Lệ Tiên Sinh, Yêu Khó Kiểm Soát!

Không được đi lối VIP, không có fan chào đón, không có sự náo nhiệt. Tôn Mông đứng ở ngoài sân bay, bàng hoàng! Rất lâu rồi không trải qua cảm giác này!

Cô ta lập tức nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có phóng viên ngầm theo dõi rồi mới đi ra cửa sân bay như người bình thường.

* * *

Tuy rằng đã ngủ một chút trên máy bay nhưng sắc mặt của Kỷ Noãn Noãn vẫn rất kém.

"Noãn Noãn, máy bay đã hạ cánh rồi, cậu có thể chịu được không? Hay là chúng ta trực tiếp tới bệnh viện luôn nhé?"

Soái ca lúc nãy cũng đứng bên cạnh, xem tình hình của Kỷ Noãn Noãn để có thể ngay lập tức liên hệ với nhân viên văn phòng chuẩn bị.

"Mình hẹn với Lệ Bắc Hàn rồi, anh ấy tới đón, đây là lần đầu tiên anh ấy tới sân bay đón tớ." Kỷ Noãn Noãn yếu ớt trả lời.

"Cậu đã mệt thành thế này rồi!"

"Không sao." Kỷ Noãn Noãn huơ huơ tay, "Chúng ta đi thôi."

"Vậy tớ dìu cậu." Bạch Cẩm dìu Kỷ Noãn Noãn, từng bước từng bước đi ra ngoài.

* * *

Tôn Mông với Hạ Nhất Luân bước ra khỏi sân bay, trước đây đều có tài xế đứng đợi sẵn nhưng bây giờ chẳng có ai cả.

Hạ Nhất Luân nhìn xung quanh, đẩy Tôn Mông một cái, "Xe của Lệ tổng ở phía bên kia."

Trong mắt Tôn Mông lóe lên sự vui mừng, cô ta đột nhiên biết được vì sao Hạ Nhất Luân không mua vé hạng thương gia cho cô ta rồi!

Là vì sợ người khác biết được thời gian cô ta về tới Bái Kinh, sẽ bị mọi người bao vây lấy!


Vì Lệ tổng muốn đích thân sang đón cô ta! Thì ra là như vậy! Mọi bực dọc oán thận lúc ở trên máy bay đều tan biến theo mây khỏi cả rồi.

Ánh mắt Lệ Bắc Hàn luôn nhìn về cửa sân bay, biết bao nhiêu người đi ra rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Kỷ Noãn Noãn đâu.

"Lão đại, Hạ Nhất Luân ra rồi." Trình Cửu chỉ về hướng Hạ Nhất Luân.

Lệ Bắc Hàn tìm kiếm căn bản không phải là những người không quan trọng này. Mở cửa xe ra, đi về hướng cửa ra vào của sân bay mấy bước.

Tôn Mông vừa thấy Lệ Bắc Hàn trong lòng vô cùng sung sướng! Lệ tổng đã vội vàng xuống xe đón cô ta rồi! Tuy không phải tay ôm hoa tươi như cô ta tưởng tượng nhưng cô ta cũng mãn nguyện rồi! Hận không thể nhào ngay vào lòng Lệ Bắc Hàn!

Bạch Cẩm dìu Kỷ Noãn Noãn ra ngoài.

Kỷ Noãn Noãn nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của Lệ Bắc Hàn. Chắc anh đã đến nơi rồi?

Đột nhiên, cô nhìn thấy một hình bóng cách đó không xa.

Tôn Mông!

Vì sao Tôn Mông cũng ở đây? Tôn Mông cũng ngồi cùng chuyến bay này sao?

Nhìn Tôn Mông vui vẻ như chú chim nhỏ chạy về hướng Lệ Bắc Hàn, tim Kỷ Noãn Noãn nhói đau! Cảm giác như bị bóp nát vậy!

"Lệ tổng!" Tôn Mông e lệ gọi một tiếng. Trong lòng không ngừng suy nghĩ, chẳng lẽ hôm nay Lệ tổng chuẩn bị xé rách ranh giới cuối cùng, công khai quan hệ giữa bọn họ sao?

Tôn Mông vừa lại gần một chút liền bị ánh mắt lạnh nhạt của Lệ Bắc Hàn ngăn lại.

Lệ tổng vẫn cứ lạnh băng băng như vậy, ánh mắt này còn lạnh lùng xa cách hơn trước nữa! Đột nhiên có một luồng khí lạnh ngấm vào xương cốt cô ta.

Lệ Bắc Hàn nhìn thấy bóng dáng Kỷ Noãn Noãn, mày nhíu chặt!

Sắc mặt của cô sao kém như vậy? Ốm rồi sao?

Kỷ Noãn Noãn đẩy Bạch Cẩm ra, cố gắng đứng vững!

Cho dù cô phải đối diện với hiện thực tàn khốc nhất cũng không để cho người khác nhìn thấy mặt yếu đuối thất bại của cô!

"Không biết Lệ tổng đây là tới đón ai?" Cô hỏi Lệ Bắc Hàn.

"Đón em." Lệ Bắc Hàn khẽ trả lời.

Vốn dĩ là tới đón cô mà! Câu trả lời này hoàn toàn không hề khiến ánh mắt lạnh căm của Kỷ Noãn Noãn trở nên dịu dàng chút nào.

Nhưng Tôn Mông thì lại như bị sét đánh trúng đầu vậy!

Lệ tổng là tới đón Kỷ Noãn Noãn sao?

Ảo tưởng của Tôn Mông bị đánh ta, ngây người đứng như khúc gỗ.

"Chuyện Tôn Mông, anh Hạ đã báo cáo với anh chưa? Vốn không muốn làm phiền tới anh nhưng nghệ sĩ Tôn Mông của công ty anh không chịu thỏa hiệp!"

Tôn Mông giờ mới bừng tỉnh, lập tức giải thích với Lệ Bắc Hàn: "Lệ tổng, em cũng là xuất phát từ lòng tốt thôi."


"Xuất phát từ lòng tốt? Vậy mục đích của cô là gì?" Kỷ Noãn Noãn trực tiếp chất vấn.

"Tôi, tôi là vì cô mà!" Tôn Mông ấp a ấp úng nói.

"Tôi với cô một là không thân, hai là không thích, cô vì tôi? Cô mọc một trái tim thánh mẫu sao? Tôi với Ninh Dật trở lại với nhau vừa hợp ý của cô chứ gì? Tôn Mông, thích ông chủ của mình không có gì khó nói cả, thích thì tự mình đi mà tranh giành! Kéo người khác làm bước đệm, thủ đoạn này thật sự rất low!"

"Tôi mới không có! Cô đừng nói bậy! Cô là một thương nhân, đầu óc toàn là âm mưu thôi!"

"Đúng vậy, tôi với ông chủ của cô giống hệt nhau, đều là thương nhân!"

"Tôi không có nói Lệ tổng, tôi là chỉ cô!" Tôn Mông lập tức thanh mình.

Kỷ Noãn Noãn cười khẽ: "Bồi thường 20% tiền cùng với công khai xin lỗi! Bất kì sản nghiệp nào dưới danh nghĩa của Kỷ Thị cũng tuyệt đối không dùng Tôn Mông làm người đại diện! Lệ Bắc Hàn, anh thấy xử lý như vậy hợp lý không?"

Cô hoàn toàn không để ý Tôn Mông, lúc cô nói chuyện với Lệ Bắc Hàn, Tôn Mông đến tư cách xen vào cũng không có!

Mặt Tôn Mông nóng phừng phừng, mỗi chữ Kỷ Noãn Noãn nói giống như mỗi cái gai vậy châm vào lòng tự tôn mãnh liệt của cô ta! Đặc biệt còn là trước mặt người đàn ông mà cô ta thích nữa!

Cô ta nhìn về hướng Lệ Bắc Hàn, ánh mắt vô cùng đáng thương, nước mắt chảy thành dòng.

"Không hợp lý.." Lệ Bắc Hàn từ từ lên tiếng.

Kỷ Noãn Noãn nắm chặt hai tay, giận dữ nhìn Lệ Bắc Hàn.

Tôn Mông cố gắng kiềm chế tâm trạng vui mừng của mình.

"Tôn Mông phá vỡ quy tắc của công ty, tự mình làm chủ, phá hoại hợp đồng, dừng tất cả thông cáo! Hoạt động lần này xém chút nữa đã gây tổn thất nghiêm trọng cho danh tiếng của Kỷ Thị, còn mang đến phiền phức lớn cho Kỷ tổng, nên bồi thường toàn bộ chi phí hoạt động. Thư công khai sau khi được công ty xem xét kỹ sẽ được phát trên tài khoản xã hội cá nhân của Tôn Mông."

Nghe Lệ Bắc Hàn tuyên bố hình phạt của công ty đối với mình, mặt của Tôn Mông trắng bệch!

Dừng tất cả thông báo? Hạ Nhất Luân cũng nghĩ, hình phạt này đúng là quá nhẫn tâm! Đây đối với một nghệ sĩ mà nói chính là bị "phong sát"!

Tôn Mông không kìm nổi nước mắt: "Lệ tổng, em.."

Cảm nhận được ánh mắt của Lệ Bắc Hàn, cô ta lập tức ngậm miệng. Trong lòng run rẩy.

Kỷ Noãn Noãn rất vừa lòng hình phạt này của Lệ Bắc Hàn, nhưng mà đối với Lệ Bắc Hàn vẫn lạnh nhạt, không ấm áp lên được, xoay người dựa vào Bạch Cẩm: "Gọi xe thôi."


Bạch Cẩm ngẩn người, Lệ tổng kia không phải đến đón bọn họ sao?

Đột nhiên Kỷ Noãn Noãn cảm thấy cổ tay mình nặng, bị người ta cầm!

Cô dùng hết sức lực của mình để vùng khỏi tay của Lệ Bắc Hàn! Nghênh đầu bướng bỉnh nhìn Lệ Bắc Hàn, mắt ngân ngấn nước.

"Em có phải ốm rồi không?"

"Không liên quan đến anh!"

"Tôi đưa em tới bệnh viện!"

"Tôi là ai của anh? Dựa vào cái gì mà làm phiền anh?" Kỷ Noãn Noãn lạnh giọng hỏi lại.

Lệ Bắc Hàn bây giờ sớm đã đem những dự tính lúc tới đây quẳng ra khỏi chín tầng mây rồi! Anh bây giờ chỉ muống xác nhận có phải cô đã ốm rồi không.

"Lên xe!"

"Anh muốn đón ai thì đón! Tôi không ngồi xe của anh!" Lúc nãy nhìn thấy Tôn Mông đi về hướng xe của anh, cô sắp bị ngược chết rồi biết không?

Khốn nạn!

Lệ Bắc Hàn trực tiếp ôm cô lên, đi về hướng xe của mình.

"Lệ Bắc Hàn! Anh thả tôi ra!"

Trình Cửu nhanh chóng mở cửa xe ra, Lệ Bắc Hàn trực tiếp nhét Kỷ Noãn Noãn vào trong!

Bạch Cẩm: Cái gì, Lệ tổng.. cướp người giữa đường thật không tốt nha?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui