Translator: Waveliterature Vietnam
Editor: Waveliterature Vietnam
Lệ Đình Tuyệt hiểu ý cô, nhưng mà không để ý, lấy tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay của cô, khiến cô rất bứt rứt.
"Mau ăn đi, chắc em đói rồi."
Sau đó gắp thức ăn cho cô, nhìn cô ăn, không thèm nhìn những thứ khác trên bàn.
Mạc Thanh Yên bắt đầu tận hưởng sự chăm sóc này, nhưng mấy tầm nhìn đều ở nhìn cô, cảm thấy áp lực. Không ngừng đảo mắt nhìn những người trên bàn ăn, Angela ăn rất ngon đến nỗi thở hổn hển.
Chỉ là thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn hoài nghi, nhìn bên này lại nhìn bên kia, sau đó cười với Lệ Đình Tuyệt.
Hơn nữa hai đứa trẻ của cô, hai mắt lạnh lùng nhìn Lệ Đình Tuyệt, giống như đang đánh nhau ở khoảng cách gần.
Cô khẽ cắn môi, ăn cơm dưới áp suất thấp thế này, nhạt như nước ốc.
Vì thế bĩu môi với Lệ Đình Tuyệt, khẽ nói:"Đều tại anh, nhìn thấy Băng Khôi với Dương Quang, hai đứa rất tức giận."
Vốn dĩ 3 đứa thiếu bố nên tâm lý rất yếu đuối, cô rất để ý đến tâm lý sức khỏe của chúng.
Lệ Đình Tuyệt nếu như là tính tình ngày trước, sẽ mới quản người khác. Nhưng bây giờ nhìn người phụ nữ bên cạnh bộ dạng không vui, tức giận. Vậy mà anh lại vì cô mà suy nghĩ, vì thế cầm đũa ăn cơm.
Thi thoảng nói với Lãnh Nhiên vài câu, để sự chú ý đi chỗ khác.
Mạc Thanh Yên thở nhẹ, Băng Khôi và Dương Quang cũng uể oải nhiều. Angela ăn no xong liền mệt, ở đó nói lầm bầm.
"Angela, con sao thế?"
Angela ngáp, "Ngủ, An An muốn đi ngủ."
Mạc Thanh Yên ôm lấy con bé, chốc chốc lại vỗ con bé, cô dần dần nhắm mắt lại.
Tiểu nha đầu này từ cơ thể yếu, trong bụng chất dinh dưỡng đã bị 2 người anh cướp, sinh ra không đến 2 cân, vẫn luôn rất cẩn thận mới có thể nuôi lớn, vì thế thường xuyên cảm thấy mệt mỏi.
Tuy nhiên con bé rất đáng yêu, nhưng trên người lại chẳng có mấy thịt, chiều cao cân nặng đều đạt tiêu chuẩn, vì thế nhìn giống như đứa trẻ 3 tuổi vậy.
Lệ Đình Tuyệt liếc mắt nhìn, tiểu nha đầu này một tay luồn vào trong áo cô, khuôn mặt nhỏ thỏa mãn mang nụ cười nhạt, cái miệng nhỏ thở hổn hển thở bong bóng, ngủ rất say.
Anh không ngừng nhíu mày, người phụ nữ gầy yếu như Mạc Thanh Yên, vậy mà có thể ôm đứa trẻ gần 5 cân, vì thế giơ tay đón đứa trẻ.
"Để anh ôm."
Góc môi Mạc Thanh Yên cong xuống, lo lắng nhìn ánh mắt anh, ngữ khí, hành động, truyền đến lòng cô, cảm giác ấm áp. Vậy mà có cảm giác sai sai, bố của đứa trẻ đang gánh trách nhiệm.
Trọng trách trên vai cô được người khác gánh giúp, cảm giác này thật kì diệu.
Lệ Đình Tuyệt đón lấy Angela, tiểu nha đầu này nằm trong lòng anh, miệng nói không rõ
"Cha…., ăn ăn…"
Hai người nhìn nhau cười, đứa nhỏ này rốt cuộc mơ gì vậy? Có cha, có ăn, chắc chắn là mơ ăn ngon rồi.
Nhưng đáy lòng Mạc Thanh Yên lại có chút buồn, mấy đứa trẻ mãi mãi luôn nhớ cha đẻ của mình, là máu mủ. Hơn nữa người đàn ông đó là sự đau đớn trong tim cô, cô không dám điều tra tăm tích của anh ta.
Bởi vì đó là một vết sẹo, càng bóc càng đau.
Vì thế thu lại tất cả tư tưởng, nói với hai đứa.
"Chúng ta về nhà thôi, ngày mai còn phải đi học."
Băng Khôi và Dương Quang đứng dậy, liếc nhìn Lệ Đình Tuyệt.
"Con đã bảo chú Văn đến đón các con rồi, Lệ Đình Tuyệt chú đưa MM cho Tiểu Di đi."
Mạc Thanh Yên nghe thấy lời nói thù địch mà hai đứa nói với Lệ Đình Tuyệt, bây giờ đến đưa cô về nhà, bọn trẻ cũng không cho, tình cảnh thủy hỏa bất dung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...