Tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn, không biết phải làm thế nào? Bảo bọn họ đánh ma vương, bọn họ làm sao dám chứ?
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, "Lệ Đình Tuyệt… Lệ Đình Tuyệt, anh thế nào? Hãy đợi tôi."
Biết nha đầu kia đang muốn đi vào, Lệ Đình Tuyệt giơ nắm đấm, đánh nào một người trong số đó.
Đánh tôi, nhanh lên, bằng không tất cả đều bị phạt, sói đen muốn ăn thịt rồi.
Nghe đến sói đen, liền nghĩ đến sự hung ác của nó. Nhất thời mặc kệ, tất cả bắt đầu đánh. Lệ Đình Tuyệt không hề đánh lại, mặt bị đánh đến lệch sang một bên, trong miệng một ngụm máu tanh. Hắn nở nụ cười tà ác, lạnh lùng ra lệnh: "Đánh vào trọng điểm."
Thuộc hạ của hắn đều nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không hiểu ma vương đang muốn chơi trò gì.
Lúc này của mở cạch một tiếng, Mạc Thanh Yên nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt bị mười mấy người vây quanh ở giữa, bị bọn họ đánh đấm cực liệt. Cô hét to, "a...."
Cô xông đến, Lệ Đình Tuyệt nghe thấy tiếng của cô, nhíu mày lại, "Không được đánh cô ấy, để cô ấy đánh các người."
Mạc Thanh Yên xông đến trước mặt Lệ Đình Tuyệt, đá ngã vài người, hơn nữa bọn họ còn ngã trên mặt đất, không thể đứng dậy được. Lệ Đình Tuyệt nhìn từng người bọn họ giả chết trên mặt đất, diễn rất giống thật.
Thì ra bản thân nuôi không phải là một lũ tay chân, mà là một đám diễn viên.
Mạc Thanh Yên kéo tay Lệ Đình Tuyệt chạy, ra khỏi căn cứ lại chạy rất ra. Cô không dám quay lại đường ban đầu, mà đi theo hướng ngược lại, chạy vào trong rừng.
Đến lúc cảm thấy không còn ai đuổi theo nữa, Mạc Thanh Yên mới dừng lại, thở hổn hển.
Lệ Đình Tuyệt, anh có bị thương không?
Trời tối nên cô cũng không nhìn rõ hắn liệu có bị thương hay không.
Lệ Đình Tuyệt trong bóng tối, con ngươi sáng ngời, đưa tay kéo cô lại, làm cho mặt cô rất gần mặt hắn, âm thanh cực kì tà mị.
Mạc Thanh Yên, cô vì sao vẫn chưa đi? Không phải bảo cô lúc nguy hiểm đừng quan tâm đến tôi mà cứ chạy đi sao?
Cảm nhận được hơi thở âm ấm của hắn ở trên mặt cô, bởi vì ở rất gần, có thể ngửi được mùi máu tươi ở trên người hắn, vì thế cô đưa tay lên sờ vào mặt hắn.
A….. Hắn đau đớn kêu lên.
Anh bị thương rồi, trên mặt đều là máu, nếu như khuôn mặt đẹp trai của anh bị hủy hoại thì sao đây?
Cô sốt ruột đến không quan tâm gì nữa, nói cái gì cũng lung tung.
Còn Lệ Đình Tuyệt thích thú nhìn bộ dạng căng thẳng của cô, xấu xa cười, tay ở thắt lưng cô càng ôm chặt, làm cô càng gần hắn hơn.
Nếu như mặt tôi bị hủy, cô có nguyện ý gả cho tôi không?
Lúc nói lời này, tay của hắn sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, cặp mắt lóe sáng, rất muốn nhìn xem cô đang nghĩ cái gì?
Mạc Thanh Yên biết hắn đau nên không dám sờ lung tung, nhưng bị động tác của hắn làm sợ lùi lại một bước.
Đừng loạn, chúng ta đang lẩn trốn.
Nghe được ra cô đang xấu hổ, còn cố ý lẩn tránh câu hỏi của hắn. Vì thế ôm cô càng chặt, không biết xấu hổ nói.
Cô nhất định phải chịu trách nhiệm, nếu không phải vì cứu cô, tôi cũng sẽ không bị hủy dung nhan, vì vậy cô nhất định phải gả cho tôi.
Bá đạo, không có đạo lí, cương quyết giao mệnh lệch cho cô.
Mạc Thanh Yên gần như bị tên đàn ông vô lại này làm cho phát điên rồi, lúc này rồi còn nói những cái đó thì có tác dụng gì?
Ai, buông ra, chặt quá!
Bị hắn ôm chặt vào lòng, không thể cử động được, cô khó chịu vặn vẹo cơ thể.
Trừ khi đồng ý gả cho tôi, nếu không tôi sẽ không buông.
A, người đàn ông này! Cầu hôn cũng không thể đơn giản như vậy được.
Được, đợi dung nhan của anh thật sự bị hủy rồi, chúng ta sẽ bàn lại chuyện này. Bây giờ, chúng ta mau đi thôi, tôi vẫn chưa muốn chết.
Cô gần như dùng hết sức mới có thể nói ra những lời đó, thật sự bị chọc tức đến cực điểm.
Lệ Đình Tuyệt buông cô ra, dắt tay cô đi, "Máy bay của tôi ở phía trước, bây giờ đi đến đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...