Lên Án


[Chẳng lẽ anh tình nguyện bị hắn lừa?]
Về đến nhà, Kỷ Vọng vẫn còn có chút hoảng hốt, anh vốn nghĩ sẽ không dễ dàng như vậy.

Điều này cũng chứng minh được, Kỳ Bạc Ngôn chẳng qua chỉ là nói mà thôi, sẽ không thực sự làm bất kỳ hành động gì.
Anh gọi cho chị Hồng, hỏi chuyện quay MV này rốt cuộc là có chuyện gì.

Chị Hồng ở trong điện thoại kỳ quái nói: "Sao vậy, là lúc quay gặp phải chuyện gì à?"
Kỷ Vọng có chút khó mở miệng, nhưng vẫn hỏi: "Là phía bên A chủ động chỉ định em quay sao?"
Quả nhiên chị Hồng cười: "Tiểu Kỷ à, em biết chị vẫn hy vọng em hot lên, nhưng lần này không phải bên A chỉ định em, là đạo diễn catsting đi ăn cơm với chị, chị cho hắn xem bộ phim gần đây của em trên Wechat, nên mới mời em quay MV."
Chị Hồng an ủi anh: "Suy cho cùng vẫn là dựa vào diễn xuất của em, nếu em không có tác phẩm thành công nào, chị cũng không thể một mực nhét em vào."
"Đó là MV của Kỳ Bạc Ngôn, bao nhiêu người tranh đến sứt đầu mẻ trán cũng không giành được slot.

Nhưng mà Tiểu Kỷ em cũng đừng buồn lòng, sau này em nhất định sẽ hot hơn Kỳ Bạc Ngôn." Chị Hồng vì khích lệ nghệ sĩ dưới trướng mình, cũng không đếm xỉa cái gì nữa rồi.
Nhưng mà Kỷ Vọng cười không nổi, anh nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài mặt thì cảm tạ trời đất, nói sẽ nỗ lực để xứng đáng với sự vất vả của chị Hồng, cuối cùng cũng không biết mình kết thúc điện thoại kiểu gì.
Cho nên anh gặp lại Kỳ Bạc Ngôn chỉ là trùng hợp, mà Kỳ Bạc Ngôn bên kia hẳn là đã nghĩ anh phải hao phí hết bao nhiêu tâm tư mới vào đoàn được.
Trách không được Kỳ Bạc Ngôn lại chắc như đinh đóng cột anh không buông được, quên không nổi, còn liên tiếp trêu chọc anh.
Kỷ Vọng lắc đầu, không muốn nhớ đến nữa.
Quay MV xong thì anh cũng không có lịch trình nào khác, bởi vì thời điểm lúc các diễn viên nhàn rỗi, họ thực sự rất rảnh rang.
Anh chỉ có thể tiếp tục tập thể hình, lên lớp học tập, đồng thời tự mình lên lịch cho đầy ắp các ngày.
Điện thoại Kỷ Vọng không cài chế độ chặn số lạ, vì taxi gọi sẽ khá bất tiện.

Nhưng số điện thoại Kỷ Vọng đề phòng nhất, lại chưa từng gọi đến.
Tựa như Kỳ Bạc Ngôn đã quên mất anh, biến mất khỏi cuộc sống của anh, nhưng lại không biến mất hoàn toàn, chính là ngươi này khi Kỷ Vọng mở TV lên là có thể thấy, thế nên anh rất ít khi lên mạng, ít khi ra khỏi cửa, chỉ loanh quanh luẩn quẩn ở nhà, phòng tập gym và phòng học ba nơi một đường.
Sau một thời gian không lên mạng, thẳng đến khi Tống Cách gọi điện cho anh, nói gần đây anh đột nhiên hot, vài lần lên hotsearch, mấy bộ phim trước kia anh đi diễn cũng được đào lên làm FMV.
Các fans đều kinh ngạc vì trước kia anh diễn nhiều nhân vật như vậy, mà các nàng không phát hiện ra một báu vật là anh trai nhỏ này.
Weibo sắp mọc cỏ của Kỷ Vọng rốt cuộc cũng có một lượng lớn fans hâm mô dũng mãnh kéo đến, Tống Cách đầu dây bên kia nói: "Anh, anh cuối cùng cũng sắp hot rồi."
"Hẳn là một tay của chị Hồng làm, một thời gian nữa tôi phải tham gia show tạp kỹ, khó khăn lắm mới có cơ hội lên show, dù thế nào cũng phải tạo ra được chút nhiệt." Kỷ Vọng thuận miệng nói.
Tống Cách lớn tiếng nói: "Sao cậu lại không tự tin như thế cơ chứ!"
Kỷ Vọng bất đắc dĩ cười cười: "Không phải là không tự tin, nếu hot thì đã sớm hot rồi, còn chờ đến bây giờ làm gì, đừng nói những cái này nữa, cậu gọi cho tôi làm gì?"
Tống Cách nói: "Muốn hẹn cậu đi ăn một bữa xiên nướng, cái quán mà trước đây sau giờ tự học buổi tối chúng ta vẫn hay ăn ấy."
Nhắc tới quá khứ cũng chỉ là làm nền thôi, Tống Cách nói: "Nhậm Nhiên về nước rồi."
Nghe đến cái tên đấy, thần sắc Kỷ Vọng đột nhiên nhạt đi không ít, anh không có trả lời, Tống Cách nhận ra: "Các cậu năm đó rốt cuộc là làm sao vậy, không phải tôi chỉ đi nơi khác học đại học thôi sao, một thời gian không gặp, hai người các cậu lại làm mình làm mẩy rồi."
Kỷ Vọng không biết nên trả lời thế nào, kỳ thật chuyện năm đó không liên quan đến Nhậm Nhiên, chỉ là quan hệ của bọn họ về sau càng trở nên xấu hổ.
Không lâu sau Nhậm Nhiên cũng đi du học, Kỷ Vọng cũng tự mình đơn phương cắt đứt liên lạc với hắn.
Phải biết rằng lúc học trung học, anh với Tống Cách còn có Nhậm Nhiên chính là anh em tốt của nhau.

Nhậm Nhiên lúc đó thật sự thất vọng với anh đi, dù sao Nhậm Nhiên chỉ là thiện ý nhắc nhở anh về 'bộ mặt thật' của Kỳ Bạc Ngôn.
Là anh không thể chấp nhận được, nên đã giận chó đánh mèo với Nhậm Nhiên.
Tống Cách đã có lòng tốt lên kế hoạch, Kỷ Vọng cũng không thể không đi.

Anh thay quần áo, lúc ra cửa có chút do dự, vẫn là đeo khẩu trang vào.


Tuy rằng hiện tại anh không biết rốt cuộc trên mạng mình có hot hay không, nhưng vẫn nên đề phòng vạn nhất.
Tự mình đa tình cũng không phải mới ngày một ngày hai, lúc Kỷ Vọng mới ra mắt, có một đạo diễn lớn đến trường bọn họ casting diễn viên, Kỷ Vọng cùng bạn mình đi, không nghĩ đến lại phỏng vấn thành công, được diễn vai nam ba.
Khi đó anh còn trẻ, đương nhiên cũng từng có giấc mộng muốn nổi tiếng, nhưng hiện thực khốc liệt đã dạy anh làm người.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Kỷ Vọng cũng đã hình thành thói quen, nhận thức được việc bản thân mình không hot, làm việc cũng đều khiêm tốn, cảm ơn mọi người nguyện ý tìm mình đi diễn.
Sau khi tốt nghiệp thì Tống Cách tự mình mở công ty, trong nhà Nhậm Nhiên có tiền, hiện tại phải về nước để kế thừa gia nghiệp.
Có đôi khi Kỷ Vọng nghĩ, nếu như không cố chấp làm diễn viên mà tìm việc khác, nói không chừng còn tốt hơn hiện tại.

Chỉ là mỗi khi nghĩ đến việc phải từ bỏ diễn xuất, Kỷ Vọng lại luyến tiếc.
Anh là một người rất tình cảm, một loại rượu, một loại thuốc lá, một món ăn, anh đều có thể yêu thích rất nhiều năm, càng đừng nói là diễn xuất.
Tuy rằng ngay từ đầu anh diễn khá tốt, đặt chân vào giới giải trí cũng chỉ là tình cờ, nhưng sau bao nhiêu năm làm việc này, anh cũng đã đặt vào không ít tâm huyết của mình, muốn từ bỏ nó cũng không đành lòng được.
Tới quán nướng, Tống cách đã ngồi ở chỗ bọn họ hay ngồi, cũng đã gọi bia cho cả ba người.
Bà chủ đã già đi nhiều rồi, nhưng vẫn nhớ rõ Kỷ Vọng, thậm chí còn kéo tay Kỷ Vọng: "Gần đây con gái của bác hay xem cháu trên tivi, có thể cho bác chữ ký của cháu không."
Kỷ Vọng xấu hổ đến hai má đều căng ra, cho bà chủ ảnh chụp với chữ ký, còn được bác gái tặng một bàn đồ ăn vặt.
Cầm đồ ăn vặt, Kỷ Vọng còn khách sáo với bác gái đôi ba lời, bỗng nhiên bả vai anh chùng xuống, có người đặt tay lên vai anh: "Bác gái à, sao bác chỉ tặng cho một mình cậu ta thế, của cháu đâu?"
Kỷ Vọng quay đầu thấy Nhậm Nhiên đang ôm hờ anh, cười tủm tỉm đòi đồ ăn vặt với bác gái.

Bác gái liên tục nói ai cũng có phần hết, lại đưa cho Nhậm Nhiên đồ ăn vặt.
Lâu rồi không gặp, Nhậm Nhiên đã thay đổi kiểu tóc, có chút gầy, thoạt nhìn vẫn thoải mái, tự nhiên quàng tay qua vai anh đi về phía bàn ăn.
Tống Cách cắn cắn chiếc đũa, tò mò quan sát hai người bọn họ.


Tới bàn ăn, Nhậm Nhiên mới buông lỏng tay ra, đi véo mặt Tống Cách: "Tống Cách Cách, lâu rồi không gặp, cậu lại xinh hơn mấy phần rồi."
Tống Cách nổi giận: "Cút! Không được gọi tôi là Tống Cách Cách!"
Kỷ Vọng đứng bên cạnh thấy hai người như vậy thì cười cười, Tống Cách rất nhanh lại thân thuộc với Nhậm Nhiên, hai người nói qua nói lại không dứt, Kỷ Vọng từ trước đến nay vẫn luôn là kiểu người dự thính, phụ rót rượu, lấy rau, chăm sóc mọi người rất chu đáo, tựa như một người anh cả vậy.
Nhậm Nhiên nhìn thoáng qua núi nhỏ thức ăn trong đĩa Kỷ Vọng, trong mắt hiện lên vài tia phiền muộn: "Sau khi xuất ngoại, không còn ai gắp đồ ăn cho tớ hết."
Kỷ Vọng bình tĩnh nói: "Cậu không phải đã về rồi sao."
Nhậm Nhiên cười lắc đầu, cầm ly bia trước mặt một hơi uống cạn.
Sau khi uống xong, Nhậm Nhiên còn muốn uống nữa, thấy thế Kỷ Vọng giữ ly hắn lại: " Được rồi, trước kia cậu uống nhiều rượu, tin tức tố không khống chế được, quên rồi à?"
Động tác Nhậm Nhiên cứng đờ, nở một nụ cười miễn cưỡng.

Tống Cách ngừng thở, cẩn thận quan sát sắc mặt Nhậm Nhiên.
Trong lòng Tống Cách khâm phục dũng khí của Kỷ Vọng, vậy mà anh lại đánh vào chỗ đau của Nhậm Nhiên, Nhậm Nhiên là một Omega.
Một Omega thời kỳ cuối mới phân hóa, trước đấy, Nhậm Nhiên vẫn luôn là Beta.
Tin tức tố mất kiểm soát ở nơi đông người, sau việc này, có rất nhiều người bịa đặt đồn thổi, nói Nhậm Nhiên không đứng đắn, không biết dùng thuốc ức chế và miếng dán ngăn tin tức tố, còn đánh nhau với mấy Alpha khác.
Mà trong nhóm Alpha đánh nhau, Kỷ Vọng chính là một trong những người tham dự.
Thế nên khi Kỷ Vọng bị xử phạt, vẫn là Nhậm Nhiên tìm quan hệ giúp anh miễn phạt.
Khi Nhậm Nhiên suýt chút nữa bị Alpha cưỡng hiếp, là Kỷ Vọng đã cứu hắn.

Từ đó về sau, Nhậm Nhiên cũng rất nghe lời Kỷ Vọng, cho đến khi bọn họ trở mặt.
Nhậm Nhiên đổi rượu thành sữa, chạm cốc bọn họ rồi hỏi: "Tống Cách, cậu không phải vẫn độc thân đi."
Tống Cách giở giọng xem thường: "Làm sao lại công kích mỗi mình tôi, sao cậu không hỏi anh Vọng xem có còn độc thân không."
Nhậm Nhiên cười cười: "Cậu cho rằng Kỷ Vọng là cậu à, hắn khẳng định không phải nha."
Kỷ Vọng không nói chuyện, Tống Cách không cam lòng nói: "Cậu làm sao biết, hắn vẫn là 'cẩu' độc thân đấy, cô đơn nhiều năm rồi."
Nhậm Nhiên kinh ngạc nhìn Kỷ Vọng, Kỷ Vọng lấy xiên thịt dê đặt vào trong bát Tống Cách: "Đồ ăn cũng không ngăn được miệng cậu."
Đề tài thay đổi mấy lần, rượu cũng đã hết một nửa, giữa chừng thì Kỷ Vọng muốn hút thuốc nên đi ra ngoài.


Bên cạnh quán nướng có một ngõ nhỏ, không có người, Kỷ Vọng châm thuốc hút một hơi thật sâu, xong lấy điện thoại ra.
Vẫn không có thông báo, càng không có dãy số xa lạ nào.
Đằng sau có người đá văng cái chai ra, Kỷ Vọng quay đầu lại nhìn, Nhậm Nhiên đang đút hai tay vào áo hoodie bước đến: "Kỷ Vọng, sao nhiều năm như vậy cậu cũng không yêu đương."
Kỷ Vọng rút điếu thuốc ra khỏi miệng, cố gắng làm dịu quan hệ với Nhậm Nhiên, lại không trực tiếp trả lời, cười cười nói: "Làm sao lại gọi là 'cậu' rồi, phải gọi tôi là anh."
Môi Nhậm Nhiên hơi mấp máy, khuôn mặt có hơi cứng lại: "Anh sẽ không............còn cùng Kỳ Bạc Ngôn........"
Kỷ Vọng trở nên lạnh nhạt không ít: "Không liên quan đến cậu."
Nhậm Nhiên giống như vừa bị hung hăng đấm một cái, nháy mắt ngậm miệng.

Kỷ Vọng cũng không muốn cãi nhau với Nhậm Nhiên, giọng anh dịu đi: "Quay lại thôi, bằng không Tống Cách lại nghĩ chúng ta vứt bỏ hắn một mình."
Lúc đi qua Nhậm Nhiên, tay áo Kỷ Vọng bị Nhậm Nhiên kéo lại, Nhậm Nhiên có chút bướng bỉnh nói: "Em cảm thấy năm đó em không có sai."
Kỷ Vọng không trả lời, Nhậm Nhiên lại nhẹ giọng nói: "Hắn lừa anh, em chỉ nói sự thật cho anh biết thôi."
Nhậm Nhiên: "Chẳng lẽ anh tình nguyện bị hắn lừa?"
Kỷ Vọng nắm điếu thuốc trong tay, bóp tắt đóm lửa: "Đúng vậy."
Nhìn thấy dáng vẻ chán không muốn nói của Nhậm Nhiên, Kỷ Vọng xoa xoa đầu Nhậm Nhiên: "Chuyện của tôi với hắn không liên quan đến cậu, cậu không cần để trong lòng.
Chuyện Nhậm Nhiên nói, Kỷ Vọng không phải chưa từng nghĩ qua.

Nếu Kỳ Bạc Ngôn có ý lừa anh, Kỷ Vọng cũng nguyện ý trầm luân không tỉnh.

Đáng tiếc Kỳ Bạc Ngôn không làm vậy, thậm chí còn lười qua loa lấy lệ với anh.
Cho nên Kỷ Vọng chỉ có thể tỉnh lại, đối diện với hiện thực khốc liệt, trong mộng cũng không còn Kỳ Bạc Ngôn.
Thanh tỉnh cũng lâu rồi, tự nhiên cũng không bao giờ dám nằm mơ nữa, bởi vì nó thật sự rất đau.
[26082021].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui