Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện, Lục Phong, Trương Lạc Trần, Mạc Thanh Tuyết đều ở đó. Lưu Nguyệt Nguyệt nằm trên giường bệnh, khóc rất thương tâm.
" Kỷ Vi chết thật đáng thương, hu hu hu..."
Cô ta không dám nghĩ lại, tất cả mọi chuyện tối qua đều như ác mộng. Sức lực đó thật to lớn, hơn nữa còn cực kỳ biến thái, thích dùng các loại dụng cụ để tàn bạo bọn cô. Kỷ Vi vì cô mà chắn phía trước.
Bị người đàn ông kia tra tấn điên cuồng, tuy sau khi Kỷ Vi chết, cô ta đã bị cưỡng bức hai lần, nhưng máu ở dưới đã chảy rồi.
Mạc Thanh Tuyết phá vỡ sự yên lặng, "Chuyện này, ngay cả cảnh sát cũng không dám quản, các ngươi hãy ngậm miệng lại, không ai được nói ra. Bằng không tự gánh lấy hậu quả."
Lục Phong gật đầu, còn Trương Lạc Trần lại tức giận nhìn cô ta.
"Cô không cảm thấy mình thật quá đáng sao, tiểu Yên nói gì cũng là chị gái cô, cô lại muốn hại cô ấy."
Hắn lại thấy may mắn vì tối qua đã trở mặt, bằng không người chết chính là Mạc Thanh Yên. Nghĩ đến cũng đã sợ rồi, Kỷ Vi và Lưu Nguyệt Nguyệt đều là gieo gió gặt bão thôi.
Lưu Nguyệt Nguyệt thấy người đàn ông mình thích lại nói đỡ lời cho cô gái khác, nên càng khóc to hơn.
"Lạc Trần, sao anh có thể như vậy, còn nói thay cho Mạc Thanh Yên, anh không thích em sao?"
Trương Lạc Trần cười lạnh một tiếng, ánh mắt miệt thị quét một vòng quanh cơ thể cô ta.
" Về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa."
Nói xong hắn xoay người bước đi, Lưu Nguyệt Nguyệt càng khóc to hơn.
"A hu..."
Mạc Thanh Tuyết cũng nghe đủ tiếng khóc của cô ta rồi, liền lấy ra một cái thẻ, "Bên trong có một trăm vạn, cho cô dưỡng sức, sau này bản thân cẩn thận một chút."
Lưu Nguyệt Nguyệt thấy tất cả mọi người đều tránh cô, trong lòng thấy rất tồi tệ.
"Tiểu Tuyết, chuyện ngày hôm qua nhất định là do Mạc Thanh Yên làm, là cô ta đã hại tôi và Kỷ Vi.
Tôi hận cô ta, tôi nhất định phải báo thù."
Mạc Thanh Tuyết nở nụ cười, chỉ cần là người muốn đối phó với Mạc Thanh Yên thì ai cũng được. Cô ta ngồi bên giường, kéo lấy cô.
"Giờ cô mới biết sự xấu xa của Mạc Thanh Yên à, tôi từ nhỏ đã biết rồi. Sau này tôi sẽ có kế hoạch, nhất định sẽ giúp cô rửa hận."
Tuần tiếp theo Mạc Thanh Yên bắt tay vào công việc sau khi tới Lâm Thành, anh cả có công ty ở bên này. Cho nên, trở về Lâm Thành cô bắt đầu quản lý công ty ở đây, cả tuần cô dường như đều đi sớm về muộn.
Thứ bảy, Mạc Thanh Yên về đến nhà thì trời cũng đã sáng, cả đêm đưa khách hàng đi hát, uống rất nhiều rượu. Nhưng người này thật khó thuyết phục, hạng mục này vẫn chưa có được.
Lúc cô xuống xe, trợ lý nhanh chóng đến dìu cô.
"Mạc tổng, cô không sao chứ?"
Mạc Thanh Yên dụi dụi lông mày, "Tôi không sao, ngươi về nhà nghỉ ngơi đi, thứ hai gặp."
Cô xiêu vẹo đi vào nhà, hai cậu con trai và cô Lưu đều ra đón.
"Ngũ tiểu thư, cô không sao chứ?"
Cô Lưu có chút đau lòng hỏi, năm năm này cô nhìn thấy Mạc Thanh Yên từ một cô gái nhỏ lột xác thành người trưởng thành tài giỏi như bây giờ. Không khỏi xoa đầu hai đứa nhỏ.
"Dìu mẹ con về phòng nghỉ đi."
Tuy rằng cô không biết Ngũ tiểu thư trước đây đã trải qua chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy cô, bộ dạng tuyệt vọng của cô khiến người khác đau lòng. Về sau cô biết mình mang thai, đã vài lần muốn nhảy lầu.
Nhưng thật may, cuối cùng đã sinh ra ba bé con, kể từ ngày lần đầu tiên thấy con, cô đã bắt đầu ăn cơm, không khóc không gây họa nữa. Về sau thì trưởng thành hơn và liều mạng làm việc.
Chính vì ba đứa nhỏ mới có cuộc sống tốt đẹp, cho nên không khỏi than nhẹ một tiếng.
Angela nửa mê nửa tỉnh, ngồi dậy, thấy Mạc Thanh Yên bên cạnh. Cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên,
"Mẹ, lại uống rượu rồi."
Băng Khối và Dương Quang làm động tác không được gây tiếng động, Băng Khối đắp chăn cho Mạc Thanh Yên.
" MM, em chăm mẹ nhé, các anh phải đi học võ rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...