Lẽ Nào Em Không Biết?

Lách khỏi vòng tay cậu, ai đó hốt hoảng:

-“Phong, đừng khóc!”

Lớp trưởng Toán 2 giờ chỉ ước có cãi lỗ nào chui xuống cho bớt ngại, cậu bao biện:

-“Khóc cái gì mà khóc, nước biển đấy…”

-“Nhưng sao mắt đỏ, mũi đỏ?”

-“Tự dưng nó đỏ thì tôi biết làm sao, cậu lắm chuyện!”

Có người xấu hổ đứng dậy, đi trước…

Lại có người đuổi theo, thì thầm:

-“Cảm ơn nhé, tôi đã định bỏ cuộc…cứ nghĩ là chết chắc rồi cơ…”

Cái câu nói đó, khiến cả người cậu lạnh toát, quay người, đặt hai tay lên vai Nguyệt, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh của cô, cậu chậm rãi nói:

-“Nguyệt, nghe này!”

-“Hử?”

-“Nghe rồi nhớ cho kĩ…”

-“Ừ!”

-“Mai sau, nếu gặp hoàn cảnh nguy hiểm tương tự, thì phải cố gắng chiến đấu tới cùng…Bởi vì…”

-“…”

-“…Bởi vì…tôi nhất định sẽ tới…!”

Lực tay cậu rất chặt, bả vai cảm giác đau…nhưng đó không phải lý do mà Hà Nguyệt Dương rơi lệ!

Có những lời cậu nói, cô không hiểu. Có những lời cậu nói, cô cảm động. Và phải mất rất rất nhiều năm sau đó, cô mới thực sự thấm…

Thật may, là lúc đó Vũ Phong cũng không trêu chọc gì cô.

Cậu rủ cô, thuê xe đạp đi chơi quanh vùng. Vì báo đáp cậu vừa cứu mình, cô đồng ý.

-“Để tôi thuê xe cho cậu…”

Hà Dương nhanh nhảu.

Thấy cô vậy, cậu cũng không tranh.

-“Chị ơi cho em thuê hai cái xe đạp ạ…”

Quay sang, thấy cậu đang nhìn cô, đầy hận thù. Chắc cậu sợ thuê hai xe, nhỡ cô đi lạc, cậu lại mất công tìm đây mà…Hà Dương tinh ý đổi lại:

-“Chị ơi cho em thuê xe đạp đôi ạ!”

Cậu vẫn lườm…

Ông nội này, rốt cuộc ý ông là gì?

Ngó lại, còn mỗi một loại xe đạp nữa, cô đành chỉ:

-“Thôi, chị lấy em thuê cái kia…”

Mặt Phong hớn hở ngay lập tức!

Một đoạn, lên dốc, Nguyệt Dương hỏi:


-“Mệt không?”

-“Không, cậu thì nặng bao nhiêu mà mệt?”

-“Ặc, lúc thì cậu bảo tôi béo như nhợn, lúc lại bảo không nặng…toàn nói ba lăng nhăng…”

Có đứa tức, vươn tay ra đằng sau, bẹo má đứa kia…

-“Á…cấu đau thế, thuê xe đạp đôi có phải cùng đạp, cậu đỡ mệt không?”

-“Sao cậu lại thích thuê cái xe này?”

-“Tôi ngồi đằng sau cũng chẳng có việc gì làm cả…”



Hà Dương cứ nheo nhéo mãi, tới người kiên nhẫn như lớp trưởng cũng phải bực; cậu dừng lại, quát:

-“Xuống xe!”

-“Hả?”

-“Cậu bảo không có việc gì làm mà, lên đèo tôi!”

Có đứa méo cả mặt…

-“Làm sao mà tôi đèo được cậu?”

-“Thế thì ngồi yên, cấm phát biểu…”

Hơi tưng tức, cô nói bừa:

-“Thôi được, để đấy tôi đèo, cho người ta nhìn thấy cậu, ngồi đằng sau con gái, cho người ta ê cậu…”

Hà Dương tưởng công kích được, ai dè Vũ Phong lại nhơn nhơn, ngồi để cô đèo thật.

Trời ạ, cậu ta nặng chết, cô cố mãi cái xe mới nhích được một tý.

-“Nhấc chân lên!”

-“Nhấc chân thì làm sao mà xe chạy được?”

-“Cậu ngu quá…thôi để gọn gọn chân vào…”

Chưa kịp phản ứng thì đã bị chân cậu đẩy vào, Phong đạp cùng cô, từ phía sau…chiếc xe vì thế đã lên được tốc độ trung bình…

Một lát, cô lại thấy eo mình hơi khang khác, Nguyệt Dương quát:

-“Phong làm gì thế?”

-“Đường xóc quá, tôi sợ ngã nên bám mà…bạn bè thế có sao? Hay cậu thích tôi nên cảm thấy khó xử?”

Cậu lại điểm đúng huyệt rồi, cô chẳng nói được gì…

-“Nguyệt này!”

-“Ừ!”

-“Nhận được thư của ENS không, chắc có phải không?”

-“Ừ!”

-“Nếu hai chúng ta cùng đỗ thì sao?”

-“Mới qua vòng hồ sơ, cậu làm gì mà tính ghê thế?”


-“Nhỡ thế thì sao…tôi không biết nấu cơm, hàng ngày cậu nấu cho tôi ăn nhé!”

-“Tôi cũng đâu biết nấu…”

-“Thôi vậy thế tôi nấu cho cậu ăn, nhưng tôi chỉ biết nấu mì thôi…”

Cô ngây ra, một lúc bảo:

-“Bạn bè cũng nấu cho nhau ăn được à?”

-“Ừ, bạn bè tốt người ta còn giặt quần áo cho nhau ý chứ, nấu cho nhau ăn đã là gì…”

Vũ Phong đáp, rất thâm hiểm. Không biết từ lúc nào, cậu đã phát hiện ra, Hà Nguyệt Dương ngu như một con bò đội nón, nhắc tới yêu đương thì giãy nảy, nhưng chỉ cần nói với cô, cái này bạn bè tốt làm là chuyện bình thường, y như rằng dụ được.

-“Nhưng tôi cũng không biết cả giặt quần áo…”

Tiếng cô cắt ngang dòng suy nghĩ cậu.

-“Sao lần trước hình như có lần cậu bảo cậu giặt ý sao nhỉ, cái lần cậu bảo giặt áo cho tôi?”

-“Có hả? Thế chắc tôi nói thế thôi, bác Vân nhà tôi giặt…”

Thế là lại tưởng bở rồi, chán!

Cậu tiếp tục:

-“Dễ lắm, chỉ cần đổ xà phòng vào ngâm sau đó mang ra nhúng một lần xả là xong…Sang đó dậy cậu, hai đứa mình cùng làm…”

-“Ừ…”

-“Bao giờ đi thực tập, tôi mua máy giặt, mua cả máy rửa bát nữa, cậu không phải làm gì hết…”

Tên này, như ông cụ non, chưa gì đã tính toán đâu ra đấy rồi..Hà Dương phì cười…

-“Ừa…cậu giỏi…”

….

Được nửa đường, cô nói khát nước, họ dừng lại, mua một quả dừa, quyết định mang tới chỗ chân núi, vừa ngắm cảnh vừa uống.

Rõ ràng là cô đã lấy hai cái ống hút, vậy mà một cái mất biến đi đâu. Phong đểu giả, hút một hơi, sau đó đưa sang cho Dương:

-“Uống đi…”

Nhìn quả dừa, cứ chần chừ mãi…

-“Thôi, tôi không khát nữa rồi…”

Lớp trưởng tất nhiên hiểu, cậu chép miệng:

-“Bạn bè với nhau, có gì mà ngại, hay cậu chê tôi bẩn?”

-“Không, không phải thế…”

-“Ừ, thế uống đi, bạn thân dùng chung ống hút là chuyện bình thường…”

Ngốc quá, bị lừa, thế là uống thật. Cô hút một tý, Phong đã giật lấy, đòi uống. Mà cậu ta uống chút thôi, xong lại đưa cô…xong lại giật…cứ như thế, Hà Nguyệt Dương bị kẻ xấu lợi dụng mà không hề biết!

-“Nguyệt này…”

-“Hử?”


-“Tôi tặng cậu tất cả bao nhiêu con hạc rồi, cậu nhớ không?”

-“…”

-“Cậu không đếm hả?”

-“…”

-“Đừng nói với tôi cậu vứt đi hết rồi nhé!”

Hà Dương thực tình mỗi lân vứt một nơi, không rõ bọn chúng ở đâu nữa…chắc loanh quanh trong phòng, nhìn sang Vũ Phong đang lườm, lắp bắp:

-“Chưa…chưa…vứt…”

Cậu hơi hạ hỏa, lấy ra trong túi một con hạc màu tím, đưa cho cô, dặn dò:

-“Giữ gìn cẩn thận nhé…”

-“Ừ!”

-“Rồi sau này cậu sẽ hiểu!”

-“Hiểu gì?”

-“Hiểu được cái gì thì hiểu…mà này, Nguyệt mai về với tôi đi…”

Lập tức lắc đầu phản đối.

Vũ Phong giọng nghiêm túc:

-“Mai về lúc trời tối rồi, một người đi nguy hiểm lắm, mới cả kinh nghiệm lái xe của tôi còn non kém, nhỡ xảy ra chuyện gì thì kêu ai?”

-“Thì cậu thuê phòng ở lại sáng mai về là được mà…”

Hà Nguyệt Dương thông minh tính kế.

-“Về cùng đi, rồi tôi dậy cậu học lái xe…”

-“Ba tôi cũng dậy được tôi mà!”

Con này, khó mua chuộc. Phong lại bảo:

-“Về cùng rồi Phong mua thật nhiều nem chua cho Nguyệt…”

-“Thế thôi hả?”

-“Mua thêm 5 quả dừa nữa…”

Thái độ vẫn chưa lung lay.

-“Mua hai chục que thịt xiên nướng, một hộp kem tươi, nước dâu, tôi sẽ bảo nhà bếp làm cho cậu một con cua rang muối, đựng sẵn vào hộp…”

-“…”

-“Cậu nghĩ mà xem, đi với mọi người thì vui vẻ quái gì, lại như lần trước, ai cũng mệt rồi ngủ, có ai nói chuyện với cậu, còn đi với tôi, có tôi thì đã rất vui rồi, ghế sau cho cậu trườn thoải mái, có phải thích hơn không?”

Nghe bùi tai quá, Hà Dương nhỏ nhẹ thêm thắt:

-“Bốn con cua rang muối nhé…”

-“OK! Deal!!!”

Hôm sau, cô bảo mọi người tiếc cái vé, cộng chơi nhiều mệt, đi tàu cho đỡ say.

Thế là hai đứa cùng về.

Ngoài cái việc Vũ Phong chất đồ hết ở ghế sau làm Dương không có vương quốc riêng thì nói chung là khá hài lòng.

Cậu ta hứa gì đều làm đúng!

Mở hộp, mùi cua rang muối phải nói là ngào ngạt ngạt ngào mà, lại đúng món tủ nữa chứ. Bốn con, sướng không nói lên lời, quay sang người bên cạnh đầy cảm kích. Tự dưng thấy Phong đẹp trai thêm mấy phần nha!!!

Ngồi ăn tìn tĩn một mình, cảm thán:


-“Phong tốt thật đấy, ba tôi không bao giờ cho mang đồ ăn lên xe”

-“Mai sau tôi cũng không cho con mang đồ ăn lên xe!”

-“Hả? Thế sao lại…hix…”

‘Nhưng vợ thì khác…’. Tất nhiên đó chỉ là cậu nghĩ, còn trả lời thì là:

-“Nhưng Nguyệt thì khác!”

-“Cậu chiều tôi hơn cả con cậu cơ á?”

Cô ngạc nhiên hỏi, đôi mắt to tròn đợi câu trả lời. Cậu chỉ cười, quay sang, ngón tay cái khẽ chạm môi cô, lau đi chỗ nước sốt còn dính, rồi lại tập trung lái xe.

Ăn hết ba con cua rưỡi, bụng bắt đầu no no, tự dưng cô hỏi:

-“Phong ơi, Phong ơi, Phong có ghét tôi không?”

-“Sao hỏi thế?”

-“Phong có thấy tôi vô duyên không?”

-“???”

-“Thì tôi ăn một mình, quên mất không mời Phong…”

Cậu cười lần hai. Không hiểu sao, những lúc như thế, nhìn lớp trưởng rất hiền, tim cô tới rụng rời, mặt đỏ bừng, chỉ muốn chui vào chỗ nào đó cho đỡ thẹn!

Nhét vội miếng thịt cua vào mồm ai đó…thôi cho hắn nhai cho xấu bớt đi, chứ để thế này, xe thì chặt, ai mà chịu được.

Nhưng mà, tới dáng ăn cũng đẹp trai vậy là sao?

Nem chua hết.

Thịt nướng hết.

Kem hết.

Dừa thì còn mấy quả, không uống nổi.

Bụng hai đứa như trống đồng rồi.

Hà Nguyệt Dương lim dim, áp mặt vào ghế xe, cố định cái đầu phải quay phía cửa kính rồi, mà không hiểu sao, thỉnh thoảng nó cứ vô thức ngó ngó sang bên cạnh…

-“Nhìn gì?”

Cậu hỏi. Cô ngại, cố tỏ ra vẻ tự nhiên, đùa:

-“À, tôi đang thắc mắc ba mẹ Phong như nào…”

-“Hả?”

-“Tại đẻ ra Phong đẹp trai quá chừng luôn…”

Thực ra thì dù cái giọng cô nó tru tréo rất là đểu, nhưng ai đó… vẫn thấy nở từng khúc ruột!

Cậu bình tĩnh nói:

-“Thực ra Nguyệt cũng rất xinh…”

Nguyệt Dương được khen, thích, không quên kèm theo lời nói ngọt ngào:

-“Chính ra Phong rất thông minh đấy, giỏi nữa…thảo nào nhiều người thích…”

-“Nguyệt cũng giỏi mà, con gái học đội Toán là ít lắm…”

-“Ừ, cậu còn rất biết quan tâm tới người khác, chu đáo…”

-“Nguyệt thì đáng yêu lắm…”

….

….

Hôm đó, có hai đứa, đưa nhau lên tới tận mây xanh!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui