Lệ Tiên Sinh, Yêu Khó Kiểm Soát!

Kỷ Noãn Noãn gật đầu, cô cũng có ý này, "Hôm nay họp, để người phụ trách của công ty lưu ý một chút, miếng đất bên cạnh dự án của chúng ta rốt cuộc là có kế hoạch như thế nào, là chuẩn bị rao bán hay là xây dựng cơ sở hạ tầng thành công viên nước."

"Ừm." Bạch Cẩm gật đầu.

Kỷ Noãn Noãn đặt đũa xuống, không có muốn ăn nữa.

Bạch Cẩm thấy Kỷ Noãn Noãn mới ăn có chút đã không ăn nữa, chút ít này không phù hợp với người có thuộc tính ham ăn nha?

"Sao vậy? Vẫn buồn bực vì chuyện của Ninh Dật à?"

"Không phải." Kỷ Noãn Noãn lắc nhẹ đầu.

Ninh Dật đâu có xứng cho cô buồn bực, sự việc tối qua đủ khiến Ninh Dật sức đầu mẻ trán mấy hôm rồi!

Cô buồn bực là Lệ Bắc Hàn.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Hạ Nhất Luân đi vào, cười chào hỏi với Kỷ Noãn Noãn: "Chào buổi sáng, Kỷ tổng. Tối qua tôi đã báo cáo sự việc với Lệ tổng rồi ạ."

"Anh ấy nói sao?" Kỷ Noãn Noãn vội vã hỏi.

"Anh ấy nói, anh ấy sẽ đích thân xử lý." Hạ Nhất Luân thành thật trả lời.

"Anh ấy sẽ đích thân xử lý?" Kỷ Noãn Noãn không nghe ra được bất kỳ tình cảm gì của Lệ Bắc Hàn từ câu nói này.

Trong phút chốc tâm trạng như rơi xuống vạn trượng.

Tô Mông dám ngang ngược như vậy, là đoán chắc Lệ Bắc Hàn sẽ bảo vệ cô ta sao?


"Quan hệ giữa Lệ Bắc Hàn và Tôn Mông, không bình thường sao?" Kỷ Noãn Noãn hỏi Hạ Nhất Luân.

Hạ Nhất Luân lắc đầu, "Quan hệ giữa Lệ tổng và Tôn Mông, tôi không rõ lắm."

Kỷ Noãn Noãn không tiếp tục hỏi thêm, "Được rồi, tôi biết rồi."

"Kỷ tổng, tôi đi trước đây."

"Sau khi Hạ Nhất Luân đi khỏi, Kỷ Noãn Noãn ổn định một chút tâm trạng tồi tệ của mình." Mình đi thay bộ đồ. "

Thì ra, tâm trạng của Noãn Noãn là bị Lệ Bắc Hàn ảnh hưởng nha!

Kỷ Noãn Noãn họp cả buổi sáng với cường độ làm việc cao, thị sát dự án giai đoạn 2 mãi đến hai giờ chiều mới kết thúc. Người phụ trách công ty ở chi nhánh thành Phượng Hoàng cũng mệt sắp đứt hơi.

Bạch Cẩm theo sau Kỷ Noãn Noãn, cảm thấy tâm trạng của cô hôm nay thật sự không tốt! Đến một hớp nước cũng không uống!

Nhìn thời gian, nhắc nhở:" Kỷ tổng, chúng ta phải đi sân bay rồi. "

Kỷ Noãn Noãn gấp tài liệu trong tay lại," Được, cuộc họp đến đây kết thúc, mọi người cũng nghỉ ngơi đi. "

Tất cả người trong phòng họp đều thở ra một hơi. Kỷ Noãn Noãn trong công việc đúng là một đại ma vương nha!

Bạch Cẩm cùng với Kỷ Noãn Noãn ra khỏi công ty, hai người đi đến bãi đỗ xe thì tài xế đã đợi sẵn ở đó rồi.

" Noãn Noãn, chúng ta vẫn còn một ít thời gian để đi ăn, sáng cậu không ăn bao nhiêu, từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn, nếu để hạ đường huyết sẽ không tốt đâu. "

" Đi sân bay ăn chút gì đó cũng được. "

" Được. "Bạch Cẩm gật đầu.

Đến san bay, hai người tìm một cửa hàng ăn mì, chọn xong thức ăn, Kỷ Noãn Noãn chỉ ăn vài miếng liền không cầm đũa nữa. Thật sự không có hứng ăn gì cả. Nhìn dòng người qua lại không ngớt dưới lầu. Trong lòng cô băn khoăn.

Nếu người Lệ Bắc Hàn yêu là người phụ nữ khác, nếu kiếp trước anh và cô chỉ là giao dịch thân thể, cô phải làm sao?

Nếu anh đối tốt với cô chỉ vì lòng thương hại, anh cứu cô cũng chỉ vì tiện tay, tình cảm này chỉ là cô đơn phương, cô lại phải đối mặt với sự thật tàn khốc này như thế nào?

Cầm điện thoại lên xem giờ.

Kỷ Noãn Noãn dường như chưa bao giờ thấp thỏm bất an như bây giờ.

Tìm số điện thoại của Lệ Bắc Hàn, do dự có nên gọi điện cho anh hay không. Có nên thăm dò trước quan hệ giữa anh và Tôn Mông là gì hay không.

Cô có chút hối hận, cuộc gọi tối qua không trực tiếp hỏi rõ ràng.

Cô vẫn là sợ hãi, sợ hỏi ra đáp án mà cô không muốn nghe.

Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, tâm tình của Kỷ Noãn Noãn như vừa trải qua một mùa đông dài.

* * *

Lệ Bắc Hàn ngẩng đầu nhìn thời gian, nửa tiếng sau là máy bay cất cánh rồi.


Anh thả bút xuống, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt.

Nếu như để cho cô biết người anh yêu là người khác, cô có lẽ sẽ triệt để chết tâm, anh không thể mang cô vào thế giới của mình được!

Lệ Bắc Hàn tới sân bay sớm nửa tiếng, ngồi trong xe đợi chờ.

Kỷ Noãn Noãn lên máy bay liền cảm thấy không khỏe, cô trước giờ chưa từng say máy bay, vậy mà lần này lại say rồi!

" Noãn Noãn, nào, uống một ngụm nước ấm, trong này có ít đường cát trắng.

Kỷ Noãn Noãn đón lấy, uống một ngụm, cảm thấy khá hơn được chút.

"Mình bảo cậu ăn nhiều thêm một chút, cậu không nghe, vừa công tác, vừa tập trung tinh lực làm việc cường độ cao, là một con người sẽ không chịu nổi! Cậu lại chẳng phải sắt thép gì!"

"Mình không sao." Kỷ Noãn Noãn đưa tay lên, xoa xoa đầu Bạch Cẩm: "Tiểu Bạch đừng lo lắng."

Bạch Cẩm nhịn không được cười: "Mình sao có thể không lo, cậu là chị em tốt của tớ, vì đàn ông như vậy không đáng chút nào! Cậu thấy tớ buồn phiền vì thằng nào chưa?"

"Xin hỏi, có phải là Kỷ tiểu thư không?" Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Kỷ Noãn Noãn và Bạch Cẩm đồng thời ngẩng đầu lên.

Một người đàn ông mặc đồng phục xanh da trời đang đứng trước mặt bọn họ. Trời ạ! Thật soái! Y hệt từ truyện tranh bước ra vậy.

Nhan sắc này, đúng là quá giới hạn rồi!

Kỷ Noãn Noãn không nhịn được cười, chị Bạch lúc nãy còn nói không vì đàn ông phiền não, bây giờ nước miếng sắp chảy ra hết rồi!

"Kỷ tiểu thư, cô cảm thấy thế nào? Nếu cảm thấy không khỏe, chúng tôi sẽ liên lạc trước với bệnh viện Bái Kinh, xuống máy bay liền đưa cô vào bệnh viện."

"Không cần đâu, bây giờ tôi khỏe hơn rồi."

"Dạ vâng, nếu có chuyện gì, lúc nào cũng có thể nói với chúng tôi."

"Chàng trai nhỏ, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Bạch Cẩm hỏi cậu con trai đứng trước mặt.

"Hai mươi hai."


"Cậu có thiếu bạn gái không? Loại mà lớn hơn cậu ba tuổi ấy."

Kỷ Noãn Noãn bị Bạch Cẩm chọc cười, trực tiếp kéo cô lại: "Ngại quá, đùa thôi."

Cậu trai đẹp vậy mới bừng tỉnh, lúc nãy thật sự bị dọa rồi.

"Không sao, không làm phiền nữa ạ." Soái ca nhanh chóng rời đi. Sợ ánh mắt mạnh mẽ của Bạch tiểu thư.

Bạch Cẩm phen này khiến cho tâm tình của Kỷ Noãn Noãn tốt hơn rất nhiều.

"Cậu xem cậu, cả ngày chẳng hé được nụ cười, cười như vậy tốt biết mấy."

"Ừm, tớ ngủ một lát, bồi dưỡng tinh thần."

"Được, ngủ đi." Bạch Cẩm chỉnh sửa thảm mỏng đắp lên người Kỷ Noãn Noãn, tìm một quyển sách yên lặng ngồi xem.

Bọn họ không biết, Tôn Mông cũng ở chuyến bay này.

Nhưng mà là ngồi hạng phổ thông.

Tôn Mông cả buổi đeo kính râm và khẩu trang, cô ta không sợ người khác nhận ra mình! Cô ta là sợ người khác nhận ra mình ngồi ghế hạng phổ tông, mất mặt!

"Được rồi, tổ tông của tôi ơi, cô đừng giận nữa."

"Vì sao bắt buộc phải gấp gáp ngồi chuyến này? Không có ghế hạng thương gia thì đợi chuyến sau! Tôi dù sao cũng không có thông cáo nào phải gấp, về trễ một ngày cũng chẳng sao!"

Hạ Nhất Luân hơi đau đầu: "Được rồi, được rồi, nhỏ tiếng chút, cô không sợ bị người khác phát hiện sao?"

Tôn Mông lập tức ngậm miệng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui