Người mà Tần Mạc đang nói đến đương nhiên là Hạ Minh Nguyệt và Lệ Cảnh Thâm cũng hiểu điều đó.
Anh nhăn mày, cau có nói với Tần Mạc:" Thẩm Chi Sơ là vợ của tôi, anh có tư cách gì mà xen vào chuyện giữa tôi và cô ấy?" "Lệ Cảnh Thâm, anh tự hỏi bản thân mình xem, anh có coi Chi Sơ là vợ mình không? Lúc cô ấy bị xuất huyết dạ dày, anh ở đâu? Khi cô ấy một mình đến bệnh viện lấy thuốc, anh ở đâu?Hết lần này đến lần khác anh cùng người tình của mình ra ngoài, uống rượu mua sắm.
Không những thế anh còn âm mưu phá hoại Thẩm gia, tống cha của Chi Sơ vào tù!"Nói xong, hai mắt Tần Mạc đỏ hoe, căm hận Lệ Cảnh Sâm, nhưng anh ta cũng hận bản thân mình.
Nếu anh ta quan tâm đến Thẩm Chi Sơ nhiều hơn, thì bệnh dạ dày của cô cũng sẽ không biến thành ung thư dạ dày.
Tần Mạc hô hấp đã trở nên khó khăn hơn, cả người run rẩy, hắn nhẫn nhịn hồi lâu, nhưng vẫn là không kìm nén được, liền phát ra âm thanh nghẹn ngào."Tôi thực sự hối hận vì đã không ngăn cản Thẩm Chi Sơ kết hôn với anh.
Nếu cô ấy không kết hôn với anh, cơ thể của cô ấy cũng sẽ không trở nên tồi tệ như thế này."Tần Mạc nghĩ về Thẩm Chi Sơ trong phòng chăm sóc đặc biệt, và nghĩ về dạ dày đầy tế bào ung thư, nghĩ đến việc Thẩm Chi Sơ hào hứng đến gặp anh bốn năm trước, và báo cho anh biết tin cô sắp kết hôn với vẻ mặt hạnh phúc.
Khi đó Thẩm Chi Sơ có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có kết quả như bây giờ.
Tần Mạc lắc đầu: “Lệ Cảnh Thâm, anh là đồ cầm thú!” Lệ Cảnh Thâm im lặng đứng đó, anh muốn phản bác nhưng lại không nói được lời nào, trái tim như bị một loại lực nào đó đánh thật mạnh vào, anh cứ đứng im lặng như vậy rất lâu.Anh nhìn Tần Mạc, rồi lại lảo đảo nhìn về phía cánh cửa phòng điều trị đặc biệt, anh muốn đi vào gặp Thẩm Chi Sơ.
Anh chưa bao giờ muốn được nhìn thấy cô hơn bây giờ.“Lệ Cảnh Thâm, anh có yêu Chi Sơ không?” Tần Mạc hỏi. Nếu anh ta yêu Thẩm Chi Sơ, thì anh ta sẽ đặt cô ấy lên hàng đầu và không bao giờ làm tổn thương cô ấy; sẽ không nhốt cô ấy ở trong phòng ngủ, bỏ đói bốn ngày; sẽ không để cô ấy bất lực trước đám mặt phóng viên; sẽ không yêu cầu cô ấy quỳ gối dưới mưa lớn trong nửa giờ để rửa tội thay cha.
Thật buồn cười nếu anh ta nói "yêu" Thẩm Chi Sơ.Có lẽ anh ta không yêu Thẩm Chi Sơ, mà là do tính ham muốn sở hữu những món đồ mà mình đã từng sử dụng qua.
Dù không thích, những vẫn không muốn cho người khác sờ vào nó. Tần Mạc cười lạnh, khóe mắt ướt át, anh đã hứa với Thẩm Chi Sơ sẽ giúp cô che giấu bệnh tình, nhưng có một số sự thật Lệ Cảnh Thâm nên tận mắt nhìn thấy. "Đi với tôi, tôi sẽ cho anh xem cái này." Tần Mạc xoay người rồi đi vào phòng giải phẫu. Lệ Cảnh Thâm dừng lại nửa phút, sau đó lảo đảo bước đi theo, các y tá trong phòng phẫu thuật đang lau chùi và khử trùng. Lệ Cảnh Thâm vừa bước vào đã ngửi thấy mùi nước khử trùng nồng nặc trộn lẫn với máu. Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên nhìn nơi nào, giống như vô tình xông vào một cái không gian không thuộc về mình, cùng với hoàn cảnh chung quanh không hòa hợp với hắn. Lệ Cảnh Thâm luôn giữ được bình tĩnh, cho dù không giải quyết kịp thời, cũng không bao giờ hoảng sợ, nhưng đây là lần đầu tiên sau 26 năm anh sợ hãi trước những điều mà anh chưa biết. Tần Mạc nhìn xung quanh và cuối cùng tìm thấy một cái khay nhựa trên kệ chưa được làm sạch kịp thời, nó chứa chất cặn bã được rửa sạch từ dạ dày của Thẩm Chi Sơ, một loại vụn giấy màu đỏ như máu. Anh ta đưa nó đến trước mặt Lệ Cảnh Thâm, ép anh nhìn: "Cái này được lấy ra từ dạ dày của Thẩm Chi Sơ, là những thứ mà cô ấy mới ăn gần đây.
Anh có biết nó là gì không? Giấy vệ sinh! Tất cả đều là giấy vệ sinh không tiêu!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...