Lãnh Nhiên ôm lấy Angela, sau đó nói với hai cậu bé lạnh lùng.
"Chú Lệ đưa dì các con đi nghỉ ngơi, đợi dì khoẻ hơn sẽ đưa các con đi, bằng không bây giờ có thể dì còn không đi được."
Mặt của Băng Khối và Dương Quang đều hiện lên sự tức giận, nhưng cũng nghe hiểu những lời này.
Bây giờ nếu đi, mẹ cũng không chịu được. Do đó mới cảnh cáo: "Nếu chú lại dám bắt nạt dì, bọn con nhất định sẽ không tha cho chú."
Mạc Thanh Yên vẫn chưa hồi phục lại từ sau vụ hoảng sợ vừa rồi, vẫn vùi đầu vào người hắn, không ngừng khóc nức nở.
Lệ Đình Tuyệt ôm lấy cô đi về phòng. Là hắn sơ suất, sau này tuyệt đối sẽ không để cô chạm vào nước nữa.
Mạc Thanh Yên được đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, Lệ Đình Tuyệt cưng chiều vuốt khuôn mặt cô.
" Đừng sợ, sau này sẽ không để cô chạm vào nước nữa."
Nghe thấy giọng nói của hắn, cô gái nhỏ đang sợ hãi mới ngẩng lên, khuôn mặt đẫm nước mắt, nghe thấy lời đó, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Hình như là lần đầu tiên có cảm giác được bảo vệ.
"Tôi ôm cô vào ngâm chút nước nóng nhé, ngâm như vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều."
Mạc Thanh Yên không từ chối, hắn ôm cô vào phòng tắm, rồi đặt vào trong nước ấm.
"Có vấn đề gì thì gọi tôi."
Hắn ra khỏi phòng tắm và cũng kéo cửa lại. Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi đó của cô, tim hắn đau thắt lại.
Điều này khiến hắn liên tưởng đến tin đồn năm năm trước, nói rằng Mạc Thanh Yên đã nhảy xuống biển tự sát.
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy buồn cười, cảm thấy cô gái này thật là ngu xuẩn. Vì những dư luận bên ngoài đó lại không chịu nổi mà đi tìm cái chết.
Nhưng bây giờ hắn lại bắt đầu thấy thương cô, một cô bé 18 tuổi, lại là cô gái đơn thuần lương thiện, sao có thể chịu đựng nổi. Hắn đốt một điếu thuốc, nhíu mày hít một hơi.
Ngón tay dài kẹp điếu thuốc, con ngươi trong khói thuốc loé lên sự ngu muội.
——————————
Một tuần tiếp theo, Mạc Thanh Yên đều không gặp Lệ Đình Tuyệt, còn cô hàng ngày đều rất bận rộn.
Cô Lưu đẩy cửa văn phòng bước vào, trong tay bưng bữa trưa, còn có bữa canh không thay đổi. Mạc Thanh Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lại nhìn máy tính trên bàn.
" Ngũ tiểu thư, ăn cơm thôi."
Mạc Thanh Yên cảm thấy rất kỳ lạ, tuần này hàng ngày cô Lưu đều đưa cơm đến, hơn nữa luôn có một phần canh độc nhất vô nhị mà hôm đó Lệ Đình Tuyệt nói.
Cô Lưu đặt hộp thức ăn xuống, sau đó kéo cô đến.
" Ngũ tiểu thư, ăn rồi làm việc tiếp, thức ăn sắp nguội rồi, đồ nguội ăn sẽ không tốt cho sức khỏe."
Mạc Thanh Yên chỉ có thể ngồi xuống, nhìn thấy đồ ăn trong hộp, đều rất tinh xảo mà lại có chất dinh dưỡng, mùi vị cũng khá ngon. Nhưng đối với cô lại hơi nhạt một chút.
"Cô Lưu, không cần phải ngày ngày đều đem cơm đến đây đâu, quả thật cơm của công ty cũng khá ngon."
Tuy là dì Tiền và tiểu Văn đều đến đây, nhưng cô vẫn hy vọng cô Lưu giống như trước đây, giúp cô quản lý việc ở nhà là được rồi.
Cô Lưu ngồi ở bên cạnh, đổ canh ra cho cô, khóe miệng hơi cong lên. Tất cả những thứ này đều do Lệ Đình Tuyệt làm cho cô, hơn nữa hắn đối xử với Ngũ tiểu thư tốt như vậy, giúp hắn cũng là việc nên làm.
Hàng ngày Lệ Đình Tuyệt đều đợi cô ở trước cửa nhà, sau đó đưa đồ ăn và canh cho cô, rồi đưa cô đến công ty của Mạc Thanh Yên, quả thật cô căn bản không mất chút sức nào. Hơn nữa Lệ Đình Tuyệt vô cùng hoà phóng, cho cô khá nhiều tiền boa.
Cô cũng không phải tham lam gì, chủ yếu hy vọng Ngũ tiểu thư sẽ tốt hơn.
Đúng lúc này thư ký đẩy cửa chạy vào, vẻ mặt hưng phấn.
" Mạc tổng, Lý tổng của Việt Đạt tìm cô."
Đôi mắt Mạc Thanh Yên thay đổi, có vẻ không dám tin, không ngờ hắn lại chủ động tìm cô.
Vì thế liền nhận điện thoại, "Alo, Lý tổng."
Nghe được đối phương nói hôm nay muốn gặp, trong lòng Mạc Thanh Yên âm thầm thở ra, sau khi tắt điện thoại, liền gọi thư ký đi đặt phòng, người này không phải thích uống rượu sao, hôm nay bằng bất kỳ giá nào cũng sẽ uống cùng hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...