“Hoàng Thượng, nghe nói đêm qua Dạ chủ tử giống như bị lạnh, nhiễm thượng phong hàn.”
“A...” Nghe được Ngưng Mặc vừa nói như thế, Hàn Nhiên mới đột nhiên phát hiện, hắn mấy ngày nay một mực ở nơi Tiêu Kì, tựa hồ đã vài ngày không có đến chỗ Nhiễm Dạ. “Ta sao lại có thể quên, đi, chúng ta mau đến xem hắn một chút.”
“Vâng.”
Đi vào tẩm cung Nhiễm Dạ, thái y đang ở bắt mạch cho Nhiễm Dạ.
“Thái y, Dạ, hắn có khỏe không”
“Hoàng Thượng xin yên tâm, Dạ chủ tử chính là bị nhiễm gió lạnh, lão thần vì bốc cho Dạ chủ tử vài thang thuốc uống, bốn năm ngày liền khỏi hẳn.” Mọi người trong cung đều biết Hoàng Thượng đối Nhiễm Dạ yêu thương có thêm, cho nên không dám có điều lạnh nhạt.
“Nhờ thái y.” Thấy thái y lui ra, Hàn Nhiên đi lên trước, ngồi ở đầu giường, nhìn Nhiễm Dạ đang ngủ say. Cảnh tượng lần đầu tiên gặp Nhiễm Dạ lúc trước còn rõ mồn một trước mắt, hai người từ quen biết đến mến nhau, nghĩ nhiễm dạ vì chính mình, cam nguyện khuất thân trong cung đình, phần tinh thần phấn chấn hoạt bát vốn có đã không còn, khi hắn không ở bên cạnh, Nhiễm Dạ thật giống như là mây đen dầy đặc trên không trung, khuyết thiếu sinh khí, thật không biết để cho Nhiễm Dạ tiến cung rốt cuộc là sai hay đúng. Bởi vì đã không còn tự do, cho nên Hàn Nhiên vẫn cực lực tưởng bồi thường Nhiễm Dạ, cho nên chỉ cần nhất rãnh, liền làm bạn ở bên cạnh Nhiễm Dạ, để cho hắn không đến mức tịch mịch một mình.
Nhưng, Hàn Nhiên dù sao phải lấy quốc sự làm trọng, hơn nữa Nhiễm Dạ đối chuyện trong triều đình cũng không phải đặc biệt hiểu biết, bởi vậy hắn không giúp được Hàn Nhiên, đành phải mỗi ngày qua cuộc sống nhàm chán, lúc hắn vui vẻ nhất chính là lúc Hàn Nhiên tìm đến hắn, bất quá từ sau khi thái hậu hướng Hàn Nhiên đưa ra chuyện lấy hoàng hậu, quan hệ của hai người cũng dần dần trở nên nhạt đi, khi ở cùng một chỗ, nói chuyện cũng ít đi.
Cảm giác được bên giường có người, Nhiễm Dạ mở hai mắt, thấy Hàn Nhiên ngồi ở bên cạnh hắn, thân thiết nhìn chăm chú vào hắn, ”Hàn nhiên, ngươi đã đến rồi?”
“Dạ, sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, không biết chiếu cố chính mình, ngươi cái dạng này, làm cho ta thực lo lắng.” Một bàn tay sờ sờ cái trán Nhiễm Dạ, cảm giác độ ấm không phải thực nóng, cũng hơi chút an tâm.
“Thực xin lỗi, khiến ngươi lo lắng cho ta. Ngày hôm qua chỉ ở trong sân vòng vo một lát, nào biết trở về lại như vậy.”
“Tốt lắm, ta cũng không có ý trách tội ngươi, mấy ngày nay chưa có tới nhìn ngươi, là ta sơ sót.”
“Hàn Nhiên, ngươi không cần vì thế mà áy náy, ngươi là Hoàng Thượng, nhất định là một người bác ái, ta không có khả năng luôn độc chiếm cảm tình của ngươi, từ thời khắc ta yêu ngươi, ta cũng đã chuẩn bị tốt ngươi sẽ yêu những người khác, chỉ cần trong lòng của ngươi lưu cho ta một vị trí, cho dù là thật nhỏ, ta cũng thoả mãn.”
“Dạ, cho ngươi chịu ủy khuất.” Hai tay Hàn Nhiên ôm lấy Nhiễm Dạ.
“Vì ngươi, ta nguyện ý. Chuyện may mắn trong cuộc đời này của ta, chính là gặp Hàn Nhiên ngươi. Tiêu kì, ta cũng thấy qua, thật là một hài tử đáng cho người ta yêu thương.”
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Hàn Nhiên thực ngạc nhiên Nhiễm Dạ chưa tiếp xúc với Tiêu Kì, sao lại cũng sinh ra cảm giác như thế.
“Uh, cho nên Hàn Nhiên ngươi nên hảo hảo đợi hắn.”
“Ta sẽ. Dạ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta ở lại cùng ngươi.”
Cùng ở chung một chỗ với Hàn Nhiên qua một thời gian dài, sau khi hai người quen thuộc, Tiêu Kì dần dần cũng sáng sủa hơn trước rất nhiều, nói cũng nhiều hơn không ít.
Ánh Lâm đã có vài ngày chưa có tới xem Tiêu Kì, buổi tối ngày đó, thấy Hàn Nhiên đứng dưới tàng cây, phát giác chính mình thật là không thể hơn Hàn Nhiên, khoảng cách của hắn cùng Tiêu Kì trong lúc đó giống như cũng trở nên càng ngày càng xa. Nhịn vài ngày, cổ cảm tình muốn gặp Tiêu Kì mãnh liệt, khiến cho hắn lại một lần nữa chịu đựng nỗi đau đi đến ngoài cung của Tiêu Kì, hắn thầm nghĩ thấy một mình Tiêu Kì thôi....
“Kì Kì.....”
“A... Ánh Lâm ca ngươi tới rồi, Kì Kì rất nhớ ngươi.” Thấy Ánh Lâm đến đây, Tiêu Kì cũng phá lệ cao hứng” Ánh Lâm ca, sao lâu như thế ngươi không có đến xem ta?”
“Ha ha, gần đây có việc phải làm gấp, ta vội làm xong rồi đến nhìn ngươi.” Sủng nịch xoa xoa tóc Tiêu Kì, trong lòng nghĩ đến: Tiêu kì, vẫn giống một cái hài tử như trước. Hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn có được phần khờ dại này, không nên bị hoàng cung cải biến bản tính vốn có của ngươi.
“Oh, Ánh Lâm ca gần đây đều bận chuyện khoa cử sao, thuận lợi chứ?”
"Ánh Lâm ca của ngươi ra tay, có sự tình gì làm khó dc.”
“Đúng vậy, Ánh Lâm ca lợi hại nhất.”
“Tiêu kì......” Một thanh âm quen thuộc vang lên, Tiêu Kì không cần nhìn cũng biết là ai, mấy ngày nay liên tục nghe thanh âm này, muốn không nhớ rõ cũng không được a.
“Hàn Nhiên, ngươi đã trở lại.”
“Thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng.”
Hai người vừa vặn gặp nhau.
Một hồi chiến tranh không có khói thuốc súng chính thức bắt đầu.....
“Ngươi chính là biểu ca Tiêu Kì?” Kỳ thật chỉ xem trình độ Tiêu Kì thân mật với hắn sẽ không khó đoán ra thân phận của hắn.
“Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân đúng là.” Ánh Lâm cảm thấy được nam tử trước mắt vẫn tức giận như trước.
“Qua vài ngày chính là cuộc thi khoa cử, trẫm nghe nói ngươi cố ý tham gia, ngươi chuẩn bị tốt chưa?” Khi Hàn Nhiên vào liền thấy Tiêu Kì thân mật lôi kéo ống tay áo Ánh Lâm, trong lòng nhất thời có điểm khó chịu, Tiêu Kì cho tới bây giờ không có chủ động đối hắn như vậy... Vì thế muốn tìm cái cớ, làm cho Ánh Lâm rời đi, nhưng ai biết Ánh Lâm trả lời lại ra ngoài dự đoán của Hàn Nhiên.
“Hết thảy đã chuẩn bị thoả đáng.” Ánh Lâm nghĩ thầm: Xem ra Hoàng Thượng là có ý đuổi hắn đi. Ánh Lâm cũng thực biết điều, hắn hiểu được ý của Hàn Nhiên. “Khởi bẩm Hoàng Thượng, thảo dân còn có việc, thảo dân xin được cáo lui trước.”
“Hảo.” Hàn Nhiên đối Ánh Lâm rất là thưởng thức, hiển nhiên Ánh Lâm hiểu được hàm ý khác trong lời nói của hắn.
Tiêu kì thấy Ánh Lâm vừa tới không bao lâu lại muốn đi, lưu luyến không rời nói ”Ánh Lâm ca, ngươi vừa mới đến a.. Sao lại không bồi ta nhiều chút.” Tiêu Kì cũng không có quản có người thấy hay không, liền đối với Ánh Lâm làm nũng.
Hàn Nhiên cảm thấy thái độ Tiêu Kì đối với Ánh Lâm so với thái độ đối với hắn không biết tốt hơn bao nhiêu lần, cho nên thầm quyết định về sau nhất định phải làm cho Tiêu Kì hiếm thấy thấy Ánh Lâm mới được.
“Tiêu Kì, Ánh Lâm ca của ngươi còn vội chuyện khoa cử, ngươi cũng không muốn hắn ở phía sau còn phải phân tâm chiếu cố ngươi chứ.”
“Uh, cũng đúng. Vậy Ánh Lâm ca, ngươi phải thật cố gắng.” Nói xong, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Hàn Nhiên phất phất tay, làm cho Ngưng mặc lui ra, tự mình đi đến cạnh Tiêu Kì, hỏi” Tiêu Kì, hôm nay làm những thứ gì?”
“Không có làm cái gì, ở trong cung này còn có thể làm cái gì...” Tiêu Kì lắc đầu, lúc ở một mình thật s rất nhàm chán.
“Muốn ra cung đi không?” Xem bộ dáng Tiêu Kì, chỉ biết hắn ở trong cung nhất định là buồn hỏng.
“Ra cung? Thật sự có thể chứ? Có thể có nguy hiểm hay không?” Nghe được lời nói của Hàn Nhiên. trên mặt Tiêu Kì tràn đầy vẻ kích động.
“Có ta ở đây, ngươi sợ gì.”
“Hàn Nhiên, con người ngươi thật sự rất tốt. Chúng ta đây khi nào thì ra cung?” Cùng Hàn Nhiên tiếp xúc mấy ngày, Tiêu Kì cảm thấy Hàn Nhiên thiếu đi phần khí phách của quân vương, làm cho người ta càng dễ dàng thân cận.
“Tiêu Kì, ngươi đánh giá ta chỉ là rất tốt thôi sao?”
“Ôi chao?” Tiêu Kì ý thức được tự mình nói sai, chính là lời đã ra miệng, muốn thu hồi là không có khả năng. Đành phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cho qua “Thật là rất tốt, có thể chứ?”
“Quên đi, không cùng ngươi so đo việc này. Ngày mai hạ triều xong, chúng ta lén chuồn đi, thế nào?”
“Vì cái gì phải lén lút? Ngươi không phải Hoàng Thượng sao?” Sau khi quen thuộc với Hàn Nhiên, Tiêu Kì ở trước mặt Hàn Nhiên cũng thả lỏng rất nhiều. Hơn nữa Hàn Nhiên đối hắn yêu thương, làm cho Tiêu Kì có loại cảm giác giống như ở nhà cùng Ánh Lâm trước kia.
“Ngươi cho rằng Hoàng Thượng cùng phi tử là có thể tùy tiện ra cung sao?” Lời của Tiêu Kì thực sự làm cho Hàn Nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, đứa nhỏ này thật sự là càng ngày càng hấp dẫn người....
“Nga, vậy được rồi. Ngày mai ta chờ ngươi.”
Lâm triều xong, Hàn Nhiên mang theo Tiêu Kì đi theo một con đường lén ra ngoài cung.
“Không nghĩ tới bên trong hoàng cung còn có con đường như vậy! Thật sự là khiến kẻ khác không thể tưởng tượng.”
“Con đường này chỉ có mẫu hậu cùng ta biết, ngươi a, điều ngươi không biết còn rất nhiều, hôm nào ta mang ngươi kiến thức từng cái, tốt lắm, chúng ta đi nhanh đi.”
“Uh, đây chính là ngươi nói.” Cái gọi là mới lạ gì đó mỗi người đều tò mò.
Ngã tư đường ở kinh thành so với thành nhỏ náo nhiệt hơn nhiều, quán nhỏ hai bên ngã tư đường đếm không hết, Tiêu Kì nhìn hoa cả mắt. Nhớ ngày đó ở Liên thành, hứng thú lớn nhất của hắn chính là lôi kéo Ánh Lâm đi chợ, đồ vật này nọ nhiều lại thập phần náo nhiệt.
Tiêu kì một lòng một dạ chìm đắm trong trò chơi, không biết hắn và Hàn Nhiên cũng thành hai đối tượng cho người khác xem xét, hai người tuyệt mỹ dung mạo, khí chất không giống người thường, hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ tử thanh xuân, thậm chí ngay cả đại thẩm lớn tuổi cũng nhịn không được trộm ngắm vài lần, một cái nhìn cũng nhìn cho đã.
Đợi cho không khí chung quanh bắt đầu không đúng, Tiêu Kì mới chậm chạp phản ánh lại, cúi đầu, hơi hơi kéo tay áo của Hàn Nhiên bên cạnh, nhẹ giọng nói” Hàn Nhiên, ngươi có hcảm thấy được không khí chung quanh rất kỳ quái hay không?”
Hàn Nhiên cười khẽ, dán vào lỗ tai Tiêu Kì nói ”Kì phi thân ái của ta, hiện tại ngươi mới phát giác sao?” Nói xong, còn xấu xa phun ra hơi thở mờ ám bên tai Tiêu Kì.
“Đi thôi, chúng ta đi nhanh đi.” Vì thế Tiêu Kì cũng không quản người khác có đang nhìn hay không, lôi kéo Hàn Nhiên vội vàng ly khai, hai người đi vào một chỗ yên lặng trong quán trà nhỏ, tìm một vị trí không bị nhìn ngồi xuống.
“Tiểu nhị!”
“Khách quan người có cái gì phân phó.”
“Cho một bình trà tốt nhất ở chỗ các ngươi.”
“Hảo....”
“Tiêu Kì, trà nơi này khẳng định không tốt như trong hoàng cung, ngươi uống tạm chút.”
“Ta không sao cả. Nhưng thật ra Hàn Nhiên ngươi, nhất định sẽ không thích.”
Hai người yên tĩnh, hồi tưởng chuyện phát sinh vừa rồi, Tiêu Kì có CHÚT mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn đối Hàn Nhiên càu nhàu.
“Hàn Nhiên, ngươi nếu đã sớm phát hiện, sao lạicho ta biết a?”
“Ta không muốn phá hư hứng thú thật là tốt lại khó có được của ngươi. Thấy ngươi vui vẻ như vậy, ta cũng rất vui vẻ.” Sờ sờ đầu Tiêu Kì, ngọt ngào cười ”Diện mạo Kì phi của ta xinh đẹp động lòng người như vậy, thấy ngươi, muốn không tâm động cũng khó.”
Nghe Hàn Nhiên nói “Gặp ngươi vui vẻ như vậy, ta cũng rất vui vẻ.” Làm cho Tiêu Kì không khỏi nhớ tới, lúc trước dịch ca ca cũng từng nói với hắn như vậy. ”Kì nhi, ngươi vui vẻ, ta liền vui vẻ; Ngươi khó sống, ta so với ngươi càng khó qua, ngươi không thể để cho ta khó sống, cho nên ngươi phải luôn cười, ta thích nhất tươi cười của ngươi.”
“Tiêu Kì a, sao ngươi lại ngẩn ngươi, sao thế?”
“Nghĩ đến một ít chuyện trước kia, ta không sao, Hàn Nhiên, con người ngươi thật sự tốt lắm, cám ơn ngươi dẫn ta đi ra.”
“Đứa ngốc.... Thời gian cũng không sớm, gần giờ chúng ta phải đi về.” Nói xong, lại ngồi trong chốc lát, hai người nắm tay nhau đi về thâm cung đại viện kia.
Tiêu Kì cảm thấy cảm giác Hàn Nhiên cho hắn rất giống cảm giác Dịch ca ca cho hắn trước đây, thường thường làm cho hắn nghi hoặc, cảm giác Dịch ca ca ngay tại bên người. Tim của hắn cũng dần dần rộng mở về phía Hàn Nhiên, hắn cũng thực thích những lúc ở cùng Hàn Nhiên, Hàn Nhiên đối hắn không có sự nghiêm khắc của quân vương, cuộc sống của hai người thoải mái tự tại, vô ưu vô lo giống như là vợ chồng bình thường. Ngẫu nhiên khi nhàn rỗi, Tiêu Kì vẫn thường thường nhớ tới người anh tuấn đó, “Dịch ca ca, ngươi rốt cuộc ở nơi nào mà? Kì nhi thật sự rất nhớ ngươi......”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...