Lễ Vật Của Hắn


Cùng ngày Lễ Tình Nhân Quý Khâm nhận được điện thoại của bệnh viện, nguyên nhân là người kia cắt cổ tay tự sát không thành.

Anh không thể nói rõ nội tâm của mình, không biết vì sao kẻ thay thế Trạch An kia mỗi ngày đều ngây ngô mà lại mang nhiều cảm xúc tiêu cực đến thế, lần trước là uống thuốc ngủ, lần này là cắt cổ tay, lần sau sẽ là cái gì nữa đây.

Anh vội vàng chạy đến bệnh viện, tận đến khi đứng trước cổng bệnh viện anh mới phát hiện tay mình vẫn gắt gao nắm chặt điện thoại, khớp xương đều đã trắng bệch đau đớn.

Anh chần chờ thả lỏng tay.

Chưa thành mà.

Anh thầm nghĩ anh chỉ lo cho Trạch An..........Không, nói đúng ra là lo cho thân thể của Trạch An mà anh yêu thôi.

Người kia....chỉ là kẻ thích làm ra vẻ tự sát, muốn tự hại bản thân để đổi lấy sự chú ý của anh mà thôi.

Người kia cho rằng làm như vậy anh sẽ tiếp nhận hắn chiếm lấy thân thể của Trạch An.


Anh thích Trạch An rất lâu rồi.

Lần đầu gặp mặt, người kia luôn ngượng ngùng đáng yêu, lần đầu tiên người kia xuất hiện ở sân bóng anh đã chú ý tới rồi -- ai bảo người kia giống với hình mẫu yêu thích của anh.

Người kia thường xuyên tới sân bóng với một nữ sinh, anh cho rằng nữ sinh kia là bạn gái của người ấy nên không chú ý người ấy nhiều nữa, chỉ là sâu trong nội tâm vẫn hơi tiếc nuối.

Tận đến lần bóng lệch hướng bay về phía người nọ, nữ sinh kia đẩy đẩy người ấy, người kia cầm bóng cúi đầu chạy đến.

Anh nhận bóng rồi nói một câu cảm ơn, người kia hồng lỗ tai ừ một tiếng rồi nhanh như chớp chạy đi.

Anh còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của người ta.

Đáng yêu.

Anh nghĩ.

Đáng tiếc là đã có bạn gái.

Người kia và bạn gái thường xuyên đến sân bóng, dù anh và người đó không nói với nhau một từ nào nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của người kia nhìn về phía này, vì thế khi chơi bóng anh sẽ không tự chủ được mà càng thêm ra sức khi chơi.

Lần đầu tiên bọn họ chính thức có liên hệ là tiệc tốt nghiệp của anh.

Anh chú ý thấy người kia và bạn gái trà trộn vào đây, có lẽ là có người quen nhưng anh vẫn rất cao hứng, bản thân anh không có hứng thú lắm với hoạt động tập thể kiểu này nhưng có người kia anh cảm thấy tâm tình mình khá hơn nhiều.

Đến khi đi KTV anh đã muốn về sớm nhưng người kia lại bị xô đẩy thế nào cuối cùng lại ngồi đối diện với anh.


Hai người chỉ cách nhau một cái bàn nhỏ, anh vừa ngẩng đầu là có thể thấy dáng vẻ co quắp bất an của người kia.

Trong lòng âm thầm bật cười cảm thấy người kia càng nhìn càng đáng yêu.

Lần đầu tiên trong đời anh chơi đại mao hiểm, rốt cuộc lại có một vòng quay đến anh anh phải cùng người kia môi dán môi mười lăm giây, người kia dường như ngây người một lát mới đứng lên trong tiếng hò reo của mọi người đè gáy anh rồi chủ động dán lên môi anh.

Mềm quá.

Trái tim anh điên cuồng nảy lên, nếu không phải người kia đang đè gáy anh anh có lẽ sẽ không khống chế nổi bản thân.

......!
Sau khi hình phạt kết thúc, bọn họ trao đổi WeChat với nhau.

Khóe mắt anh nhìn thấy nữ sinh kia ở xa xa yên lặng cổ vũ người kia, lúc này anh mới ngộ ra có lẽ bọn họ không phải một đôi.

Hóa ra là như thế.

Sau đó trải qua một kì nghỉ hè bọn họ cứ thuận lý thành chương* ở bên nhau.


[*Thuận lý thành chương – 顺理成章 – shùn lǐ chéng zhāng (viết văn chương, làm việc gì cứ thuận theo lý của việc đó thì sự sẽ thành)]
Anh luôn cho rằng người kia rất đáng yêu, nhưng sau lần đầu hẹn hò mới phát hiện thật ra người kia còn rất hiểu chuyện rất khiêm tốn, làm việc rất chỉn chu tinh tế còn biết chăm sóc người khác, không hoàn toàn giống với tưởng tượng của anh.

Nhưng bất kể thế nào, Trạch An........chính là người anh thích.

Thời gian bọn họ bên nhau cũng không dài.

Hai năm ở chung anh và Trạch An dường như chưa từng cãi vã, bọn họ sống chung rất ăn ý, cảm cũng tế thủy trường lưu* như đôi vợ chồng già, bọn họ tôn trọng yêu quý nhau.

Khi anh cảm thấy nhân sinh của mình sẽ cứ yên bình trôi qua như thế, một Trạch An mới xuất hiện.

Mà Trạch An của anh, vào ngày Lễ Tình Nhân anh đang dốc lòng chuẩn bị, đột nhiên biến mất.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui