Mạc Thanh Yên nhìn thấy trên người Lưu Nguyệt Nguyệt toàn là bị thương, chạy ra ngoài.
Túm lấy Mạc Thanh Tuyết, "Kỷ Vi cô ta, cô ta chết rồi....."
Bộ dạng hoảng sợ, giống như gặp ma vậy. Còn Mạc Thanh Tuyết nhanh chóng bịt miệng cô ta, sau đó để cho đám người Lục Phong đưa cô ta đi.
Mắt Mạc Thanh Yên lộ ra vẻ lo lắng, nếu không phải cô đánh hôn mê Kỷ Vi để đổi rượu. Bây giờ người chết chính là cô rồi, không khỏi đối mặt với Mạc Thanh Tuyết lạnh lùng, cô ta thật sự rất độc ác.
Trước đây muốn đẩy cô vào chỗ chết, bây giờ vẫn độc ác như vậy, bản thân mình trước đây là quá đơn thuần, còn coi cô ta là em gái thân thiết nhất.
"Cô đang nhìn gì vậy?"
Lệ Đình Tuyệt cúi đầu, hơi thở ấm nóng phả bên tai cô.
Cô đột nhiên vênh mặt lên, cách rất gần Lệ Đình Tuyệt, ngũ quan của hắn đẹp như đúc, hơn nữa đôi mắt cũng thâm trầm. Điều này khiến Mạc Thanh Yên bất ngờ không kịp phòng ngự, có chút lo lắng mà đỏ mặt.
Mà người con trai nào ngửi thấy mùi hương hoa hồng trong lành thoang thoảng trên người cô cũng vô cùng dễ chịu.
Đầu của hắn càng cúi thấp hơn, một bàn tay đã đặt lên vai cô, "Đau quá, quan tâm người bị thương một chút có được hay không vậy?"
Mạc Thanh Yên đột nhiên nghĩ ra, hắn bị thương cũng không nhẹ, đặc biệt là bị thương vùng bụng.
Lúc này mấy người đàn ông mặc âu phục đen xông vào, Phi Đao lo lắng kêu lên.
"Lệ thiếu, cậu không sao chứ?"
Lệ Đình Tuyệt xua xua tay, Mạc Thanh Yên thì nắm chặt cánh tay hắn, "Chúng ta đến bệnh viện trước đã."
Lãnh Nhiên cũng nói chuyện điện thoại xong, "Đi thôi, đến bệnh viện của anh tôi, anh ấy đã đợi ở bệnh viện rồi."
Mạc Thanh Tuyết vì che giấu chuyện của Kỷ Vi, đã không kịp quan tâm đến Mạc Thanh Yên và Lệ Đình Tuyệt, liền theo bọn Lục Phong nhanh chóng rời đi.
Trên xe, Lệ Đình Tuyệt vẫn tựa vào người Mạc Thanh Yên, vùi đầu vào cổ cô. Giống như nghiện mùi hương của cô, ngửi thế nào cũng không đủ.
"Này, anh ngồi lên, gục trên người tôi, tôi rất khó chịu."
"A..."
Lệ Đình Tuyệt vẫn không tha cho cô, khóe miệng nở ra nụ cười tà khí đầy yếu ớt, phát ra từ trong yết hầu.
" Đừng quên, cô bây giờ là người con gái của tôi, nếu không phải là tôi, đêm này cô đã phải ngủ cùng gã đàn ông đó.
Nói tới đây, nụ cười đầy tà khí trên miệng hắn đã trở nên lạnh nhạt. Chỉ cần nghĩ đến chuyện có người đàn ông khác muốn làm vậy với cô, hắn ta liền không thể khống chế được bản thân.
Mạc Thanh Yên không thích nghe nhất là mấy câu cô gái của hắn như thế này, cô không phải của ai, cô chính là cô thôi.
Hừ!
Vì thế cô liền đẩy hắn ra.
"Hí..."
Người nào đó xiêu vẹo sang một bên, phát ra một tiếng đau khổ. Bàn tay lớn tiếp tục kéo cô vào lòng, "Đau quá, để tôi dựa vào sẽ chết sao?"
Mạc Thanh Yên nhìn thấy máu chảy ra từ miệng vết thương thì không dám động đậy nữa.
"Anh không phải đàn ông, đau một chút như vậy cũng không chịu được."
Lệ Đình Tuyệt ôm lấy cô, nhếch mi, trên mặt xuất hiện sự ấm áp trước giờ chưa có.
"Đàn ông thì cũng biết đau chứ, cô thử bị một dao xem."
Âm thanh trầm thấp khiêu gợi, nghe thì rất chêu chọc người khác, Mạc Thanh Yên phát hiện người đàn ông này có lúc rất vô lại, căn bản không thể sử dụng người bình thường để xem xét hắn, cũng không thể tranh luận với hắn.
Thấy cô gái này cũng ngoan hơn, Lệ Đình Tuyệt nhắm mắt, lãnh đạm nói: "Về nhà."
Lái xe không hiểu nhìn vào gương chiếu hậu, thấy hắn nhắm mắt, cũng không dám hỏi, liền quay đầu chạy về hướng biệt thự Hắc Cung.
Không bao lâu, xe của Lãnh Nhiên đã đuổi theo, lái xe giúp hắn hạ cửa xe, Lãnh Nhiên hô.
"Tuyệt, cậu không muốn sống nữa à, bị thương như vậy phải nhanh chóng tới bệnh viện."
Lệ Đình Tuyệt mệt mỏi mở mắt, "Yên tâm đi, tôi không chết được đâu, có cô ấy ở đây, tôi không nỡ chết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...