Mặc dù quỷ tân lang không nói gì, nhưng tâm tư liên thông, gần như chỉ vừa nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Diêu Vũ liền đã nhìn ra được, hắn bởi vì sao lại trở thành như vậy.
Cho nên, ngay tức khắc, Diêu Vũ liền lập tức dừng xe, có chút luống cuống tay chân ổn định hắn, điệu bộ có chút giống dỗ dành tiểu hài tử.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói, đừng quá xúc động...!Không có việc gì, mau bình tĩnh lại đi, nha..."
Đôi mắt xám xịt nhìn Diêu Vũ, huyết lệ của quỷ tân lang không chỉ không ngừng chảy, trái lại, lại càng lưu càng nhanh, trong nháy mắt liền làm ướt cả yên sau.
".................."
Rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Là ai chọc hắn 'ủy khuất' thành như vậy chứ? Chẳng lẽ là Mặc Phong?
Cảm thấy bản thân giống như đã tìm ra nguyên nhân, Diêu Vũ ngay lập tức liền tìm ra được phương pháp đến xoa dịu đối phương:"Được rồi, ta đã không sao rồi mà, đừng khóc."
Từ trong thương thành hối đoái một chiếc khăn tay, Diêu Vũ liền vươn tay, thay quỷ tân lang lau 'nước mắt'.
Tuy hắn đã ngừng 'khóc', nhưng khăn tay màu trắng rất nhanh cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ, tựa như vừa nhặt ra từ trong hiện trường hung sát án.
"Ừm...Cái tên quỷ con hát đó...ài, chính là Mặc Phong, hắn có phải đã tấn thăng thành hung thần rồi không?" Không hỏi hệ thống được, nên lúc này, nhìn thấy cảm xúc của quỷ tân lang đã nhận được khống chế, Diêu Vũ liền trực tiếp hỏi hắn.
Lỗ máu giữa mi tâm chậm rãi biến mất, tóc cũng ngừng tung bay trong không trung, quỷ tân lang lại biến trở về thành một 'mỹ nam an tĩnh' như thường ngày.
Chỉ là, lại nhiều thêm một cái gật đầu...!
Mặc dù đã đoán được, nhưng tận mắt nhận được xác thực của quỷ tân lang, Diêu Vũ vẫn không khỏi trầm ngâm, cảm thấy có chút nhức đầu.
Không biết có phải là cảm nhận được tâm tình sa sút của y hay không, quỷ tân lang tựa như cũng có điểm buồn bực mà ngoẹo đầu.
Mơ hồ đoán được hắn sắp sửa biểu diễn một đợt hình ảnh 'lệ quỷ báo thù', Diêu Vũ liền sợ hết hồn, vội vã cổ vũ tinh thần cho hắn:"Hung thần thì đã thế nào? Nếu hắn đã có thể thành hung thần, thì ngươi tại sao lại không thể chứ?"
"Chờ một ngày ngươi trở thành hung thần rồi, đến lúc đó, liền không ai có thể..." Ặc, có thể gì nhỉ?
Nói được một nửa, Diêu Vũ lại đột ngột phát hiện chính mình không tìm được từ ngữ thích hợp bổ sung vào vế sau.
Bầu không khí nhất thời liền trở nên lúng túng.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai ngồi trên cùng một chiếc xe đạp, trên đỉnh đầu là minh nguyệt dao dao.
Thời khắc này, cả thiên địa giống như đều hoàn toàn tĩnh lặng, cũng chỉ còn lại duy nhất hai người...theo đúng nghĩa đen.
Nếu như có thể loại bỏ khung cảnh âm u xung quanh, chỉnh sửa ánh sáng cao thêm một chút, gắn thêm trái tim màu hồng, bong bóng bay ở xung quanh, nói không chừng có thể miễn cưỡng tính là lãng mạn, quay thành phim tình cảm học đường.
Ngay khi Diêu Vũ suy nghĩ lung tung, thả hồn về gió, nhìn chằm chằm vào cánh môi của y, quỷ tân lang lại đột ngột tiến tới một chút.
Động tác của hắn rất chậm, nhưng lại giống như vô hạn phóng đại.
Khuôn mặt của hắn ngày càng đến gần, mang theo một cỗ ý lạnh nhàn nhạt.
Trong nháy mắt thoáng qua, môi chạm môi, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lại làm Diêu Vũ quên cả hô hấp.
Hôn...hôn...hôn rồi?
Đây...đây hình như là lần đầu tiên trong lúc y tỉnh táo, cùng đối phương hôn nhau.
'Thình thịch' 'Thình thịch'
Tim của ai đập mạnh như vậy? Muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi sao?
Đầu óc tự hành phỉ nhổ, song, nhớ tới xung quanh giống như cũng chỉ có hai 'người' bọn họ, Diêu Vũ liền không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cái đó...quỷ tân lang tựa như là không có tim.
Cho nên, thứ đập rộn như trống bỏi, không có tiền đồ này, hiển nhiên cũng chỉ có thể là tim của y.
Nhìn y ngốc lăng tại chỗ, sắc mặt quỷ tân lang mặc dù không chút thay đổi, nhưng kỳ thực tâm tình lại vô cùng vui vẻ.
Cũng không để y lấy lại tinh thần, hắn liền đã hóa thành một đoàn bóng đen, chậm rãi phiêu tán, cùng cái bóng của y hòa vào nhau.
Vừa tỉnh táo liền đã nhìn thấy 'hung thủ' bỏ trốn, Diêu Vũ nhất thời lại có chút không biết nên làm thế nào.
Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có thể để mặc hắn ăn đậu hũ, tiếp tục đạp xe rời đi.
Ngã ba đường mà nhiệm vụ nhắc tới là nằm ở trung tâm Minh Thường trấn, xung quanh là một bãi đất hoang, tầm nhìn vô cùng trống trải.
Bởi vì khoảng cách thời gian nhiệm vụ còn rất xa, nên lúc này, ở ngã ba đường cũng chẳng có ai.
Không ngu ngốc đến mức một mình ngồi giữa khu đất trống, quan sát một chút, Diêu Vũ liền chuẩn bị ở lân cận tìm chỗ nghỉ chân.
Dù sao, yêu cầu nhiệm vụ cũng không hạn chế số người, qui định cũng không bắt buộc giữa đồng đội không thể chém giết lẫn nhau.
Thế nên, người chơi khác giết chết y, vẫn sẽ có thể nhận được tích phân.
Y cũng không muốn đi làm bia nhắm sống cho người khác.
Dưới bóng tối, một mình rảo bước giữa một tòa tử trấn như thế này, cảm giác xác thực là vừa kích thích lại vừa sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...