"Đúng, bà thật sự nói đúng rồi, nếu bà không nói, tôi liền bóp chết bà."
Trong mắt cô tất cả đều là hận ý, cô lúc này đã giận tới cực điểm. Chỉ cần dám động tới con của cô, cô liền liều mạng với bà ta.
Đầu Bạch Mạn Cầm liều mạng giãy dụa, mặt đỏ bừng lên, đã không thể thở nổi, bà bắt đầu sợ hãi rồi, bà không hề muốn chết chút nào.
Tay của Mạc Thanh Yên bị giữ lại, một giọng nam vang lên bên tai.
"Cô giết bà ta có ích gì sao?"
Nghe thấy tiếng của Lệ Dạ Kiêu, cô mới hoàn hồn, đột nhiên buông lỏng tay ra. Bạch Mạn Cầm thuận tường trượt xuống, liều mạng thở hổn hển. Trong hai mắt toàn là sợ hãi, bà kinh hô một tiếng.
"Giết người rồi."
"Câm miệng."
Lệ Dạ Kiêu và Mạc Thanh Yên đồng thanh quát, bộ dạng đều hung dữ như nhau.
Lệ Dạ Kiêu nở nụ cười, "Không ngờ Mạc Thanh Yên yếu đuối cũng là người hung dữ."
Mạc Thanh Yên sắp xếp lại suy nghĩ, liếc hắn một cái, "Chó gấp còn nhảy tường, không nhìn thấy bọn họ dùng thủ đoạn gì đối phó tôi sao?"
Lệ Dạ Kiên cười cười, nha đầu này thông minh ra rồi, ít nhất để ác nhân ăn quả xấu. Ban nãy thấy dáng vẻ nồng đậm hận ý của cô, vậy mà lại có vài tia quen thuộc, đột nhiên liền lên tiếng ngăn cản cô.
Kỳ thật hắn có thể khoanh tay đứng nhìn, cô ta giết người đối với hắn mà nói không có chỗ tốt, cũng không có chỗ xấu.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại ngăn cản cô ta.
Ánh mắt Mạc Thanh Yên quét về phía Bạch Mạn Cầm "Để bà nói còn có kế hoạch gì, nếu không tôi lập tức đi đoạt vị trí tổng tài của thúc thúc, bà có tin hay không?"
Đây là chuyện Bạch Mạn Cầm sợ nhất, lập tức cả người đều không ổn. Nha đầu này không phải là có loại ý nghĩ này sao? Cô ta nói lời này là có ý gì?
"Nói."
Mạc Thanh Yên không muốn nhiều lời, nhưng cũng không có nói rõ ra. Nếu không phải bà ta mang Angela đi, cô còn không muốn để cho bà ta biết mình còn có uy hiếp này, nếu không sau này bọn nhỏ chỉ có thể quay về Tuyên Thành rồi.
Bạch Mạn Cầm suy nghĩ "Tao nói rồi mày thật sự sẽ không đoạt vị trí tổng tài của thúc thúc mày chứ?"
Mạc Thanh Yên chưa từng nghĩ qua sẽ đi đoạt, chỉ là cô muốn biết nguyên nhân cái chết của ba mẹ mình rồi mới quyết định.
"Không có."
Bạch Mạn Cầm mới ấp a ấp úng mở miệng "Chỉ có kế hoạch Tiểu Tuyết bị bêu xấu này, cái khác đều không có."
Cũng không biết Tiểu Tuyết bị bọn hắn mang đi như thế nào rồi, phải kêu chồng mình nhanh cứu con gái ra mới được.
"Có bắt một đứa bé hay không?"
Đây coi như là một cái nhắc nhở, Bạch Mạn Cầm một mặt không hiểu "Tao bắt trẻ con làm gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt của bà ta không giống như đang nói dối, bọn họ còn chưa phát hiện mối quan hệ giữa cô và Angela, cô coi như yên tâm rồi.
Cô cười lạnh một tiếng "Không có gì, nghe người khác nói, tưởng là các ngươi còn có âm mưu gì."
Nói xong cô quay người rời đi, Bạch Mạn Cầm nhẹ nhàng thở ra, Lệ Dạ Kiêu phát hiện, người con gái này cất giấu rất nhiều bí mật, lại còn rất thông minh, nói không chừng có thể lợi dụng một chút.
"Cô muốn đi, tôi đi với cô."
Mạc Thanh Yên đi rất gấp, vừa đi vừa nói "Anh đừng có đi với tôi."
"Vừa rồi nếu như không có tôi, cô có thể đã giết người rồi, có phải nên cảm ơn tôi không?"
Mạc Thanh Yên liếc hắn một cái, vậy cũng tính sao? Cô vốn không muốn giết bà ta, chỉ là dọa người đàn bà kia một chút mà thôi.
Ngôn Ngọc đem hình ảnh vừa mới phát sinh trong sảnh đều quay thành video gửi cho Lệ Đình Tuyệt, để Lệ Đình Tuyệt yên tâm, nữ nhân của hắn không có việc gì. Nhiệm vụ của hắn cũng coi như xong rồi, xe đỗ tại cửa khách sạn, muốn nói với Mạc Thanh Yên một tiếng rồi đi.
Lúc Mạc Thanh Yên đi ra, trực tiếp lên xe của hắn "Nhanh lái xe."
Cô thế nhưng không muốn để Lệ Dạ Kiêu biết, người đàn ông này cùng với Mạc Thanh Tuyết là cùng một bọn.
Ngôn Ngọc cũng nhìn thấy Lệ Dạ Kiêu, thế là một cước nhấn ga chạy nhanh ra ngoài.
Lệ Dạ Kiêu chửi thầm một câu "Trốn tôi cũng vô dụng, Mạc Thanh Yên cô sẽ có một ngày làm việc cho tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...