Nhìn đến nha đầu kia dường như không có việc gì, vẻ mặt tràn đầy ý cười, tâm tình cũng không tệ.
Chính là dưới mí mắt hiện lên một quầng thâm, chứng minh một đêm vừa rồi cô không ngủ.
Hắn một phen kéo cô qua, nhíu mi nhìn cô.
Tiểu Yên, hắn khi dễ em đúng không?
Mạc Thanh Yên nhịn không được nở nụ cười, nghĩ đến bộ dáng Lệ Dạ Kiêu vừa tức giận lại không thể làm gì mình lại thấy rất buồn cười. Cô lắc đầu cười một tiếng, tiến đến bên tai hắn khẽ nói.
Tôi nói hắn bị tôi khi dễ anh có tin không?
Lúc này người bên trong hét lớn một tiếng, "Ông chủ, nhanh lên, ông chủ bị thương rồi."
Lệ Đình Tuyệt hiện lên tia nghi hoặc, thân thut nha đầu kia cho dù không tồi, nhưng là không có khả năng đánh lại Lệ Dạ Kiêu, tiểu tử kia từ nhỏ đã luyện võ. Bất quá nghĩ đến nha đầu kia thông minh như vậy, hắn liền nở nụ cười.
nâng tay xoa nhẹ mái tóc mềm của cô, "làm tốt lắm, lần sau để tôi giúp em khi dễ dễ dàng hơn."
Mạc Thanh Yên nhẹ kéo áo hắn, "Nhanh lên, tôi phải nhanh ra khỏi đây, nếu không hắn sẽ xé xác tôi ra mất."
nhìn thấy cô cười như vậy, hắn cũng không so đo nữa, giơ tay ra kí hiệu với thủ hạ sau lưng, để bọn họ rời đi trước.
Mạc Thanh Yên ngồi vào xe, chỉ chỉ về vị trí ghế lái, "Tài xế, ta hơi mệt, phải đi ngủ."
Lệ Đình Tuyệt ngồi trên chiếc siêu xe màu đỏ của cô, khởi động xe, vững vàng lái ra ngoài. Hắn nghiêng đầu nhìn cô, cô đã nhắm hai mắt lại, một bộ dáng mệt mỏi.
hắn thu lại tầm mắt của bản thân, tối hôm qua hắn cảm thấy thật ấm lòng. Cho dù ngay lúc này, cô ngồi bên cạnh hắn, hắn cảm thấy trong xe như ấm áp hẳn lên, loại cảm giác này thật tốt lắm.
hắn lái xe thật chậm, đột nhiên nghĩ rằng kẹt xe cũng thật tốt, có thể để cô ngủ nhiều hơn chút nữa.
Điện thoại Mạc Thanh Yên chợt vang lên, cô giật mình ngồi dậy, trên người áo của Lệ Đình Tuyệt rơi xuống. cô nhặt lên, trên mặt hiện lên tia không được tự nhiên. Nhưng người nam nhân này đối tốt với cô, cô đều có thể thấy rõ ràng.
Cô xem di động, là giáo viên của Angela gọi tới. Chẳng lẽ tiêu nha đầu kia lại không an phận, tiểu nha đầu này rất không an phận, thường xuyên hại cô bị giáo viên lưu lại một mình nói chuyện.
Cô giáo Dương.
Cô dùng âm thanh nhỏ nhẹ, ôn nhu nói chuyện, giọng nói mang theo vài tia bất an.
Lệ Đình Tuyệt dư quang đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô không khỏi giật mình thất thần. Nha đầu kia có vẻ rất sợ giáo viên, trước đây học tập hẳn là rất kém cỏi?
A, cô giáo bảo sao, nha đầu kia ăn phải xoài sao, tôi không phải đã nói với các cô rằng con bé không thể ăn xoài sao?
Bộ dạng khẩn trương lúc trước hoàn toàn biến mất, chuyển thành sốt ruột, sau đó là ngữ khí tức giận.
Được, Bệnh viện Nhân dân số 1, tôi lập tức đến ngay.
Lệ Đình Tuyệt đã thay đổi hướng lái, một đường hướng bệnh viện đi tới. Tắt điện thoại, Mạc Thanh Yên trở nên sốt ruột, bàn tay nắm di động trắng bệch.
Lệ Đình Tuyệt, mau tới Bệnh viện Nhân dân số 1, nhanh lên.
Làm sao bây giờ? Nha đầu kia chính là một miếng xoài cũng không thể ăn. Năm con bé được 1 tuổi, ăn một miếng xoài, lần đó cái cổ đỏ sưng đến mức không thở được, suýt nữa là không qua khỏi.
Cô vừa nói, vừa lau nước mắt.
Lệ Đình Tuyệt nghiêng thân qua cầm lấy tay cô, "trước đừng vội, tôi cũng bị dị ứng xoài, so với cô có hiểu biết hơn một chút, Angela nhất định không có việc gì."
Được bàn tay to lớn ấm áp của hắn nắm chặt, cô thế nhưng bình tĩnh lại, nâng lên ánh mắt tràn đầy nước.
Đúng, đúng, ta không thể suy nghĩ linh tinh được, Angela nhất định sẽ không có việc gì.
Xe tiến đến bệnh viện, vừa dừng lại, Mạc Thanh yên liền mở cửa lao ra. Lệ Đình Tuyệt vội vàng lái xe, có chút lo lắng cho cô. Vội tăng tốc, dọa cho người xung quanh khiếp sợ một hồi.
Hắn khóa xe, bước nhanh đến khu nội của bệnh viện, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Viện trưởng Vương, phiền toái ông đến lầu 3 một chút.
Lệ thiếu, ngài đang ở bệnh viện của chúng tôi sao? Được được, tôi lập tức đến ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...