Lãnh Nhiên thấy tình cảnh này, tối qua hai người nên làm chuyện gì đều đã làm rồi. Trên mặt lộ ra ý cười xấu xa, xoay người đến cửa.
Mạc Thanh Yên nghe thấy tiếng đóng cửa, liền mở mắt, nhìn thấy mình đang ở trong lòng Lệ Đình Tuyệt, cô bị dọa đến mức lùi ra sau, "Anh?"
Đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, là cô cam chịu ngủ cùng hắn. May mắn là hắn thật sự không xâm chiếm cô.
Lệ Đình Tuyệt nheo mày, "Bảo bối, người đàn ông của em bây giờ có việc, em ngủ thêm đi."
Nói xong hắn hôn lên trán cô rồi xuống giường.
Vẻ mặt cô gái lơ mơ, bĩu môi, người đàn ông này vừa gọi cô là gì?
Bảo bối?
Ặc, thật buồn nôn.
Thấy hắn khoác áo tắm ra khỏi phòng để đồ, cô đột nhiên ngồi dậy.
" Lệ Đình Tuyệt, chúng ta không có quan hệ gì, tối qua anh cũng không chết, hai chúng ta coi như huề nhau, sau này nước sông không phạm nước giếng."
Miệng hắn nở ra nụ cười quỷ dị, mang theo vài tia suy nghĩ.
Mở cửa rồi nói với người bên ngoài: "Đem quần áo vào để cô ấy chọn."
Theo đó, Mạc Thanh Yên liền nhìn thấy năm người, ôm rất nhiều quần áo vào trong phòng, trực tiếp để vào phòng để quần áo. Cô
Trương chỉ đạo bọn họ đặt gọn gàng sau đó cung kính nói với Mạc Thanh Yên.
" Mạc tiểu thư, thiếu gia lấy rất nhiều quần áo cho cô để cô tự mình chọn, nếu không thích thì nói với tôi, tôi sẽ bỏ đi."
Mạc Thanh Yên hít một hơi thật sâu, người đàn ông này sau một đêm, đây được tính là chuyện vui mừng sao?
Nhưng đối với cô mà nói đó là kinh ngạc, đối tốt với cô chắc chắn là có ý xấu.
Nhìn thấy cô Trương rời đi, cô trượt xuống giường, đi đến phòng để quần áo. Bọn họ để quần áo cao vọt, đặt trên quần áo cô, đột nhiên nhìn thấy giống như phòng để đồ của vợ chồng.
Nghĩ đến đây, cô hừ lên mấy tiếng.
" Mạc Thanh Yên, cô điên rồi, sao có thể cùng hắn chứ."
Cô hạ quyết tâm cả đời này chỉ sống với ba người con, có thể cũng không có người đàn ông nào có thể chấp nhận cô sinh ba đứa con cả.
Tay cô xẹt qua những bộ quần áo, liền chọn lấy một bộ váy liền màu xanh da trời.
Lệ Đình Tuyệt đến thư phòng, Lãnh Nhiên mới vào cửa liền dựa vào, bắt đầu cởi dây áo tắm của hắn.
"Cậu bị thương mà tối qua vẫn vận động kịch liệt, vết thương có bị rách ra không."
Lệ Đình Tuyệt chau mày, bẻ tay hắn, "Cậu ồn ào cái gì?"
Sau đó lạnh lùng đến sô pha, hai chân ngồi đan chéo, người đàn ông kiêu ngạo dễ nhìn, bất luận mặc cái gì cũng đẹp.
Lãnh Nhiên để ý mái tóc trên trán hắn lộ ra đôi mắt.
"Nhưng tôi đã thăm dò được, cô ấy chính là Mạc Thanh Yên, vị hôn thê trước đây của cậu, không phải cậu lại muốn quay lại với tình cũ chứ?"
Việc này, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận được. Hơn nữa việc ầm ĩ năm đó cũng không phải là nhỏ, người trẻ tuổi ngay cả cô gái mà người khác đã dùng rồi vẫn muốn sao? Hơn nữa lại là cô gái để hắn ta bị cắm sừng.
"Ừ, hừ!"
Người nào đó thản nhiên đáp lại một tiếng.
Lãnh Nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, "Cô ấy ngủ cùng với người khác rồi, cậu vẫn muốn à?"
Lệ Đình Tuyệt nhướn mày, "Tôi cũng ngủ cùng người khác rồi, tôi và cô ấy đều giống nhau."
Lãnh Nhiên có chút hoảng sợ, đây là Lệ Đình Tuyệt mà mình vẫn biết sao? Hắn là người sạch sẽ, có chút tỉ mỉ, nhà này cũng rất ít khi cho người khác đến.
Nhưng hắn lại chấp nhận cô gái đã ngủ cùng người khác, thật sự khiến hắn mở rộng tầm mắt.
"Quá khứ của cô ấy tôi không quan tâm, điều tôi cần là hiện tại và tương lai của cô ấy."
Hắn nói xong liền đứng dậy. "Cậu có thể đi rồi, tôi sẽ bảo kế toán chuyển tiền vào tài khoản của họ."
Hắn đẩy cửa thư phòng, đúng lúc chạm phải bóng hình xinh đẹp màu xanh kia.
Cô ngẩng đầu, cười tươi,
"Cám ơn anh đã tặng quần áo cho tôi, tạm biệt!"
Cô muốn không gặp lại hắn nữa, nhưng Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy bóng dáng biến mất ở cầu thang liền lạnh giọng nói: "Mạc Thanh Yên, tôi nhất định sẽ khiến cô xin tôi yêu cô, cô nhớ lấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...