Mặt Mạc Thanh Yên ngẩn ra, nghe thấy lời này, sao lại thoải mái như vậy. Không rõ nhìn thứ trong tay mình, nhìn lại chân đã đổi thành dép lê.
Thật sự có cảm giác đây như là người trong nhà, nhất thời sắc mặt tối sầm lại.
Buông mạnh hòm thuốc xuống, không nhìn hắn, tên yêu nghiệt này. Có đôi khi bị hắn làm cho đến một câu cũng không thể nói ra, giống như bây giờ, lại bị hắn ăn hiếp.
Cô bôi thuốc cho hắn, động tác rất mạnh, làm đến nỗi hắn phồng má trợn mắt lên.
A, Mạc Thanh Yên, cô như vậy là mưu sát chồng đó?
Hắn cầm tay cô, mắt nhíu lại, hẳn là rất đau.
Anh có phải đàn ông hay không, đến một chút đau cũng không chịu nổi.
Cô gái nhỏ này không một chút yếu thế, mạnh mẽ đáp lại.
Lệ Đình Tuyệt dùng một lực, ép cô dưới thân, "Bây giờ tôi sẽ cho cô biết tôi có phải đàn ông hay không."
Dứt lời, bàn tay to lớn xé mở quần áo của cô, hôn xuống, để lại những dấu hôn đỏ nhỏ.
Mạc Thanh Yên đưa hai tay chắn đằng trước, "Lệ Đình Tuyệt, anh đừng quá đáng."
Nếu không phải hắn vừa cứu cô, cô cũng không cần quan tâm đến hắn, mà hắn ầm ĩ rồi lại như thế này.
Hai tay Lệ Đình Tuyệt kìm chặt hai bên cô,nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới.
Không muốn thử sao? Vậy sau này đừng nói tôi không phải đàn ông, bằng không tôi nhất định sẽ làm cô khóc.
Cái từ kia hắn thay đổi thành làm, ở trong lòng đàn ông, phẩm giá của người đàn ông là bất khả xâm phạm. Bằng không, liền để cô cảm nhận, để cô biết hắn có phải là đàn ông hay không.
Mạc Thanh Yên đau đầu, thật sự bị người đàn ông này làm cho tức chết. Còn hắn nhân lúc cô không để ý, cúi xuống miệng cô, mạnh mẽ hôn. Lưỡi bị hắn cắn, môi liền đau.
Bây giờ hình như càng đau, cô thở nhẹ một tiếng.
Ngô…..
Nhưng người nào đó không nỡ buông ra, bàn tay to ở trên eo cô xoa nhẹ, giống như muốn cùng cô hòa làm một (????)
Tuyệt, các người?
Giọng nói của một người đàn ông vang lên, tiếp theo là một trận cười.
Mạc Thanh Yên cùng Lệ Đình Tuyệt đều hoảng hốt dừng lại, Lệ Đình Tuyệt buông cô ra sau, kéo quần áo của cô lại, một chút phong cảnh cũng không để lộ cho người khác nhìn.
Sau đó ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, "Sao cậu vẫn chưa đi?"
Người này gần đây không dám về nhà, mỗi ngày đều ở đây, vốn tưởng rằng anh ta về nhà rồi, lúc này xuất hiện, làm hắn thật khó chịu.
Mạc Thanh Yên chỉnh lại đầu tóc và quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Nếu như anh Lãnh cũng ở đây, vậy tôi đi trước.
Nói xong cô đứng dậy, nhưng lại bị Lệ Đình Tuyệt kéo vào lòng, hơn nữa còn ngồi lên chân hắn.
Cô trừng mắt tức giận, "Lệ Đình Tuyệt, thứ tôi nợ anh tôi sẽ trả, nhưng anh đừng đùa giỡn lưu manh nữa."
Lãnh Nhiên dựa vào cửa, rõ ràng uống say rồi. Ánh mắt anh ta mê ly nhìn hai người, sau đó vươn tay chỉ chỉ hai người.
Các người vừa rồi không phải muốn biểu diễn sao? sao lại kết thúc rồi?
Lời nói cũng không quá rõ ràng, sau đó xấu xa cười.
Lệ Đình Tuyệt ôm chặt người phụ nữ trong lòng, không cho cô đi. Sau đó lạnh lùng nói: "Lãnh Nhiên, về phòng đi, nếu không đêm nay cậu chỉ có thể đến khách sạn ở."
Lúc nói chuyện ánh mắt rất sắc lạnh, mang theo ý cảnh cáo.
Lãnh Nhiên sau khi nhìn mặt hắn liền cười, "Ha ha, cậu lại đánh nhau rồi đúng không? Mạc Thanh Yên cô đánh hắn thành mặt lợn rồi, ha ha ha…."
Mạc Thanh Yên muốn đứng lên, hắn liền kéo cô lại. Ngồi xuống nơi nào đó, hơn nữa còn cảm nhận rõ ràng được sự biến hóa. Sợ tới mức lại muốn đứng lên, hắn cuối cùng vòng tay ôm chặt lấy eo cô, làm cô không chuyển động được.
Cút ra, nếu không anh liền biến thành đầu heo.
Lãnh Nhiên nháy mắt, "Được, Tuyệt, chú ý chút, nhìn cậu cường tráng như vậy, đừng bẻ gãy eo của Mạc Thanh Yên."
Trong đầu anh ta xuất hiện hình ảnh đó của hai người, không khỏi tấm tắc hít vài hơi.
Mạc Thanh Yên, Cô chịu được hắn sao? Nếu không cô kêu cứu mạng, tôi nhất định sẽ tới cứu cô.
Cút….
Lệ Đình Tuyệt cảm thấy tên này hôm nay quá nhiều lời rồi, quát lớn một tiếng, sau đó ôm cái gối ném qua, Lãnh Nhiên nhanh chóng mở cửa chạy mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...