[.....Anh ơi, em mệt quá......]
Lúc ba người tàn cuộc, Tống Cách đã uống say.
Anh với Nhậm Nhiêm đưa hắn lên taxi, Tống Cách say đến đỏ cả mặt, lôi lôi kéo kéo tay hai người bọn họ, vừa khóc nức nở vừa nói chúng ta là anh em tốt nhất.
Kỷ Vọng dỗ hắn: "Được được được, đừng khóc nữa, nếu không tôi đưa cậu về nhé."
Anh có chút lo lắng với trạng thái say mèm này của hắn sẽ không lên nổi thang máy, cầm lấy cách tay Tống Cách, Kỷ Vọng nói: "Tiểu Nhậm cậu có thể tự mình đi được đúng không, để tôi đưa hắn về."
Vừa dứt lời, chợt nghe Nhậm Nhiên nói: "Cùng đi đi."
Tống Cách cười hì hì: "Đi! Đi đến nhà tôi tiếp tục tăng hai."
Đã say thành như vậy còn muốn tiếp tục, Kỷ Vọng có chút cạn lời, nhưng trên đường vẫn cẩn thận săn sóc Tống Cách.
Đến khi tới, Tống Cách đã say đến bất tỉnh, trong lòng Kỷ Vọng oán thầm, tửu lượng đã kém còn thích uống nhiều.
Kỷ Vọng cõng Tống Cách trên người mình, quay sang nói với Nhậm Nhiêm: "Lát nữa cậu làm sao để về?"
Nhậm Nhiên nhỏ giọng nói: "Tống Cách không phải nói ở nhà hắn uống tiếp sao? Uống xong trực tiếp ngủ ở nhà hắn là được rồi.
Trước kia cũng không phải như vậy sao, hai chúng ta ở nhà cậu ta chơi game suốt đêm."
Kỷ Vọng nhíu mi: "Cậu bây giờ là Omega, không thể giống như trước kia được."
Nhậm Nhiên lớn tiếng nói: "Tôi là Omega thì không thể cùng các anh làm anh em tốt sao?"
Kỷ Vọng hoảng sợ: "Tôi không có ý này."
Nhậm Nhiên: "Rõ ràng anh biết...............tôi cũng không muốn làm Omega một chút nào.
Nếu ngay cả các anh cũng như vậy, tôi sẽ rất khó chịu."
Kỷ Vọng nhanh chóng giải thích: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Nhậm Nhiên không trả lời, Kỷ Vọng cũng không dám nói thêm gì, anh thuần thục nhập mật mã nhà Tống Cách, đặt người lên sô pha, sau đó vào nhà tắm làm ấm khăn rồi đi tìm thuốc giải rượu, tiện thể đun một ấm nước nóng.
Trong lúc đó, Nhậm Nhiên một mực khoanh tay đứng ở phòng khách, thấy Kỷ Vọng tự nhiên như đang ở nhà mình, bỗng nhiên nói: "Anh, anh thật sự tha thứ cho em rồi sao?"
Kỷ Vọng cầm khăn đi ra, lau mặt cho Tống Cách: "Cậu nói cái gì?"
Thật ra Kỷ Vọng không phải hoàn toàn nghe không hiểu Nhậm Nhiên đang nói cái gì, chỉ là anh không muốn nhắc lại chuyện năm đó.
Anh đã quyết định buông bỏ, nhưng loại sự tình hàn gắn quan hệ với nhau thế này, không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.
Nhưng mà nếu như anh đã quyết định gặp mặt, anh cũng sẽ không tiếp tục trở mặt với Nhậm Nhiên nữa.
Nhậm Nhiên cười khổ nói: "Không có gì, có nước không? Em muốn uống một ngụm."
Kỷ Vọng chỉ vào trong bếp, sau đó vào phòng ngủ dành cho khách của Tống Cách dọn dẹp một chút, cuối cùng đi ra: "Đêm nay cậu muốn ở chỗ này nghỉ ngơi sao?"
Nhậm Nhiên cầm ly nước: "Ừm, anh thì sao?"
"Ngày mai tôi có lịch trình, phải về nhà thu xếp hành lý." Đương nhiên là anh đang nói dối, Kỷ Vọng không có khả năng giống như Nhậm Nhiên nói, ba người cùng qua đêm ở một chỗ.
Nhà Tống Cách chỉ có hai phòng, anh không thể ngủ cùng sâu rượu, càng không có khả năng ở cùng phòng ngủ với Omega.
Nói anh cổ hủ cũng được, hay phân biệt đối xử với nhau cũng thế, dù sao Nhậm Nhiên là một Omega, bọn họ cũng không có khả năng trở lại giống như trước đây.
Tin tức tố của Omega trong kỳ phát tình, Kỷ Vọng không dám chắc mình có thể không mất kiểm soát hay không.
Kỷ Vọng mặc áo khoác vào, đi đến cửa: "Trong ngăn tủ phòng tắm có quần lót dùng một lần với bàn chải, còn quần áo thì lấy trong phòng Tống Cách, hắn uống rượu vào nửa đêm tỉnh dậy sẽ nôn một lần, cậu chỉ cần đem một cái chăn ra sô pha cho hắn là được, đỡ phải nôn lên giường."
Nhậm Nhiên vâng một tiếng, cũng mang giày vào đi theo: "Em đưa anh đến cổng tiểu khu."
"Được." Kỷ Vọng không từ chối.
Sau khi Nhậm Nhiêm đóng cửa, đi ở đằng trước Kỷ Vọng.
Cổ anh trắng nõn thon dài, sau gáy sạch sẽ, dấu vết gì cũng không có.
Kỷ Vọng nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng dời mắt đi.
Hai người sánh bước, một đường không nói gì.
Đèn trong tiểu khu đã tắt vài cái nên không quá sáng.
Xung quanh mờ mịt, Nhậm Nhiên nói: "Anh à, sao anh không hỏi xem mấy năm nay em ở bên ngoài có thích người nào không?"
Kỷ Vọng thuận miệng nói: "Vậy cậu có không?"
"Ừm." Nhậm Nhiên nhẹ nhàng đáp.
Kỷ Vọng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, nhớ đưa hắn đến đây cho tôi nhìn thử."
Nhậm Nhiên bổ sung: "Nhưng hắn không thích em."
Kỷ Vọng quả thực đã xấu hổ muốn chết, cảm thấy hôm nay không có cách nào nói chuyện tiếp được, đành nhìn chằm chằm bóng đổ trên mặt đất, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ: "Sẽ không phải là Kỳ Bạc Ngôn đi!"
Bởi vì quá sửng sốt, thanh âm cũng líu cả vào, Nhậm Nhiên lập tức phủ nhận: "Em điên rồi à? Làm sao có thể thích một tên khốn nạn như hắn!"
Lời này cũng xem như đồng thời mắng luôn Kỷ Vọng, Kỷ Vọng khô khan nói: "Không phải là tốt rồi."
Nhậm Nhiên thở dài, giọng nói cũng thay đổi, tràn ngập cảm xúc suy sụp: "Anh vẫn còn đang trách em."
Kỷ Vọng có chút muốn hút thuốc, tay mò vào trong túi nhưng chả mò ra cái gì, chỉ có thể cách lớp vải chà xát làn da trên đùi, lặp đi lặp lại: "Bỏ đi Tiểu Nhiên, chuyện cũ nhắc đi nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, tôi với hắn chia tay cũng đã 6 năm rồi."
Không biết Nhậm Nhiên tin hay không, lúc sau cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Vừa đến cổng tiểu khu, Kỷ Vọng đã lập tức trốn lên xe, nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, thấy bóng dáng Nhậm Nhiên bên trong kính ngày càng nhỏ dần, trong lòng cũng dâng lên một tia phiền muộn.
Nhậm Nhiên hôm nay có hỏi anh có trách hắn hay không, Kỷ Vọng cũng chưa trả lời.
Kỳ thật bản thân Kỷ Vọng cũng không biết, mình còn để ý món nợ cũ này hay không.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, Kỷ Vọng cũng không phải thánh nhân, tất cả chuyện này, anh hận nhất chính là Kỳ Bạc Ngôn.
Nhưng Nhậm Nhiên vô tội, lý trí rõ ràng mách bảo Nhậm Nhiên không sai, nhưng anh cũng không có cách nào xem Nhậm Nhiên là bạn bè đơn thuần nhất của mình nữa.
Giống như bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao Nhậm Nhiên lại chọn cách cực đoan như vậy để cho anh thấy rõ bộ mặt thật của Kỳ Bạc Ngôn.
Ngồi trên xe, Kỷ Vọng lại mở điện thoại ra nhìn thử, vẫn không có cuộc gọi nhỡ nào.
Anh tựa trán lên trên lớp kính thuỷ tinh, cảm thấy vô cùng chán ghét.
Anh cảm thấy mình không hề mạnh mẽ, cảm thấy bản thân cực kì uất ức.
Đến khi nào thì anh mới buông bỏ được quá khứ tiến về phía trước đây, Kỳ bạc Ngôn nói không sai, từ nhỏ anh đã muốn cùng một Omega xây mái ấm gia đình, năm đó anh còn rất nhỏ tuổi đã mất đi cha mẹ, nên khao khát về tình cảm gia đình càng mãnh liệt hơn người bình thường.
Kỳ Bạc Ngôn tựa như một mầm cây tràn đầy thu hút trong cuộc đời anh, năm đó tưởng chừng chỉ đi qua một lần, đến bây giờ cũng không tìm về được con đường đúng đắn nữa.
Trên đường về nhà, Kỷ Vọng cuối cùng cũng tìm thấy một bao thuốc trong túi áo khoác, anh lấy ra một điếu đặt lên miệng, vừa hút vừa thong dong đi về nhà.
Đèn hành lang của chung cư bị hỏng rồi, quản lý cũng không có sửa.
Trong bóng đêm chỉ có một đốm lửa trong tay Kỷ Vọng, đi đến trước cửa nhà Kỷ Vọng nhập mật khẩu, còn chưa kịp mở cửa, anh bỗng nhiên vứt điếu thuốc ra sau, nhanh chóng đánh ra một quyền hung ác.
Nắm đấm của anh bị bắt lấy, tay bị mạnh mẽ vặn ra sau lưng, Kỷ Vọng bị khống chế, hung hăng áp trên cửa.
Người tập kích kề mũi ngửi trên cổ anh, Kỷ Vọng đột nhiên dừng lại mọi động tác, anh đã biết người đến là ai, người mà khiến anh vô số lần nhìn vào điện thoại, tên đầu sỏ đã phá hủy giấc mộng xây dựng mái ấm gia đình của anh.
Đã yêu say đắm một tên Alpha, sinh mệnh cuộc đời anh đều vì Alpha này thay đổi, làm sao còn có thể lập gia đình cùng Omega.
Chóp mũi của hắn mang theo hơi lạnh cọ cọ cổ anh, giống như một con mèo to xác đang làm nũng, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh: "Lêu lổng ở đâu về, cả người toàn mùi tin tức tố Omega."
Kỷ Vọng rất muốn nói, mùi tin tức tố này chẳng nhẽ anh không quen à? Đừng giả vờ nữa.
Nhưng chính anh cũng không nói nên lời, nếu nói chỉ làm nhau thêm khó xử thôi.
Anh gằn từng chữ: "Buông tôi ra."
Kỳ Bạc Ngôn thả tay anh ra, lồng ngực lại dính sát vào lưng Kỷ Vọng: "Không buông, anh đánh em thì phải làm sao?"
Hắn giống như không thèm để đến ý mùi trên người Kỷ Vọng, Kỳ Bạc Ngôn hôn nhẹ trên cổ Kỷ Vọng: "Anh đổi số điện thoại sao? Em đã gọi số cũ mấy ngày nay rồi."
Đã qua 6 năm, làm sao còn dùng số cũ trước đây được.
Nhưng mà Kỷ Vọng cũng không có giải thích: "Tránh ra."
Kỳ Bạc Ngôn cười một tiếng: "Mật mã nhà anh cũng không có đổi, em vừa mới mở ra rồi."
Mật khẩu là sinh nhật của Kỳ Bạc Ngôn, bỗng nhiên Kỷ Vọng như bị đâm trúng chỗ đau, hung hăng giãy dụa đứng dậy.
Kỳ Bạc Ngôn giữ anh lại: "Cho em vào đi, nếu không em sẽ không đội mũ, không đeo khẩu trang từ nhà anh đi ra ngoài.
Anh đoán ngày mai hotsearch sẽ là cái gì?"
Kỷ Vọng cắn răng: "Cậu bị điên rồi đúng không?"
Giọng nói dễ nghe của Kỳ Bạc Ngôn phả vào tai anh: "Em đã quay phim suốt ba ngày ba đêm, chỉ có một ngày rảnh liền chạy đến đây thăm anh.
Anh à, em mệt quá, anh cho em vào ngủ một đêm đi."
[27082021].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...