Editor: Waveliterature Vietnam
Vì thế dùng điện thoại chụp hình lại vài tấm, gửi cho Ngôn Ngọc.
"Nhìn thấy cái gì?"
Thế nhưng gửi một hồi lâu, mà tên đó vẫn chưa trả lời, anh ta lẩm bẩm: "Khẳng định là lại đang làm phẫu thuật rồi."
Lệ Đình Tuyệt nghe thấy giọng nói của anh, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ám chỉ, ngồi xuống.
Lãnh Nhiên liền tự tìm một chỗ thoải mái nửa nằm xuống, sau đó cầm lên đoạn video ngày đó ghi lại mở ra.
"Lệ Đình Tuyệt, nếu như anh có thể còn sống trở lại, em liền gả cho anh, em Mạc Thanh Yên gả cho anh."
Hơn nữa anh ta vặn âm lượng đến mức cao nhất, cho nên người đàn ông nào đó đang tập trung thi đấu đều nghe thấy toàn bộ.
Đột nhiên trong lòng căng thẳng, tiếp theo xe "Bành" một tiếng cực lớn. Màn hình xuất hiện dòng tiếng Anh: "Xe hủy người vong." Anh thua rồi.
Hai thằng nhóc khẽ nhếch miệng, còn đang thực hiện bước chạy nước rút cuối cùng.
Lệ Đình Tuyệt đem điện thoại ném qua một bên, đứng dậy, sau đó lạnh lùng cướp lấy điện thoại, liền nhìn thấy hình ảnh nha đầu đó vừa khóc vừa nói, mà anh lại nhắm mắt cái gì đều không nghe thấy.
Tay của anh càng nắm càng chặt, sau đó ý cười trên khóe môi càng rõ ràng. Vì vậy ngón tay dài vung một cái, đem đoạn video gửi sang điện thoại của mình. Vật quý giá như vậy, anh phải cất giấu thật tốt.
Lãnh Nhiên nhìn vẻ mặt mang theo ý cười của anh, nói với anh: "Thế nào? Anh em có phải rất chu đáo không?"
Lệ Đình Tuyệt đem điện thoại đưa cho anh ta: "Không tồi."
Có thể nhận được hai chữ không tồi này của anh, Lãnh Nhiên cảm thấy đánh giá đã rất cao rồi, sau đó đưa tay ra.
"Có thưởng gì không?"
Lệ Đình Tuyệt liếc nhìn hai đứa nhóc phía sau: "Anh hại tôi thua trận, công không bằng tội."
"A..."
Lãnh Nhiên căn bản không biết anh đang thi đấu, lúc này vừa nghe, đau thương kêu một tiếng. Rõ ràng cái này là tấm bài tốt nhất trong tay mình, làm sao lại biến thành kết quả như vậy?
Băng Khối và Dương Quang tiến lại "Chú già, chú thua rồi."
Lệ Đình Tuyệt nhướn mày: "Không sao, không phải là còn hai trận nữa sao?"
Dương Quang đã từ trong tủ áo lấy ra trang bị của mình, bắt đầu thay đồ.
Băng Khối chỉ chỉ tủ áo khác: "Chuẩn bị cho chú ở bên này, đến lúc đó đừng nói tụi nhóc bọn con ức hiếp một người lớn như chú."
Hai con mắt của Lãnh Nhiên đều muốn rớt ra ngoài rồi, hai thằng nhóc này vậy mà dám nói chuyện với Tuyệt như vậy. Nếu như đổi lại là anh ta, sớm đã bị đè xuống n lần rồi.
Xem ra có người mẹ xinh đẹp thật là quan trọng, có thể tùy ý ức hiếp người đàn ông mạnh mẽ như vậy. Có điều như vậy nhìn qua, hai đứa nhóc này hoàn toàn không kém chút nào. Lớn lên khẳng định không thua kém Tuyệt.
Lệ Đình Tuyệt cầm lấy quần áo tiến vào phòng tắm thay đồ, mà sau khi hai đứa nhỏ thay đồ xong, liền liếc mắt nhìn Lãnh Nhiên.
Dương Quang nhỏ giọng nói với Băng Khối: "Cái tên này hãm hại đồng đội, hay là để anh và chú già một tổ, như vậy phần thắng của chúng ta có thể lớn hơn một chút."
Vừa rồi nếu như không phải anh đột nhiên xuất hiện, còn phát mấy lời chết tiệt của mẹ, bọn chúng có thể sẽ thua. Cho nên tuyệt đối cần phải lợi dụng tên này.
Băng Khối hoàn toàn đồng ý, vì thế cầm lấy roi chọc chọc vào bụng Lãnh Nhiên: "Chú cũng đi thay đồ đi, cùng một đội với chú kia, nếu không sợ là chú già thua sẽ không phục."
Lãnh Nhiên hoàn toàn bị khí thế của hai thằng nhóc làm cho chấn động, vậy mà dám coi thường Tuyệt, anh phải nghiêm túc xem thật kỹ trò vui này, cho nên gật gật đầu.
"Đươc, chú cũng tham gia, có điều Tuyệt đã từng tham gia qua huấn luyện đặc biệt Xung binh của người da đen. Hai đứa nhóc bọn con, đừng có thua mà khóc đó!"
"Tới lúc đó chú đừng khóc đỏ mũi là được rồi."
Dương Quang cười tà khí, súng trong tay hướng về phía anh khai cò, nhắm vào giữa trán, đau tới mức anh phải lùi về phía sau một bước.
"Mẹ nó, phát súng này cũng quá chuẩn rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...