Âu Dương Khuynh Liên bước lên lầu, đẩy mạnh cửa phòng Lãnh Thiên Hạ đang thưởng trà.
“Tiểu nương tử, ta biết ngươi ở đâ...”
Vừa thấy nàng cùng Tử Ly, hắn im bặt, áo từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn đưa tay lâu mồ hôi trên trán. Thôi chết hắn rồi, làm phiền sư huynh, đã vậy còn có sư tẩu, hắn còn phải tìm tiểu nương tử nga.
“Sư...huynh,...sư tẩu a, ta...ta...nhầm phòng...Hai...người....đừ...ng...để...ý...”
Giọng hắn lắp bắp, không thể kiểm soát được.
Lãnh Thiên Hạ liếc nhẹ một cái, nhấp trà.
“Đã tới rồi thì ngồi đi.”
“Không...không...được...ta...”
Chưa nói hết câu, bị Cố Tử Ly dọa sợ không chút đành lòng đổi lại.
“Được...được...được”
Hắn vừa nói vừa gật đầu liên tục rồi đi tới ngồi xuống.
Thiên Hạ buông chén trà, cẩn thận đánh giá Âu Dương Khuynh Liên. Dung mạo thanh tú, thực lực không thể thấu, người này sâu không lường trước được, chỉ là nàng vẫn có thể thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt của hắn nhưng đâu đó lại là sự thất vọng. Vì cái gì thì nàng không biết mà cũng chẳng cần biết.
Cố Tử Ly đương nhiên là không vui chút nào. Vừa dẹo được tên kia nay lại đâu ra cái tên sư đệ chết tiệt này.
“Khuynh Liên, đệ đang tìm ai sao”
Câu này chính là hỏi cho có lệ. Cố Tử Ly cười không chút thiện ý. Nếu ánh mắt có thể giết người ắt hẳn Âu Dương Khuynh Liên đã chết từ lâu.
Âu Dương Khuynh Liên cảm thấy lạnh sống lưng, run cả người.
“Đệ...đệ...tìm người quen.”
“Ta cũng không phải hổ báo, không có ăn thịt ngươi.”
Lãnh Thiên Hạ nhấp trà.
Khuynh Liên cười gượng. Sư tẩu không phải hổ nhưng cái sư huynh bên cạnh chính là báo. Hắn vẫn chưa muốn chết! Hắn nháy mắt với tên đi cùng.
Tên đó chợt hiểu, giọng trầm trầm vang lên:
“Liên chủ tử nhà ta có việc gấp, không thể lưu lại đây cùng các hạ thưởng trà, mong thứ lỗi.”
Lãnh Thiên Hạ cũng gật đầu.
“Ta cũng có việc, đi không tiễn.”
Nàng vừa dứt lời, hai người liền mất tăm, câu “Cáo từ” vẫn còn vang lại.
Cố Tử Ly thấy nàng đi cũng đuổi theo nàng. Ra tới ngoài, Phong hóa thần điểu, để Thiên Hạ nhảy lên người.
“Cút tự nhiên.”
Xong không nói hai lời liền bay đi mất. Cố Tử Ly nhìn nàng khẽ cười:
“Lần này ta đi chắc sẽ lâu mới gặp lại được nàng, nhưng khi gặp lại nhất định sẽ làm nàng thành nương tử của ta, Hạ nhi.”
Rồi hắn phi thân đi mất.
- --------------------------------------------------
Huyết Ngục chi địa.
“Cộp”
Cây trượng trong tay của một nam nhân tuyệt sắc âm lãnh ngồi tựa vào nhuyễn tháp đậo xuống nền.
“Vẫn chưa tìm được?”
Có một tên hắc y nhân không rõ dung nhan quỳ bên dưới, trong mắt rõ sự sự hãi.
“Vương, đã tìm được nhưng...”
“Hửm?”
“Nhưng các ám vệ nhận nhiêm vụ mang ngài ấy về đều đã chết.”
“Thật vô dụng, ta nuôi các ngươi rốt cuộc có ích gì!”
Tên nam nhân âm lãnh ném thẳng tay cái chén rượu trong tay.
“Không thể đưa được về thù các ngươi cũng đừng về nữa.”
Hắn phất tay.
“Ân.”
Hắc y nhân nhận lệnh lui xuống.
Thời không chi giới.
Lãnh Thiên Hạ nhắm mắt tu luyện. Thiên Minh ngồi bên cạnh.
“Ta vẫn thấy tên Cố Tử Ly với cả cái tên Âu Dương Khuynh Liên đều có gì đó không đúng.”
Lãnh Thiên Hạ tĩnh lặng, không nói gì. Đương nhiên nàng biết có điều không đúng, nhưng không nghĩ ra.
Thiên Minh biết nàng vẫn đang nghe, nhấp trà.
“Bọn hắn không có mùi của con người, cũng không có mùi của thần.”
Nàng nói đến đây, Thiên Hạ cũng mở mắt ra.
“Không phải người lại còn không phải thần?”
Thiên Minh không nói gì thêm, chỉ điềm tĩnh uống trà.
Thiên Hạ rơi vào trầm tư. Không phải người, không phải thần, lại khiến người ta nhìn không thấu thực lực? Rốt cuộc thì là gì? Nàng một lần nữa bỏ qua việc này. Là gì cũng được, miễn là không đối đầu với ta.
Rồi nàng chợt nhớ tới Lâm Thanh Dực. Hắn đã nhìn thấy nàng, tin tức nàng còn sống sớm muộn cũng được lan truyền đến tai hoàng đế và cả hung thủ đã sát hại Lâm Nguyệt Dạ. Xem ra nàng không thể không “trở về” hoàng cung một chuyến.
Thiên Hạ cũng đang nghĩ tới việc lập lập một tổ chức sát thủ, trở thành cánh tay đắc lực cho nàng. Ở thế giới trước khi xuyên không, nàng có thể một mình chiến đấu, nhưng ở cái thế giới loạn lạc này thì nàng cần có người thay nàng làm việc. Nàng tới hoàng cung cũng vì việc này. Nàng muốn xây dựng một lực lượng mạnh mẽ, có thể áp chế các thế lực khác ở đây. Cuối cùng vẫn là vì nàng muốn trở nên mạnh hơn. Cường giả vi tôn, thực lực không bao giờ là quá nhiều, hơn nữa gặp được Cố Tử Ly và Âu Dương Khuynh Liên khiến nàng nhận ra bản thân vẫn còn yếu ớt hơn nhiều.
Lãnh Thiên Hạ sau đó lại bế quan tu luyện.
(End chương 18)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...