Thẩm Chi Sơ như bị sét đánh, cả người run lên, trong cổ họng dường như có cái gai cắm vào, nuốt vào cũng không được mà nôn ra cũng không xong, cổ họng như bị máu chặn lại. Trong tòa án, toàn bộ khán phòng chật kín người, hôm nay đều là những người thân thích của cô, tất cả được tụ họp tại đây.
Thẩm Chi Sơ vội vàng nhìn các loại biểu cảm trên mặt bọn họ, chỉ thấy trào phúng. Thẩm Tu Lễ đang ngồi ở hàng ghế đầu, nhìn thấy Thẩm Chi Sơ đi vào, trong mắt hắn hiện lên vẻ oán hận.
Anh ta chậm rãi đứng dậy, xông tới trước mặt Thẩm Chi Sơ, giơ tay tát cô một cái thật mạnh. Cơ thể cô vốn đã không còn chút sức lực nào, bây giờ lại ăn thêm một cú tát hết lực của người mà cô phải gọi bằng hai từ “anh trai” khiến Thẩm Chi Sơ lệch hẳn mặt đi, tai phải ù ù, đầu óc quay cuồng. "Thẩm Chi Sơ, bốn ngày qua mày đi đâu? Sao bây giờ mày mới vác mặt mũi đến đây! Mày giết mẹ tao còn chưa đủ, giờ mày lại còn muốn giết thêm cả bố tao nữa!"Tiếng hét chói tai của Thâm Tu Lễ đã thu hút tất cả mọi người có mặt ở tòa án, đổ dồn ánh mắt hướng về cô.
Hàng chục con mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Sơ, khiến cô không còn nơi nào để trốn. Thẩm Chi Sơ cảm thấy những đôi mắt đang nhìn mình, đang biến thành những con dao sắc nhọn, chỉ chờ cô hội để phi về phía cô, không cho cô có cơ hội sống sót. Thẩm Tu Lễ hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hung dữ, tiếp tục hét: "Đồ khốn, mày làm ăn thua lỗ, mày là đồ sao chổi! Năm đó mẹ không nên sinh ra mày, cho dù là có sinh ra, thì tao cũng nên bảo cha bóp chết mày.
Đúng vậy! Thẩm Chi Sơ, chính mày ...!chính mày là người đã cướp đi mọi thứ của tao!"Lại một câu nói ác độc nhắm vào cô, đầu óc Thẩm Chi Sơ hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt mất đi tiêu cự, mọi thứ chập chờn, cuối cùng dán chặt vào khuôn mặt dữ tợn của Thẩm Tu Lễ. Thấy cái tát của đối phương lại sắp giáng xuống, Lệ Cảnh Thâm liền đỡ eo Thẩm Chi Sơ tránh ra, rồi nhìn vào cánh tay của Thẩm Tu Lễ nói: “Nếu tôi làm gãy nó, anh có tin không?” Trên mặt Lệ Cảnh Thâm nở nụ cười, vốn là vẻ mặt ôn hòa, xuất hiện trên khuôn mặt của hắn nhưng nó lại rất ma quái. Thẩm Tu Lễ là một kẻ hay bắt nạt người khác, dám đánh Thẩm Chi Sơ nhưng không dám khiêu khích Lệ Cảnh Thâm. Anh chán ghét nhìn chằm chằm Thẩm Chi Sơ, như thể thứ anh nhìn thấy không phải là em gái ruột của mình, mà là kẻ thù của anh.-------------------P/s: Càng dịch lại càng thấy thương nữ 9 .....!vừa dịch vừa khóc ròng :'(.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...