Editor: Waveliterature Vietnam
Lệ Đình Tuyệt và hai đứa nhóc đập tay, lên xe, hai đứa nhóc đang nhỏ giọng thương lượng, đấu cái gì?
Angela nằm trên vai của Lệ Đình Tuyệt, lén nghe hai anh nói chuyện, sau đó lại nói nhỏ bên tai Lệ Đình Tuyệt.
"Các anh muốn thi đấu chơi game với chú, chú chơi được không?"
Nghĩ tới mẹ rất thích chơi game, thế nhưng lại không giỏi bằng hai anh, mỗi ngày mẹ đều bị thua rất thảm, sau đó lại nói cũng không thèm chơi nữa. Do đó bé có chút lo lắng chú đẹp trai, nhìn thấy chú bình thường cũng không có chơi game à.
Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, trên khuôn mặt yêu nghiệt lóe qua một tia cười xấu xa.
"Không biết, nhưng chú có thể học."
Giọng nói của anh lớn một chút, cho nên hai đứa nhóc đều nghe thấy, vì thế nhìn nhau gật đầu, liền quyết định chơi game.
Băng Khối quay đầu nói: "Chú già, tụi con quyết định rồi, trước chơi một trận đua xe, điện thoại chú cung cấp, sau đó là chơi bắn súng. Con và em con mời chú. Vòng thứ ba đấu cái gì? Tụi con tạm thời vẫn chưa nghĩ kỹ, đợi chú thắng rồi lại quyết định vòng ba đấu gì."
Dù sao nếu như hai trận trước anh đều thắng, vòng ba đấu gì bọn nó đều phải cẩn thận suy nghĩ, phải có ích với mẹ mới được.
Lệ Đình Tuyệt nhìn hai đứa nhỏ bá khí như vậy, còn muốn mời anh chơi bắn súng, trong đám con nít thật là đứa bá nhất rồi.
"Tất cả mọi thứ chú đều cung cấp, chú thế nhưng không muốn tiêu mấy đồng lẻ mà mấy đứa cực khổ lắm mới dành dụm được."
Dương Quang cười xấu xa một tiếng: "Cắt, con và anh con có đầu tư, cho nên chú không cần lo chúng con không có tiền."
Đầu tư? Lệ Đình Tuyệt lông mày khẽ nhíu, hai đứa nhỏ này còn có thể hiểu mấy thứ này?
Angela nhìn thấy lông mày của chú đẹp trai đều nhăn lại rồi, vì thế nâng tay giúp anh vuốt phẳng: "Các anh con còn chơi cổ phiếu, kiếm được rất nhiều tiền đó, các anh có rất nhiều rất nhiều tiền, chú đẹp trai không cần lo."
Ánh mắt của Lệ Đình Tuyệt càng phát ra ánh sáng thâm thúy, anh dường như có thể hiểu ý nghĩ của hai đứa nhỏ này. Chính là muốn nhanh trưởng thành, bảo vệ mẹ mình và em gái. Anh cũng từng có lúc trải qua cảm giác này, lúc đó anh cũng rất liều mạng.
Nhất thời cảm thấy tính cách của hai đứa nhỏ và bản thân còn rất giống nhau, nếu như không trải qua những thứ này trong quá khứ, anh cũng sẽ không có dáng vẻ như bây giờ.
Anh nhếch môi cười: "Không tồi, các con rất giỏi, nhưng mặc kệ thắng hay thua, hãy giữ vững ý nghĩ của mình."
Nguy hiểm của đầu tư, đối với người trưởng thành mà nói đều là một loại việc làm rất nguy hiểm, càng không nói đến mấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy. Nhưng anh không thể ngăn cản, chỉ cần bọn chúng có thể học được thắng không kiêu bại không nản là được rồi.
Băng Khối tự nhiên nghe hiểu lời anh nói, lạnh giọng nói: "Con và em chỉ là dạo chơi, đối với tiền bạc không có khái niệm nào, căn bản sẽ không xuất hiện những chuyện mà chú lo. Cho nên chú đừng nói với mẹ con."
Lệ Đình Tuyệt cười nhẹ: "Cái này là bí mật của bốn người chúng ta."
Băng Khối và Dương Quang mang anh đến câu lạc bộ, Lệ Đình Tuyệt biết nơi này là của Tư Đồ Thiên, lần trước anh và Mạc Thanh Yên bọn họ có tới. Angela đi vào phía trong, liền cùng mới một người phụ nữ xinh đẹp đi chơi.
Bé đi được vài bước mới nhớ còn có ba người đàn ông ở lại, vặn vặn đầu.
"Chú đẹp trai, con muốn cùng dì Hồng đi xem em bé, đợi chút nữa sẽ lại xem mọi người thi đấu."
Nhìn qua liền biết ba đứa nhóc này rất quen thuộc với người ở đây, chắc là thường lại chơi, Lệ Đình Tuyệt nhẹ gật đầu. Có phục vụ cầm thẻ phòng lại "Hai vị thiếu gia, chuẩn bị phòng cho mọi người hay là phòng cũ."
Dương Quang móc móc ngón tay với Lệ Đình Tuyệt "Chú già, đi thôi, điện thoại chú chuẩn bị đến rồi chưa? Nếu chưa, tụi con sẽ kêu bọn họ mang vào phòng."
Lệ tổng tài bị gọi là chú già, có chút không thoải mái, hơn nữa nhìn bộ dạng xấu xa của hai thằng nhóc này, anh làm sao có cảm giác chính mình giống như đàn em rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...