Tuyết chất thành đống trên sân nhà Lee Hyun suốt đêm qua. Cậu dậy lúc sáng sớm và lầm bầm trong lúc nhìn khung cảnh ngoài ô cửa sổ.
“Đường xá lộn xộn quá. Nhiều tai nạn hơn, nhiều người bị trượt chân trên nền đất. Bác sĩ giờ chắc kiếm được cả đống tiền. Bác sĩ là nghề tuyệt nhất ở Hàn Quốc....”
Sau khi cào tuyết trong sân, cậu bắt đầu phủ chăn lên các chuồng để gà, vịt, thỏ và chó của cậu có thể thoải mái tận hưởng mùa đông. Cậu thả chúng ra trong lúc phủ chuồng và chúng tỏ ra thích thú khi chơi trên mặt tuyết.
“Không tốt lắm khi để thực phẩm tự đi lang thang như thế...nhưng hôm nay sẽ là ngoại lệ.”
Lee Hyun ban cho chúng một sự hào phóng to tát!
Cho dù là Giáng sinh, Lee Hyun cũng phải dành thời gian chơi Royal Road. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, cậu quyết định xuống phố mua quần áo cho bà và em gái.
“Dù sao nó cũng là con gái... Khó mà bắt con bé sống cả mùa đông với chỉ hai cái áo khoác để mặc được.”
Cô không còn là nữ sinh trung học nữa và đã đủ tuổi để tự chọn phong cách cho mình nhưng cậu hiếm khi nào mua quần áo cho cô. Mỗi khi cậu đưa cô tiền để tự mua quần áo, cô lại đem tiết kiệm vì thế Lee Hyun quyết định mua nó làm quà cho cô.
“Mình sẽ mua thứ gì đó đắt tiền cho con bé.”
Lee Hyun vội vã chuẩn bị ra ngoài. Cậu thành công săn hạ Balkan nên đã nhận được rất nhiều tiền từ vô số đài truyền hình khác nhau. Đây là lý do tại sao cậu định mua một chiếc áo khoác đẹp và đắt cho Lee Hayan.
“Hi vọng là quần áo mùa đông bây giờ còn đợt giảm giá!”
***
“Không nên đến chợ trời, mình nên vào một cửa hiệu với những thiết kế nổi tiếng....”
Lee Hyun đi tàu điện ngầm tới khu phố thương mại. Con phố rộn ràng với những cặp đôi đang khoác tay nhau.
“Thật không thể hiểu tại sao họ phải khoác tay nhau trong khi họ thậm chí không hề phạm tội. Cứ như là bỏ tay ra thì người kia chạy mất không bằng.”
Cứ đi vẩn vơ như thế, Lee Hyun đi qua và cẩn thận quan sát trang phục của những người phụ nữ.
Phụ nữ rất nhạy cảm với các xu hướng và phong cách thời trang. Ngay cả trong Royal Road, cho dù bộ trang phục có tính năng phòng thủ tốt đến đâu, nếu họ không thích phần thiết kế hoặc nó không vừa với chủ nhân thì họ sẽ không mặc nó nhiều.
“Mình phải mua cho con bé thứ gì đó hợp thời mới được.”
Cậu đã quyết mua cả một bộ chứ không chỉ có áo khoác. Sinh nhật hay Giáng sinh, cậu muốn nhìn thấy em gái mình mỉm cười sau khi nhận được món quà.
“Chỉ là mình vẫn không hiểu nổi phụ nữ!”
Ngay cả khi giờ là giữa mùa đông, khi trời đang có tuyết rơi, cậu vẫn thấy nhiều cô gái mặc những chiếc váy ngắn.
“Phụ nữ có cảm thấy lạnh không nhỉ?”
Nhìn chung, nhiều phụ nữ thích mặc đồ dễ thương hơn là thứ gì đó giữ ấm. Có vẻ họ tình nguyện chịu đựng chỉ để hợp thời trang.
Sau một lúc lâu nhìn ngắm, Lee Huyn nhận ra thật khó để cậu chọn được món nào đó. Theo quan điểm của Lee Hyun, lựa chọn tốt nhất sẽ là một áo khoác dài tay và đồ trong ấm. Nhưng việc chọn đồ cho em gái thì hoàn toàn vượt quá khả năng của cậu.
‘Phụ nữ sẽ biết nhiều hơn về quần áo nữ...’
Mối liên hệ của Lee Hyun với con gái nói chung không rộng lắm, vì thế cậu không có nhiều người để xin lời khuyên.
“Haiz, ít nhất thì mình nên thử liên lạc với ai đó.”
Người đầu tiên hiện ra trong tâm trí Lee Hyun mà có hiểu biết nhiều về quần áo là Jung Hyo Rin, vì vậy cậu gửi một tin nhắn cho cô ấy. Khi Hwaryeong ở trong Royal Road, cô đã mặc rất nhiều loại trang phục đa dạng và ngoài đời cô cũng đã từng đến rất nhiều show diễn thời trang nên cô có thể coi là một chuyên gia.
Điện thoại của cậu là một cái “cục gạch” đúng nghĩa, nó chẳng thể gọi video được nhưng ít nhất vẫn có chức năng nhắn tin.
‘Anh đang muốn mua quần áo cho em gái, nếu em rảnh thì có thể đến xem cùng anh được không?’
Bên cạnh những khoản phí cơ bản, Lee Hyun chi tiêu ít hơn 2000 Won mỗi tháng. Mỗi khi phải gọi điện cho em gái, chiếc điện thoại chỉ đủ tiền để truyền đi vài từ đơn giản.
“Em đang ở đâu?”
“Em về muộn à?”
“Cùng về nhà nhé.”
“Em ăn cơm rồi à?”
10 giây cuộc gọi là đủ nhiều để dùng gói 300 phút miễn phí. Những người chọn gói 400 phút là người không thể kết thúc được những cuộc gọi và ngủ gục trên bàn phím điện thoại, đó là kiểu cuộc gọi không thể tưởng được.
Sau khi gửi tin nhắn, chưa đầy một phút đã có tin trả lời.
‘Hôm nay lịch của em kín rồi. Là một buổi hòa nhạc, em có thể làm gì giúp anh đây?’
Lee Hyun gửi một tin nói không sao rồi cố nghĩ ra người khác. Kim In Young. Người chơi nick Irene, cô cùng tuổi với em gái cậu nên có thể sẽ giúp ích trong việc chọn đồ.
‘Em xin lỗi! Em đang đi xem phim với bạn.’
Ngày trước lễ Giáng sinh, mọi người đều đã có kế hoạch. Các cô bạn gái của cậu trong trường đại học cũng từ chối và nói rằng họ đang gặp bạn trai hoặc không thèm trả lời.
“Không còn ai để gửi tin nhắn nữa...”
Lee Hyun hơi lo lắng trước khi gửi một tin nhắn cho Seoyoon. Không phải là cậu không nhớ ra cô, chỉ là cậu không muốn hỏi cô một chuyện như thế này.
‘Nếu em rảnh, em có thể giúp anh mua quần áo cho em gái và bà nội anh được không?”
***
Đây là mùa đông đầu tiên của Seoyoon sau khi ra khỏi bệnh viện và chuyển tới một căn nhà. Cô đang nằm cạnh máy sưởi để làm ấm cơ thể.
“Weed lại giành được một chiến thắng trong cuộc phiêu lưu của mình, tôi nghe nói người dân không ngớt lời ca ngợi cậu ấy?”
“Đúng như vậy đấy. Chiến thắng lần này không phải chỉ có mình cậu ấy. Cậu ấy đã đi cùng rất nhiều trợ thủ và thể hiện rất tốt trong trận chiến sau cùng và giành được chiến thắng. Sự ngưỡng mộ dành cho Weed thật đáng kinh ngạc.”
“Hình như có vài Priest và chiến binh nổi tiếng đã tham gia vào trận chiến, anh có biết họ là ai không?”
“Đó là nữ người chơi Dancer và những chiến binh cơ bắp, họ....”
Seoyoon đang xem TV. Xem cảnh Lee Hyun trên TV, trái tim cô đập mạnh làm cô rất lo lắng. Đúng lúc đó, một tin nhắn đến từ Lee Hyun.
‘Nếu em rảnh, em có thể giúp anh mua quần áo cho em gái và bà nội anh được không?’
Hôm nay kế hoạch của cô là nghỉ ở nhà nhưng cô lại chuẩn bị đi ngay lập tức. Khi Seoyoon rời khỏi nhà, nam sinh nhà kế bên đang chơi bóng rổ với bạn bè.
Park Jin Suk.
Anh ta chuyển đến đây sau cô một tuần, lần đầu cô gặp anh ta là khi anh ta đang chia bánh gạo. Trùng hợp thay, cô đã gặp con trai cả của chủ tịch tập đoàn H Group!
Cô thường thấy anh ta đi bộ ngang qua nhà cô vào sáng sớm hoặc thấy anh chơi tennis và bóng rổ với bạn bè.
Dù họ chưa từng nói chuyện bao giờ, nhưng bất cứ khi nào cô ra khỏi nhà, họ thường xuyên đi ngang qua nhau. (Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ - dự là Weed có tình địch:v)
***
Lee Hyun đứng trước cửa trung tâm thương mại lớn. Các cặp đôi đi lên tầng cao nhất (hóng gió tâm sự:v) còn ngoài cửa vào của trung tâm thương mại đầy những chàng trai cô gái đang đợi một ai đó.
“Trung tâm này không đến nỗi tệ.”
Vì là Giáng sinh nên cậu chọn trung tâm thương mại chứ không phải một đại lý. Sự khác biệt giá cả cũng không xa nhau là mấy nếu bạn mua sản phẩm chính hãng và Kim In Young đã tiết lộ với cậu bằng tin nhắn rằng trung tâm đó đang có đợt khuyến mãi đặc biệt.
“Bạn cần phải biết thêm thông tin mua sắm nữa.”
Trong lúc Lee Hyun đứng đợi, Seoyoon bước nhanh lại chỗ cậu và đứng trước mặt cậu. Vì trời đang có tuyết và những cơn gió lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác dài với chiếc khăn quàng cổ.
“Anh đợi có lâu không?”
“Không, ngoài trời lạnh lắm, hãy vào trong đi.”
Lee Hyun và Seoyoon bước vào tầng một của trung tâm thương mại.
“Nhân tiện, em mua quần áo này ở đâu thế? Trông chúng rất đẹp.”
Quần áo của Seoyoon không bắt mắt nhưng màu sắc rất đẹp và chất vải dường như cũng là loại thượng hạng. Bình thường cậu sẽ không hỏi, nhưng vì cậu phải mua đồ cho em gái nên dù thế nào cậu cũng phải hỏi.
“Hình như là em đã mua nó ở một trung tâm thương mại khác.”
“Thật không? Bao nhiêu tiền vậy?”
“Em không nhớ rõ lắm. Em nghĩ là khoảng 400 ngàn Won?”
“........”
Những lời đó làm cho “bệnh sợ trung tâm thương mại” của cậu càng nặng hơn. Trung tâm thương mại còn đáng sợ hơn con Bone Dragon.
Tầng một của trung tâm bị lấp đầy bởi đủ loại nhãn hiệu, túi xách, hàng hóa xa xỉ, trang sức và mỹ phẩm. Nỗi lo của Lee Hyun dịu bớt đi khi giá cả không cao quá miễn là nó không phải nhãn hiệu cao cấp.
“Mức giá này cả đời mình cũng không quên được.... Nó đủ mua 80kg gạo và vẫn còn tiền thừa, đủ để mình gặp ác mộng.”
Đó là một thế giới mà chỉ một sợi dây buộc tóc cũng có giá vài chục ngàn Won!
“Ai phát minh ra dây thun vàng nên được trao giải Nobel.”
Giá cả kinh dị của phụ kiện nữ củng cố thêm nỗi sợ của cậu.
Họ ngó qua tầng hai và tầng ba để xem đồ trang sức nữ.
“Anh nghĩ vóc người của em gái anh cũng gần như em.... em có thể thử đồ để anh chọn được không?”
“Được thôi.”
Lee Hyun nhờ Seoyoon thử những bộ đồ cậu nghĩ là đẹp, đặc biệt là những bộ đồ trên người ma-nơ-canh.
Đầu tiên, cậu muốn mua áo khoác không tay hoặc áo khoác ngoài nên chỉ cần đem ướm thử lên vai cô là cậu có thể quyết định.
“Quý khách, chiếc áo khoác dày này rất hợp với cô. Đây là chiếc cuối cùng đấy. Từ khi tôi bắt đầu kinh doanh, cô là cô gái đẹp nhất tôi từng thấy.”
“Thời buổi này, những mẫu có dáng thon thả đều bán rất chạy. Ngay cả mùa đông cũng kín đáo tôn được dáng người... Cô thật là đẹp.”
“Đây là kiểu dáng thoải mái mà cô sẽ không bao giờ chán. Chất vải rất cao cấp mang lại cảm giác tuyệt vời. Nhân tiện, cô là người nổi tiếng hả?”
Seoyoon mặc gì trông cũng đẹp. Áo cánh, váy đầm, áo phông, hoa văn, thậm chí cả áo jacket bụi bặm cũng khiến cô đẹp. Nếu nhà thiết kế của những trang phục này đến và thấy cô, họ sẽ không bao giờ tin rằng quần áo của họ có thể trông quyến rũ như vậy.
“Giá bao nhiêu?”
“Không đắt. Chỉ 540 ngàn Won và món đồ này đang được giảm giá 20%.”
Lee Hyun đang mặc một chiếc áo khoác dày và chiếc quần jean mà cậu mua đại ở chợ. Ngay cả chiếc đồng hồ trên cổ tay cậu cũng chỉ đáng giá 20 ngàn Won.
‘Mình đã từng thấy rất nhiều người giàu có nhưng người thật sự lắm tiền sẽ không có những dấu hiệu lộ liễu như thế.’
‘Cậu ta chắc chắn ở nước ngoài một thời gian dài rồi. Chắc là tư tưởng sống thanh đạm đã ăn sâu vào cậu ta khi du học ở nước ngoài.’
‘Thật sự thì cậu ta nhiều tiền đến mức nào để có thể có được một cô bạn gái như thế này?’
Nếu là quần áo của cậu, cậu sẽ mặc, và không bao giờ dám mua nó nhưng đó là món quà cho em gái cậu, Lee Hyun kiên quyết với quyết định của cậu và mua nó. Một bộ áo khoác, 3 áo cánh, quần, bốt, thậm chí cả dây cột tóc! Cậu chọn bộ quần áo phù hợp với cô gái tuổi 20 năng động.
“Này, em có nghĩ con bé cần thêm một chiếc túi xách nữa không? Cũng được đấy chứ nhỉ?”
Sau một khắc lưỡng lự, cậu mua một chiếc túi xách giảm giá từ một nhãn hiệu ít nổi tiếng hơn. Bộ quần áo cho bà nội cũng tốn nhiều hơn những gì cậu dự tính ở trung tâm thương mại.
‘Nhưng đó là thứ họ người cần.’
Thông qua Royal Road, cậu kiếm được số tiền lớn vì vậy với trái tim rộng lượng cậu quyết định chi ra. Dĩ nhiên, cậu đã lo lắng mình sẽ thành con nghiện mua sắm nếu chuyện này cứ tiếp tục.
“Đây là quà anh tặng em.”
Lee Hyun đưa cho Seoyoon một món quà. Nghĩ rằng nếu mua một thứ gì đó từ trung tâm thương mại tặng cô thì chẳng có ý nghĩa gì cả nên cậu tặng cô một thứ cậu làm bằng tay.
Lee Hyun khắc rất nhiều mẩu gỗ để trở nên thành thục với điêu khắc thậm chí cả ở ngoài đời thực. Cậu bắt đầu xem những tài liệu liên quan đến điêu khắc và đọc sách về nó.
Sau đó cậu bắt đầu đặt nỗ lực và sự cống hiến vào những bức điêu khắc.
Ngày cậu gặp Seoyoon lần đầu tiên, ngày cậu đi phiêu lưu với cô, cậu đã thấy những giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt cô khi cậu đang cưỡi trên lưng Wyvern bay ngang qua, lần họ chiến đấu bên nhau khi khám phá lục địa phương Bắc, lần họ gặp nhau trong trường đại học và cảnh tượng gần đây cậu thấy là khi họ cùng nhau du lịch ra biển.
Có cả thảy 15 bức tượng về cô. Mỗi khoảnh khắc có một phong cách ăn mặc và kiểu tóc khác nhau. Sau khi cậu điêu khắc chúng, cậu xếp chúng vào kho cùng với những item khác. Nhưng cậu đặt chúng vào một chiếc hộp các-tông và tặng nó cho cô.
“Xin lỗi nó không đáng giá lắm. Nó là những thứ anh làm lúc chán chường.”
“.... Em sẽ giữ cẩn thận.”
Seoyoon nhận lấy những bức tượng. Đối với cô đó là món quà Giáng sinh tuyệt nhất cô từng được nhận.
Hai người bước ra khỏi trung tâm thương mại và đi bộ dọc theo con đường. Trong tâm trí họ không có bất kì nơi nào cả. Đó là một ngày mà âm nhạc dịu dàng tuôn chảy, và những cặp đôi vui đùa đuổi bắt nhau!
Vì đi lượn vòng quanh trung tâm thương mại để mua được bộ đồ đẹp nhất và rẻ nhất, giờ cậu cảm thấy đói bụng.
‘Trời đang tối dần.’
Tâm trạng này giống như kiểu cậu phải mua bữa tối cho Seoyoon trước khi họ chia tay.
‘Nhà hàng toàn chặt chém suốt mùa Giáng sinh...’
Không có nhiều nơi để đi trong một ngày như thế. Bất kì chỗ nào họ tới, chỗ đó cũng sẽ đắt đỏ và chật kín người nên sẽ không thoải mái chút nào. Lee Hyun nghĩ tốt hơn hết là đưa cô về nhà cậu.
“Em có muốn tới nhà anh không? Em gái anh đang đi xem phim với bạn của nó nên sẽ về muộn.”
“.......”
Đó là những lời dễ gây hiểu lầm. Nhưng Seoyoon gật đầu và đi theo cậu. Đó là vì cô hoàn toàn tin tưởng vào Lee Hyun.
Ngay sau khi họ về đến nhà cậu, Lee Hyun chuẩn bị bữa tối.
‘Em gái sẽ về muộn vì thế chắc là mình chỉ cần mua nguyên liệu cho hai người.’
Ngoài trời, một ít tuyết vẫn rơi. Thời tiết này làm cho cậu muốn ăn sườn heo hầm hoặc xương sống heo hầm.
“Mình không có nguyên liệu.”
Cậu thử nấu súp miso đơn giản cho tối nay nhưng cậu lại chẳng mua tí thịt nào.
‘Thế thì mình có thể nấu gì khác ta...’
Lee Hyun săm soi kĩ lưỡng chiếc tủ lạnh. Và rồi cậu tìm thấy ít nguyên liệu được gửi đến từ một đài truyền hình. Cá hồi, trứng cá muối và sâm-panh!
“Đây là đồ được gửi từ KMC Media.”
Đó là nguyên liệu được gửi từ KMC Media như một món quà tất niên. Cậu sẽ có một bữa thịnh soạn hơn nếu họ gửi cho cậu một bộ sườn bò Hàn Quốc và một lốc Sprite nhưng cậu chẳng biết sao họ lại gửi những thứ này.
“Sao cũng được. Nó sẽ khiến hương vị trở nên kì lạ nếu mình cho nó vào canh cá nên thôi thế này là được rồi!”
Lee Hyun dỡ cá hồi và trứng cá muối rồi mang nó ra cùng với sâm-panh. Cậu mang thêm cả mấy cái bánh quy còn thừa mà sáng nay cậu nướng cho em gái.
“Không có gì nhiều, em cứ tự nhiên nhé.”
Cậu dọn ra bữa ăn thịnh soạn với salad cá hồi, trứng cá muối, bánh quy và sâm-panh, sau đó bật TV lên.
Chương trình trên TV là ‘Một mình trên hoang đảo’, một nội dung đáng xem trong dịp Giáng sinh. Nó kể về hai đứa trẻ bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang vào lễ Giáng sinh!
Câu chuyện kể về việc bị khủng long truy đuổi, đánh bại con quỷ tà ác, tìm được kho báu và vì lòng tham mà bắt đầu đánh lẫn nhau. Khi cả hai sắp có cuộc so tài cuối cùng, chúng bắt được liên lạc và được các mẹ đến đảo hoang cứu về. Chúng bị mắng vì gây rắc rối và về nhà tiếp tục đi học.
Bộ phim là một bom tấn đình đám và đang trong quá trình quay phần tiếp theo, ‘Một mình trong Hầm ngục.’
Sau khi ăn xong, họ nhận thấy một lượng tuyết lớn đã chất đống bên ngoài cửa sổ. Cậu dùng bữa cùng với Seoyoon trong khi xem phim trên TV.
***
Cha Eun Hee gặp Chủ tịch Jeong Deuk Soo vào đêm Giáng sinh. Đó là vì ông nhận được báo cáo nói rằng Lee Hyun và Seoyoon đang hẹn hò, ăn tối và dành thời gian bên nhau.
Trên lông mày của chủ tịch Jeong Deuk Soo là một biểu hiện cực kỳ không hài lòng.
“Theo mọi khả năng, tôi chắc chắn sẽ có một cuộc gặp tình cờ nhưng hình như vẫn chưa có tiến triển gì.”
Con trai cả của tập đoàn H Group. Anh ta nam tính, táo bạo và có nhiều kinh nghiệm hẹn hò. Anh ta muốn hai người gặp nhau một cách tự nhiên và từ từ hấp dẫn Seoyoon, nhưng chẳng có phản ứng gì từ cô.
“Ta hoàn toàn chịu thua. Chính xác thì ta phải giới thiệu loại đàn ông nào mới tách được con bé ra khỏi cậu Lee Hyun đó chứ?”
Cha Eun Hee nghĩ đã đến lúc giải quyết mối trăn trở của chủ tịch Jeong Deuk Soo.
“Chúng ta cần một người ấm áp.”
“Ấm áp?”
“Đó là hơi ấm làm tan chảy trái tim băng giá của cô Seoyoon. Chúng ta cần ai đó với trái tim ấm áp hơn Lee Hyun... Nếu ngài định giới thiệu ai đó, chúng ta cần loại người như thế. Sẽ không dễ để tìm được ai đó giống vậy.”
***
Lee Hyun, Seoyoon và Lee Hye Yeon đặt một cái bàn trong phòng khách. Họ đã ăn tối và xem phim xong. Giờ họ đang chơi Go Stop, một thứ giúp 3 người giết thời gian.
[Go Stop: Bài hoa Hàn Quốc, gồm 48 quân. Mình chẳng hiểu luật chơi là như nào nên đoạn sau đây sẽ biến tướng thành bài Ù cho nó thuần Việt =))]
‘Đang có 2 phỏm đây rồi, thêm 1 cây nữa là được đồng hoa, muahahaha’
Lee Hyun làm ai đó phải rùng mình. Cậu nghĩ về đủ loại tình huống, nếu như cậu bốc được hoặc cùng cánh đánh ra, cậu sẽ ù.
“Ù cmnr”
Lee Hyun hét lên.
“Không ăn cây nào mà cũng đồng hoa, số mình hên vãi!”
Cuối cùng, Lee Hyun hốt sạch tất cả. Khi họ chơi bằng tiền thật, sự tập trung của cậu thậm chí còn lớn hơn khi ở trong Royal Road.
Lee Hyun cực kỳ hạnh phúc bất cứ khi nào cậu có thể kiếm được tiền.
***
Sức mạnh của Bardray và Guild Hermes đột ngột tăng sau khi họ thống trị Vương quốc Haven. Sáp nhập các Guild khác và thu nhận người chơi trong Vương quốc Haven, sự phát triển của họ là rất lớn.
“Nếu ngươi không phải thành viên của Guild Hermes, cút khỏi bãi săn này ngay lập tức!”
“Những kẻ không phải thành phần của Guild sẽ bị tăng thêm 35% thuế giao thương.”
“Không tổ đội đi săn nào quá 5 người được cho phép trong hầm ngục.”
Họ chèn ép người chơi thường đến khô xác bằng việc tạo ra nhiều loại quy tắc mới. Nếu Weed thấy điều này, cậu sẽ cảm thấy ngưỡng mộ và học hỏi từ họ một hoặc hai điều!
Những lời chỉ trích về Guild Hermes tăng cao nhưng họ chẳng quan tâm. Họ nắm giữ các vị trí lãnh chúa và quý tộc vì vậy ngay cả khi người chơi làm phản thì họ cũng có thể nhanh chóng đàn áp. Không có nơi nào ở Vương quốc Haven không bị ảnh hưởng bởi Guild Hermes.
“Nếu cảm thấy bất công, hãy rời khỏi Vương quốc Haven. Nhưng những kẻ lang thang sẽ chẳng được vương quốc nào chào đón đâu.”
“Bọn ta là Guild mạnh nhất trên lục địa Versailles mà lại cần nhân nhượng nhiều thế này sao. Bọn ta đang điều hành Vương quốc Haven chứ không phải tổ chức từ thiện.”
Họ áp dụng thuế cao đối với con dân của Vương quốc Haven. Của cải chất đống trong Guild Hermes!
Từ lò rèn họ chế tạo vũ khí chiến tranh và tăng cường quân đội của mình gấp vài lần bằng chế độ cưỡng bách tòng quân. Nó lớn đến mức khó có thể đoán được lực lượng hiện tại của Guild Hermes. Trong lúc Lục địa Trung Tâm chìm trong sợ hãi vì giáo hội Embinyu, Guild Hermes đang chuẩn bị cho cuộc chiến tranh xây dựng một đế chế mới.
Nhưng hiện giờ Polon, các Knight, những class sử dụng thần chú, và Ranger đều đã bị đánh bại! Các thành viên lãnh đạo đã mở một hội nghị.
“Chúng ta cần mở cuộc phản công chính thức chống lại Weed. Hãy biến Morata thành tro bụi.”
“Một con kiến cũng không cho thoát, tất cả dân làng phải bị tiêu diệt. Những bức tượng thì sao? Chúng ta có thể đập vỡ và biến chúng thành cát bụi. Nếu có gì hữu ích chúng ta có thể mang về đây.”
“Hãy ra lệnh giết tất cả chúng đi.”
Trong hội nghị của lãnh đạo, sự oán giận từ binh lính tuôn trào như vỡ đê. Cho dù danh tiếng cá nhân của Weed có lớn thế nào, Guild Hermes cũng không bao giờ nâng cậu lên cùng một đẳng cấp với Bardray.
Trên lục địa trung tâm, nơi những kẻ mạnh đang trong một cuộc tranh đấu ác liệt, thật đáng hổ thẹn khi so sánh Bardray, người được mệnh danh là thần vũ khí, với một kẻ như Weed. Và đánh bại Guild Hermes, đó là tội lỗi không thể tha thứ được!
Khi Bardray không trực tiếp ra lệnh thì vấn đề được xử lí bởi trưởng lão của Guild Lafaye.
***
Trang chủ Guild Hermes.
Có một thông cáo mới trên trang web của họ với số lượng khổng lồ khách truy cập mỗi ngày.
Tiêu đề: Án tử #296
Guild Hermes đã gán Sculptor Weed là mục tiêu hàng đầu phải chết.
Bất cứ ai hợp tác với Weed sẽ trở thành mục tiêu của Guild Hermes.
Bất cứ ai báo cáo vị trí của Weed tại Vương quốc Haven hay bất kì đâu gần lục địa Trung Tâm sẽ nhận được 130k vàng.
Và còn nữa, bất kì ai giết Weed sẽ nhận thưởng 400k vàng.
Sức mạnh của thông cáo đặc biệt này từ Guild Hermes thật đáng kinh ngạc. Họ gây trở ngại cho cuộc phiêu lưu của Weed và đưa ra lời tuyên bố thật sự. Thời điểm duy nhất mệnh lệnh giết chóc bị hủy bỏ là khi mục tiêu không còn đáng giết nữa hoặc mục tiêu đầu hàng Guild Hermes.
- Vậy sẽ có một cuộc chiến tranh toàn diện giữa Guild Hermes và Weed sao?
- Xét về lực lượng vốn đã không cân rồi, thế thì làm sao một cuộc chiến tranh toàn diện có thể nổ ra được? Đó là cuộc chiến giữa một thành phố phương Bắc đơn độc với cả Vương quốc Haven đấy.
- Weed có một câu thần chú anh ấy thường sử dụng bất cứ khi nào lâm vào tình huống khó khăn.
- Nếu họ chuẩn bị phái quân đi, họ sẽ không ban hành một án tử. Điều đó chỉ chứng minh rằng Weed là một đối thủ họ đánh giá cao.
- Nhưng liệu Weed có thoát khỏi đội ám sát?
Guild Hermes cử một đội quân ám sát dành riêng cho mục tiêu có tên trong án tử. Bất cứ khi nào người đó xuất hiện, đội quân ám sát gần nhất được triển khai để giết chết mục tiêu. Không nơi nào trên lục địa trung tâm được bảo đảm an toàn một khi họ đã bị liệt vào danh sách án tử của Guild Hermes.
Các Assassin có thể lén lút tới gần mục tiêu mà không bị phát hiện. Ngay cả những người chơi giỏi trên mức bình thưởng đến từ guild đối địch cũng không tránh khỏi bị giết nếu 3~4 Assassin giăng bẫy và đánh bất ngờ.
*****
Team dịch: Đéo cần tên
Translator: Cáo
Editor: ireNigma
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...