tốt đẹp, phỏng chừng cũng có vài người khác nhận thấy vậy.
Nhưng chỉ mới ở chung một ngày thôi thì làm sao biết được, bọn họ đều là người bình thường mà.
Trở lại vị trí bắn cung, vẻ hưng phấn trên gương mặt của Kỳ Bạc Ngôn đã tắt lịm, lúc Kỷ Vọng cùng Đoạn Âm Vũ nói chuyện, hắn bắn mấy mũi tên, mũi tên nào cũng vây quanh mũi tên đỏ mà Kỷ Vọng bắn ra.
Màu mũi tên của mỗi người đều khác nhau, Kỷ Vọng màu đỏ, Kỳ Bạc Ngôn màu đen.
Bất ngờ nhìn lại, mũi tên đỏ kia đã bị tên đen vây trọn xung quanh.

Những mũi tên tạo thành vòng tròn, ý đồ rõ ràng là muốn đáp trả sự khiêu khích của Kỷ Vọng, muốn giam anh lại, vây khốn.
Kỷ Vọng sau khi nghe Đoạn Âm Vũ nhắc nhở thì đã tiết chế lại, chỉ liếc mắt nhìn mục tiêu, sau đó nhìn ra xa, cẩn thận đánh giá khoảng cách mục tiêu và khả năng thắng thua.
Khả năng thắng của đội anh không lớn, chủ yếu là do đội kia kỹ năng gần như đồng đều, một người bắn tốt, hai người còn lại rất khá.

Nghĩ đến đây, Kỷ Vọng cảm thấy tạm thời nên nâng cao kỹ năng cho đội mình.
Đúng lúc Trịnh Kỳ Hồng đến học hỏi tư thế của anh, anh liền giúp tiền bối điều chỉnh để cô cảm nhận được lực tay.
Đoạn Âm Vũ thì đang bắn một cách mù quáng, tên rơi khắp nơi nhưng rất ít mũi trúng vòng bảy hay tám, hầu như đều lơ lửng ở vạch nguy hiểm.
Còn Chu Sơ Tuyết dù sao cũng đã có luyện qua, lúc đạo diễn Giang hô hết thời gian, cô đã bắn được vòng thứ bảy rồi.
Gấp rút giúp Trịnh Kỳ Hồng xong lại đi giúp Đoạn Âm Vũ.

Tư thế của Đoạn Âm Vũ chưa chính xác, đây chính là nguyên nhân cậu ta bắn trượt.

Đối mặt với Omega, dù cho thường ngày Đoạn Âm Vũ có quậy phá thì không nghĩ đến giới tính nữa, nhưng Kỷ Vọng vẫn không dám chạm vào người cậu ta.
Anh cố gắng điều chỉnh đôi tay thật lịch thiệp, tránh chạm vào eo cậu ta.

Lúc đang vội vàng thì nghe thấy tiếng ba mũi tên liên tiếp bắn trúng.
Kỷ Vọng quay đầu lại nhìn, thì ra là Kỳ Bạc Ngôn bắn hạ hết những mũi tên lúc nãy trên bia ngắm, hết mũi này tới mũi khác, bắn cả tên của mình lẫn Kỷ Vọng, cắm đầy mũi tên phá hỏng bia ngắm.
Thế nhưng hành động đó của Kỳ Bạc Ngôn trong mắt Kỷ Vọng cũng chỉ giống như một đứa trẻ đang la lối khóc lóc mà thôi, nhưng những người khác thì cảm thấy có hơi kinh khủng, thậm chí có người còn âm thầm quan sát biểu hiện của Kỷ Vọng, cảm thấy Kỳ Bạc Ngôn là đang phản công sự khiêu khích lúc nãy của anh.
Kỷ Vọng mím môi, vẻ mặt nghiêm túc trở lại, tổ tiết mục thấy vậy mà vui mừng, gia đình vui vẻ hòa thuận cũng tốt nhưng rất ít náo nhiệt.
Nếu là sự cạnh tranh của hai Alpha càng dữ dội nói không chừng còn bắn ra tia lửa.
Thi đấu chính thức bắt đầu.
Chia cặp đấu với nhau, Trịnh Kỳ Hồng và Chu Sơ Tuyết, Đoạn Âm Vũ và Trương Mộ Tiên, Kỷ Vọng và Kỳ Bạc Ngôn.

Vòng đầu tiên, Chu Sơ Tuyết dẫn đầu bước ra, dáng người thiếu nữ mảnh khảnh, biểu cảm tràn đầy năng lượng, đối mắt với mục tiêu, Chu Sơ Tuyết lộ vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, Kỷ Vọng có thể nhìn ra cô gái này có tham vọng với chuyện bắn cung.
Chỉ tiếc là Omega có ảnh hưởng rất nhiều đến thể lực chơi thể thao, cô ấy vẫn là nữ Omega, còn phải giữ gìn thân thể trong quá trình quay phim, không đủ sức lực.
Mũi tên đầu tiên thực hiện không tốt, bắn trúng vòng trắng áp chót, chỉ có hai điểm, Chu Sơ Tuyết lộ ra vẻ khó chịu.
Kỳ Bạc Ngôn bước tới, nói vào tai cô mấy câu, Chu Sơ Tuyết chăm chú nghe, nhìn thẳng mục tiêu, không lộ ra vẻ ngại ngùng như trước.

Sau khi Kỳ Bạc Ngôn bước qua một bên, Chu Sơ Tuyết điều chỉnh động tác một chút, lần nữa bắn tên, lần này khá hơn lần trước rất nhiều, trúng vào vòng đỏ, bảy điểm.
Mỗi người được bắn ba lần, cuối cùng tính tổng điểm của mỗi đội.
Chu Sơ Tuyết bắn hết ba mũi tên, tổng cộng mười lăm điểm, thất vọng cúi đầu trở về đội.
Đến lượt Trịnh Kỳ Hồng, lúc luyện tập biểu hiện không được tốt lắm nhưng cuối cùng lại lội ngược dòng, được hai mươi mốt điểm.
Đoạn Âm Vũ vui mừng mà nhảy lên chúc mừng, Trương Mộ Tiên cao giọng nói: "Được lắm, còn có tôi với anh Kỳ của nhóc đó, chưa gì mà làm như giành được cơm rồi."
Đoạn Âm Vũ mặc kệ anh ta, ở bên cạnh Trịnh Kỳ Hồng liên mồm khen mẹ nuôi lợi hại.
Trương Mộ Tiên nhanh chóng bắn ra ba mũi tên, ghi được hai mươi ba điểm, Đoạn Âm Vũ sau đó cũng thực hiện nhưng chỉ ghi được mười sáu điểm.
Điểm số hai đội gần như suýt sát, thời điểm căng thẳng đến, Kỷ Vọng và Kỳ Bạc Ngôn ra sân thi đấu.
Kỳ Bạc Ngôn bỗng dưng đưa tay hướng đạo diễn Giang hỏi ý: "Mỗi người một mũi xen kẽ được không?"
Cách này thực sự công bằng hơn so với cách trước nhưng áp lực đối với hai người chơi cũng như nhau.
Đạo diễn Giang đồng ý, Kỳ Bạc Ngôn giương cung bắn trước một mũi, lần này hắn không làm loạn nữa, mũi tên trúng ngay giữa vòng số mười.
Đến khi Kỷ Vọng giương cung, anh cảm nhận rõ ràng cảm giác ngứa ran do áp lực từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân, gần như kích hoạt toàn thể các tế bào cạnh tranh của anh.

Anh dường như quên mất rằng đây chỉ là một chương trình giải trí, anh chỉ biết rằng bản thân hôm nay nhất định phải đánh bại được Kỳ Bạc Ngôn, anh muốn thắng được một lần, bất kể như thế nào.
Mũi tên bay ra, cùng trúng vào vòng số mười.

Mọi người đồng loạt im lặng, nín thở mà theo dõi trận đấu này, có lẽ bởi vì hai người thi đấu trông có vẻ như không phải chơi đùa, bọn họ thực sự đang thi đấu.
Mũi tên thứ hai, Kỳ Bạc Ngôn trúng vòng mười, Kỷ Vọng cũng vòng mười, tiếp tục hòa nhau, điểm số hai người giằng co quyết liệt.
Lúc bắn mũi tên cuối cùng, Kỳ Bạc Ngôn không lập tức bắn mà lộ ra vẻ thoải mái, nhìn đồng đội nói: "Sao tôi thấy hơi khẩn trương nhỉ? Có cảm giác anh Vọng sẽ thắng tôi ấy?"
Nghe hắn nói như vậy, Kỷ Vọng cũng không duy trì vẻ mặt nghiêm túc, cười nói: "Yên tâm, nếu như lát nữa đội tôi thắng thật, tôi sẽ chia sẻ nửa chén cơm của mình với cậu."
Trương Mộ Tiên nghe xong, nhanh chóng nói với Đoạn Âm Vũ: "Nhóc con, đã đến lúc nhóc báo hiếu rồi."
Đoạn Âm Vũ khoác tay anh: "Có cái búa á, một miếng thừa cũng không cho anh." Đoạn Âm Vũ là người thành phố C, cậu ta thích dùng từ trùng lặp, nghe mềm mại nhu nhu, nhưng Trương Mộ Tiên không bị cái sự đáng iu ấy ảnh hưởng, còn làm động tác vạch ngang cổ với Đoạn Âm Vũ.
Đối diện với lời đe dọa trẻ con này, Đoạn Âm Vũ trợn to hai mắt đáp trả.
Chu Sơ Tuyết chụm hai tay hô động viên: "Đàn anh cố lên!" Trương Mộ Tiên: "Tiểu Kỳ cố lên! Giành hết cơm trở về!"
Kỳ Bạc Ngôn lần nữa nâng cung, híp mắt, không hề do dự bắn ra mũi tên trong tay một cách nhanh chóng và chuẩn xác, vẫn trúng vòng mười!
Đây gần như là giành chiến thắng rồi, bởi vì nhóm Chu Sơ Tuyết được nhiều điểm hơn nhóm Trịnh Kỳ Hồng, cho dù Kỷ Vọng bắn trúng vòng mười nữa thì vẫn thua một điểm.
Thắng bại đã phân, Kỳ Bạc Ngôn và đồng đội đang ăn mừng chiến thắng, Kỷ Vọng còn đứng ở vị trí cũ, Đoạn Âm Vũ lộ ra vẻ thất vọng, Trịnh Kỳ Hồng an ủi xoa đầu cậu ta, nói với Kỷ Vọng: "Tiểu Kỷ, mũi cuối cùng này vẫn phải bắn nghiêm túc đó."
"Mặc dù đội chúng ta thua, nhưng em và Tiểu Kỳ vẫn chưa phân thắng bại đâu." Lời này của Trịnh Kỳ Hồng làm cho Trương Mộ Tiên và Chu Sơ Tuyết ngại ngùng tạm dừng cuộc vui.
Trên sân vẫn còn chưa thi đấu xong, bọn họ như vậy không hay cho lắm.
Kỳ Bạc Ngôn luôn bày ra vẻ thờ ơ cũng chẳng hào hứng với chiến thắng, đối với hắn, chiến thắng dễ dàng không có cảm giác thành tựu gì cả.
Nhìn theo bóng lưng Kỷ Vọng, người kia không bị chiến thắng của Kỳ Bạc Ngôn làm lung lay, giống như lời Trịnh Kỳ Hồng nói, mặc dù đội bọn họ đã thua, nhưng anh và Kỳ Bạc Ngôn vẫn chưa phân thắng bại.
Kỳ Bạc Ngôn hưng phấn khoanh tay, muốn biết Kỷ Vọng sẽ bắn như thế nào, chắc là hòa đi, hắn hờ hững nghĩ.
Lần này, Kỷ Vọng chuẩn bị lâu hơn hai lần trước, kéo cung ra hết cỡ, hai cánh tay siết chặt đầy uy lực, cho đến khi lực giữa sợi dây và mũi tên đạt đến một giới hạn nhất định anh liền buông tay, mũi tên phóng ra.
Lần này, mũi tên của anh hình như trúng ngay hồng tâm.

Kỳ Bạc Ngôn sững sờ trông thấy trong chốc lát, sau đó hai mắt sáng lên, dường như nhìn chằm chằm Kỷ Vọng, không giấu được vẻ hưng phấn và vui sướng.
Nhân viên đánh giá đi tới, đi qua đi lại quanh mũi tên của Kỷ Vọng mấy vòng, sau đó xác nhận, vội vàng chạy về, nhanh chóng thảo luận với tổ chương trình.
Những người khác còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, Trương Mộ Tiên lên tiếng hỏi: "Gì vậy? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hả?"
Kỷ Vọng đã hạ cung, xả hết sức lực, nhìn Kỳ Bạc Ngôn, vì sao người ta lại nói thi đấu thể thao rất thú vị, bởi vì bạn không bao giờ biết kết quả sẽ như thế nào cho đến giây cuối cùng.
Lúc này, tổ tiết mục đã thảo luận xong kết quả, mũi tên lúc nãy của Kỷ Vọng, không chỉ trúng vòng mười mà còn trúng hồng tâm, trong thi đấu bắn cung thì đây là đôi bên hòa nhau, phải quyết định đội nào chiến thắng.
Nói một cách đơn giản thì Kỷ Vọng đã thắng Kỳ Bạc Ngôn, tổ chương trình đang phân vân không biết có nên cộng điểm hay không.
Nghe vậy Đoạn Âm Vũ nắm lấy tay Trịnh Kỳ Hồng nói: "Đương nhiên phải cộng rồi! Anh Vọng siêu phàm! Bắn trúng hồng tâm đó! Bắn trúng rất khó đấy! Nhất định phải cộng thêm điểm!"
Trương Mộ Tiên nói: "Tôi cũng thấy phải thêm điểm, tất cả mọi người đều không phải vận động viên chuyên nghiệp, làm được như vậy là rất lợi hại, tôi đề nghị hòa hai đội, đều được ăn cơm có được không."
Trịnh Kỳ Hồng cũng nói: "Đúng vậy đó đạo diễn Giang, cho mọi người cùng ăn đi, happy ending không phải tốt hơn sao."
Đạo diễn Giang rốt cục thuận theo, đồng ý cho mọi người cùng nhau ăn cơm trưa.
Quyết định này khiến cho các thành viên càng gắn kết với nhau hơn, không còn cảm giác cạnh tranh như lúc nãy nữa.
Kỷ Vọng đặt cây cung xuống, sau đó anh bị Kỳ Bạc Ngôn ôm chặt lấy, đây tưởng chừng như là cái ôm hòa giải giữa hai người sau trận đấu, nhưng thật ra chỉ có anh mới nghe được lời Kỳ Bạc Ngôn nói bên tai.
"Anh à, anh bắn cung thật giỏi đó."
Bằng giọng nói mê luyến trầm thấp, lời nói như biếи ŧɦái của hắn vang lên bên tai: "Em thật sự muốn ăn sạch anh từng chút từng chút một, bắt đầu từ ngón tay."
Hơi thở nóng bỏng nam tính bao lấy vành tai Kỷ Vọng.
Cơ thể Kỳ Bạc Ngôn nóng lên, lời nói càng bỏng cháy hơn, gần như tan chảy trên người Kỷ Vọng, tạo thành một loại đánh dấu vô hình.
"Mặc kệ anh khóc lóc hay giãy dụa, em cũng sẽ không dừng lại."
"Cho đến khi hai ta hòa thành một, anh thuộc về em, chỉ mình em mà thôi."
[08092021].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui