Cô khóc nức nở, gầm nhẹ thoát ra lui lại mấy bước.
Tôi thực sự không chịu đựng nổi, sinh chúng mà không cho chúng nổi người cha.
Nói xong cô ngồi xổm xuống đất, ôm lấy cơ thể mong mang, khóc càng thương tâm hơn.
Mà vẻ mặt Lệ Đình Tuyệt hơi đổi, khó trách Angela giống cô như vậy, hoá ra thật sự là con của cô. Một đêm vào năm đó, cô đã trải qua những điều này còn anh ở đâu, người phụ nữ kia có thể có con của anh không?
Nghĩ đến đây anh cảm thấy trong lòng đau xót, con ngươi thâm thuý phát ra tia sáng lợi hại.
Có những việc không phải do bản thân phạm lỗi nhưng chịu hậu quả vẫn là mình. Người xấu chính là xấu, làm ra những chuyện ác độc. Năm đó cô 18 tuổi đã phải chịu đựng điều gì thì giờ phút này anh hoàn toàn hiểu rõ.
Tiểu Yên......
Anh vươn tay ra, muốn ôm cô vào lòng nhưng Mạc Thanh Yên đột nhiên mạnh bạo đứng lên và lui ra rìa sân thượng.
Anh đừng qua đây, tôi biết anh nghĩ như thế nào rồi nhưng tôi không muốn nghe
Lần đầu tiên Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy cô kích động như vậy, nhìn thấy cô sắp ngã xuống tầng liền xoay người.
Tôi đi, bây giờ sẽ đi ngay nên em đừng lùi nữa.
Giọng nói anh dồn dập, đi được mấy bước lại nhìn cô xem cô không lùi nữa thì mới yên tâm. Tối nay món quà đang cầm trong tay chắc không tặng đi được rồi. Vẫn nên để cô bình tĩnh trở lại đi công tác trở về thì nói sau vậy.
Mạc Thanh Yên nhìn dáng vẻ tuyệt tình của anh khuất bóng mới nâng tay lau nước mắt.
Cô biết trước kết quả như vậy, lúc trước có thích cũng không thể bằng sự thật cô nói ra.
Đàn ông nói chung đều sẽ như vậy.
Nhưng may thay còn tốt. Mỗi người đàn ông tiếp cận cô thì cô đều chưa từng động lòng, chỉ vì sợ bản thân mình sẽ thua thực thảm, chỉ sợ không chịu nổi.
Khi Lệ Đình Tuyệt rời đi đã bảo vú Trần đi lên coi chừng Mạc Thanh Yên chỉ sợ cô làm việc dại dột.
Vú Trần đến bên cạnh người cô, rõ ràng phát hiện cô đã khóc, bà nắm lấy hai vai cô, "Làm sao vậy? Hai người cãi nhau à?"
Mạc Thanh Yên hít sâu một hơi, chuyển con mắt to phủ đầy sương mù mông lung qua, "Không phải, tôi với anh ta không phải quan hệ như mọi người nghĩ đâu."
Hiện tại cũng coi như cô thoát khỏi con ruồi lớn phiền phức này.
Vậy? Sao cô khóc?
Mạc Thanh Yên cười trừ, "Vú Trần à, chúng ta đã ở cùng nhau bao năm rồi, tôi có sao thì chắc chắn sẽ nói cho vú. Nhưng hôm nay tôi chả có chuyện gì hết, vừa nãy chỉ là gió bay vào mắt thôi."
Đúng vậy là gió bay vào mắt, đột nhiên khiến tâm trạng bi thương.
Sau khi Lệ Đình Tuyệt ra khỏi nhà liền bảo tài xế xuống xe đưa chìa khoá cho anh.
Lái xe hơi thấy lo lắng, "Thiếu gia, cậu vừa nãy mới uống rượu."
Không nhiều lắm, anh không cần lo.
Sau đó lái xe đi, ban đêm ở Lâm thành xua tan sự ồn ào của ban ngày, sắc màu mê ly. Anh một tay lái xe, một tay kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng nhíu mi hít một hơi.
Vốn hôm nay đón sinh nhật cùng cô là một đêm vô cùng tuyệt vời, đột nhiên cô mất khống chế cảm xúc và nói ra những điều đó. Cũng làm anh sốc là cô đã có ba đứa nhỏ.
Vì thế lại nặng nề hít thêm một hơi, nghĩ đến cô rơi lệ, sau trong đáy mặt là sự tổn thương.
Anh cầm điện thoại, gửi một câu trong nhóm chat."Cùng tôi uống rượu, vẫn chỗ cũ."
Người trong nhóm chat chỉ có ba người, Lãnh Nhiên xông ra.
Được, lập tức đến ngay.
Mà Ngôn Ngọc lại lạnh lùng cho câu, "Khẳng định là đau lòng nên mới đi tổn hại dạ dày.
Lãnh Nhiên và Ngôn Ngọc đến- Tiêu, phát hiện Lệ Đình Tuyệt đã uống hơn nửa bình rượu. Anh mặc trên người áo sơ mi đen, mở ba cúc áo trước ngực, lộ ra xương quai xanh đàn ông gợi cảm.
Trong mắt toát lên tà khí, hai chân vắt chéo ngồi trên ghế sô pha da, đèn trong phòng bao tối đen nên không thấy rõ vẻ mặt của anh lúc này.
Lãnh Nhiên ngồi ngay bên cạnh anh, một tay vỗ anh, "Xem này, anh đã uống nhiều như vậy là muốn chúng tôi đưa anh về nhà à?
Nếu mấy người yêu phải cô gái ba con? Các người sẽ làm thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...