Mạc Thanh Yên nhanh chóng tìm tòi bóng dáng tiểu nha đầu, cho nên không chú ý có người từ trên lầu xuống.
"Cô là ai?"
Âm thanh lạnh nhạt truyền tới, cô bị dọa cho ngẩn người, nhìn thấy người đàn ông cuốn chiếc khăn tắm màu xám đi về phía mình. Phản ứng bản năng của cô chính là phản kháng, lại quên giải thích.
Có điều lén lút vào nhà người khác, có giải thích cũng vô dụng, vì thế cùng hắn đánh lên.
Năm năm rời khỏi đây, nghề nghiệp của cô khiến cô luyện được bản lĩnh tốt. Cho nên trong lúc nhất thời Lệ Đình Tuyệt không bắt được cô, khiến Lệ Đình Tuyệt hoàn toàn nổi giận, xông trộm vào nhà hắn, phải là cao thủ, tuyệt đối không phải đơn giản.
Cho nên cũng không bận tâm cô là con gái, vẫn dùng độc chiêu, vừa nhìn đã biết Lệ Đình Tuyệt là người đã tập luyện qua, một cô gái như Mạc Thanh Yên dù có lợi hại cũng không đánh nổi hắn ta.
Hắn nắm được áo trước ngực cô, thu lại, kéo bộ lễ phục nhỏ mà hắn túm được xuống, nhưng cô không cảm nhận được, hơn nữa còn liều mạng giãy giụa.
Còn không quên nhấc chân đá Lệ Đình Tuyệt, hai mắt Lệ Đình Tuyệt sắc bén, có thể thấy được sự tức giận trong đó.
Lực đánh của Mạc Thanh Yên không địch nổi hắn, bị hắn ấn xuống đất, cùng lúc cô ngã ra sau, đầu hắn vùi vào ngực cô, hơi thở nóng hổi khiến Mạc Thanh Yên nháy mắt hoàn hồn, phát hiện quần áo sớm đã bị kéo đến eo.
Mà đầu hắn vùi sâu vào ngực cô, hương thơm ngập tràn mũi, tựa hồ có chút quen thuộc, lại nhớ không ra. Hai tay còn không quên ấn cô, khiến cô không thể rung chuyển.
Giờ phút này Mạc Thanh Yên muốn giết người, cô bị lợi dụng, tên háo sắc này.
"Chú, chú đang ăn meo meo sao?"
Giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ truyền đến, khiến cho hai người đều nhìn về phía đó, mà Lệ Đình Tuyệt cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh trước mắt, vội đứng thẳng người lên.
Rung chuyển, cô mắng. Mạc Thanh Yên còn bị hắn ấn xuống đất không thể rung chuyển, cô liền mắng.
"Đồ lưu manh, lại dám lợi dụng ta."
Con ngươi Lệ Đình Tuyệt lãnh đạm quét lên người cô gái đang nằm trên mặt đất, lạnh giọng nói:
"Tên trộm xông vào nhà người khác, không có tư cách nói chuyện."
Mạc Thanh Yên chớp chớp mắt, cái gì? Nói cô là trộm, cô còn chưa nói hắn buôn bán trẻ con đâu đấy.
Mà tiểu tử kia ăn kẹo mút ở bên cạnh, ôm bụng cười lên.
"Chú ơi, đây là dì cháu, không phải là kẻ trộm."
Lông mày Lệ Đình Tuyệt hơi nhíu lại, buông lỏng tay, Mạc Thanh Yên nhanh chóng kéo lại quần áo, sau đó vung tay, "đồ lưu manh."
Tay lại bị hắn chụp lại, khuôn mặt quỷ quái, hai mắt híp lại.
"Huề nhau."
Hắn đứng dậy, xoa đầu đứa trẻ bên cạnh, "Angela, về nhà với dì, về sau không được tùy tiện đi với người lạ nữa."
Không biết tại sao, lại có niềm vui đặc biệt với tiểu nha đầu này. Cô hôn hắn một cái khiến hắn thiếu chút nữa nảy sinh tình cảm.
Angela gật gật đầu, nhưng cô vẫn chưa muốn trở về, nếu trở về, mẹ chắc chắn sẽ phạt cô, do đó mới đi theo.
"Chú ơi, cháu muốn ở lại một chút, mai cháu về có được không ạ?"
Mạc Thanh Yên thiếu chút nữa bị tức chết, vừa mới bị Lệ Đình Tuyệt lợi dụng, cô mãi mãi không quên. Nhanh chóng nắm lấy cô, nhỏ giọng nói.
"Tại sao gọi mẹ là dì? Mau theo cô về nhà."
Lôi cô đi, Angela không muốn, "Mẹ, chú này rất đẹp trai, An An muốn tặng cho người, con muốn chú ấy làm bố con."
Nha đầu kia, muốn bố đến phát điên rồi sao?
Cô nhấc Angela lên, kẹp tay cô lại, "Angela, cảnh cáo con, nếu con nghịch ngợm, sẽ thu hết mọi thứ của con."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Angela nhăn lại, "Mẹ hẹp hòi."
Lệ Đình Tuyệt thấy động tác cô ôm đứa trẻ có vẻ mạnh, liền quay người lại đón đứa nhỏ.
"Angela đêm nay ở đây, mai chú đưa con về."
Mạc Thanh Yên đuổi theo, "Tên háo sắc như anh, để nó ở đây tôi không yên tâm."
"Được, cô cũng ở đây." Âm thanh lãnh đạm, xa cách truyền tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...